An Đức Liệt cũng không phải là kẻ ngốc, hắn tự nhiên biết rõ Diệp Khiêm cũng phải đang vì hắn mà suy nghĩ, mà là muốn nhờ lực lượng của hắn để đi đối phó với Hoa Kiệt cùng Lôi Giang. Chuẩn xác mà nói, là đối phó Yamaguchi Group cùng Mafia nước Mỹ. Bất quá, chuyện này cũng không trọng yếu, bây giờ hắn cùng Diệp Khiêm có mối quan hệ hợp tác, hắn không thể luôn mong đợi Diệp Khiêm làm chuyện gì đều phải nghĩ đến lợi ích của hắn hết, huống hồ, lần này nếu như hắn có thể đem ngành cá độ bòng đá Đông Nam Á bắt tới tay, thì lợi ích không thể nghi ngờ là cực lớn.
Về phần sẽ cùng Yamaguchi Group cùng với Mafia nước Mỹ phát sinh mâu thuẫn, đây là chuyện rất bình thường, An Đức Liệt cũng căn bản không có để ở trong lòng. Mâu thuẫn giữa gia tộc Khố Lạc Phu Tư cùng với Yamaguchi Group và Mafia nước Mỹ đã không phải là chuyện ngày một ngày hai rồi, vì tranh đoạt lợi ích, nên bọn họ thường xuyên phát sinh xung đột, kết quả là có thắng có bại. Lần này nếu như có thể cầm xuống chuyện này, thì không đơn thuần là tại phương diện khí thế có thể chèn ép Yamaguchi Group cùng Mafia nước Mỹ, mà trọng yếu hơn là tiến thêm một bước nâng cao uy tín của hắn ở bên trong gia tộc, có như vậy thì A Tạ Phu mới không còn có đủ năng lực cùng hắn đấu một trận.
Sau khi nghĩ thông suốt những chuyện này, An Đức Liệt cuống quít nói: "Chuyện này cứ quyết định như vậy, vậy thì xin phiền toái Diệp tiên sinh chú ý tình huống bên kia rồi, tôi sau khi sắp xếp chuyện bên này xong sẽ nhanh chóng đi qua bên đó."
Có chút nở nụ cười, Diệp Khiêm nói: "Tốt, bên này anh cứ yên tâm, có tôi ở đây, cam đoan sẽ không có bất kỳ sơ hở nào." Đây là chuyện đã ở trong tính toàn của Diệp Khiêm, nếu như hắn ném ra ngoài lợi ích lớn như vậy, mà An Đức Liệt còn không tâm động vậy thì không thể nào nói nổi.
Những năm này, Diệp Khiêm vẫn là người định ra phương hướng phát triển của Nanh Sói, cho dù là sản nghiệp ngầm thì hơn phân nửa cũng đều tìm một người phát ngôn mà thôi. Lợi nhuận của cá độ bóng đá rất lớn, Diệp Khiêm tự nhiên là nhìn trúng, thế nhưng mà cũng bởi vì lợi nhuận lớn, nên sẽ lọt vào tầm mắt của các loại thế lực, nếu như Nanh Sói tự mình đi quản lý, thì sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, bị người khác xem như là kẻ thù nhất định phải tiêu diệt. Mà nếu như để cho An Đức Liệt ra mặt quản lý, vậy thì sẽ tốt hơn rất nhiều, chẳng những có thể lợi dụng lực lượng gia tộc Mafia Khố Lạc Phu Tư gia tộc để chấn nhiếp những thế lực khác, mà còn có thể để cho hắn trở thành mục tiêu bị công kích. Lúc đó, Nanh Sói có thể ẩn nấp ở phía sau màn, vững như bàn thạch a.
Sau khi tắt điện thoại, Diệp Khiêm từ bên trong ngõ hẻm đi ra, bắt một chiếc taxi, lái thẳng đến khách sạn mà Nam Cung Tử Tuấn cùng Tây Môn Tiểu Uyển đang ở.
Hiện tại thế cục tại tỉnh Hải Nam phi thường vi diệu, Hoa Kiệt cùng Lôi Giang sắp đấu với nhau một phen, lợi ích là ở nước ngoài, nhưng trận chiến lại ở trong nước. Nhưng mà, hai người bọn họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, cuộc chiến này không phải ai động thủ trước liền có thể giành chiến thắng, mấu chốt là phải xem ai làm công tác chuẩn bị tốt hơn.
Huống chi, bây giờ còn có Diệp Khiêm vô duyên vô cớ chen vào, chuyện này khiến cho Hoa Kiệt cùng Lôi Giang cố kỵ càng nhiều. Tuy thân phận của Diệp Khiêm bọn họ biết rõ hắn bất quá chỉ là chủ tịch tập đoàn Hạo Thiên mà thôi, nhưng bọn họ cũng không dám cam đoan Diệp Khiêm sẽ không thò chân vào chuyện này. Đặc biệt là Lôi Giang, sau khi hắn biết Diệp Khiêm cùng Hoa Kiệt gặp mặt, khúc mắc trong lòng hắn đối với Diệp Khiêm càng sâu rồi, hắn cũng đoán được người ám sát hắn lần trước chỉ sợ là người của Diệp Khiêm rồi, mục đích là vì muốn châm ngòi ly gián mối quan hệ giữa hắn cùng Hoa Kiệt.
Tuy Diệp Khiêm cũng không rõ bọn ho đang có suy nghĩ gì, nhưng không hề nghi ngờ chính là mâu thuẫn giuẩ Hoa Kiệt cùng Lôi Giang đã không có cách nào hòa giải rồi. Lôi Giang muốn nhúng chàm vào ngành cá độ bóng đá của Hoa Kiệt, Hoa Kiệt làm sao có thể đơn giản tặng cho hắn a, cho nên trận chiến giữa hai người bọn họ là không thể nào tránh khỏi.
Diệp Khiêm cũng không muốn đếm xỉa đến chuyện này, hắn muốn để cho Cục Quốc An tới thu thập bọn họ, như vậy hắn có thể làm ngư ông đắc lợi rồi. Hiện tại mấu chốt vấn đề chính là dẫn phát trận chiến giữa Hoa Kiệt cùng Lôi Giang, bọn họ càng loạn, thì càng dễ dàng bộc lộ ra nhược điểm của bọn họ, như vậy cũng thuận tiện cho người Cục Quốc An làm việc.
Đã đến khách sạn mà Nam Cung Tử Tuấn cùng Tây Môn Tiểu Uyển đang ở, lúc hắn bước vào phòng thì Nam Cung Tử Tuấn cùng Tây Môn Tiểu Uyển đang ngồi chờ hắn. Tây Môn Tiểu Uyển vẫn như vậy, một bộ dáng giống như Diệp Khiêm là kẻ thù giết cha cô vậy, lúc trông thấy Diệp Khiêm thì có bộ dạng tức giận bất bình.
Diệp Khiêm cũng mặc kệ cô, cũng không dám đi trêu chọc cô, bằng không thì nha đầu kia khẳng định sẽ lại dây dưa không dứt không ngớt với hắn. Sau khi nghe Nam Cung Tử Tuấn đem tình hình của Lôi Giang nói ra, Diệp Khiêm lâm vào một mảnh trầm tư. Mặc dù Lôi Giang là thành viên của hội Intelligent, khống chế sinh ý tuốc phiện ở Châu Á, nhưng hắn làm người phi thường cẩn thận, muốn nắm lấy chứng cớ của hắn cũng không phải là một chuyện dễ dàng gì.
Sau khi trầm mặc hồi lâu, Diệp Khiêm nói: "World Cup sắp diễn ra rồi, Lôi Giang vì muốn cùng Hoa Kiệt tranh giành cao thấp, hắn sẽ điều động rất nhiều tài chính. Có lẽ, chúng ta có thể từ trong đó tra ra một ít đầu mối."
"Không được, những số tiền kia của Lôi Giang hiện tại đã được rửa sạch sẽ rồi, chúng ta căn bản không có biện pháp từ phương diện tài chính bắt hắn." Nam Cung Tử Tuấn nói.
"Ai, cách làm của Cục Quốc An thật là phiền toái, biết rõ đối phương là trùm ma túy, lại còn muốn tìm chứng cớ, trực tiếp bắt hắn chẳng phải là xong rồi sao." Diệp Khiêm có chút buồn bực nói.
"Anh nghĩ rằng chúng tôi đều giống anh hả, thế giới này vẫn nói đến pháp luật, nếu như người nào cũng giống như anh vậy, thì thế giới này chắc đã loạn hết rồi." Tây Môn Tiểu Uyển nghiêng đầu lại, nói.
"Pháp luật? Nếu như pháp luật mà ngay cả những người có tội ác tày trời như thế này đều không thể trị được, hơn nữa còn trở thành ô dù che chở cho bọn họ, thì còn cần pháp luật để làm cái gì? Lúc cần thiết cũng phải dùng một ít thủ đoạn dùng bạo chế bạo mới có thể ổn định xã hội được." Diệp Khiêm nói.
"Nói xạo, cưỡng từ đoạt lý." Tây Môn Tiểu Uyển khinh thường nói. Bất quá ngữ khí rõ ràng có chút chột dạ, cô tự nhiên vô cùng rõ ràng những lời Diệp Khiêm nói vẫn có chút đạo lý, nhưng nếu như không có pháp luật thì xã hội này chẳng phải sẽ càng rối loạn sao.
Diệp Khiêm có chút nhếch miệng, không có để ý tới Tây Môn Tiểu Uyển, ngược lại nhìn Nam Cung Tử Tuấn, nói: "Tuy theo phương diện tài chính không có khả năng bắt hắn, nhưng có thể thông qua hướng đi của tài chính để biết rõ ý đồ của hắn. Nếu như tôi đoán không sai, lần này vì muốn cùng Hoa Kiệt tranh đấu, Lôi Giang sẽ tiếp nhận sinh ý rất lớn, đến lúc đó Cục Quốc An chẳng phải là có thể lấy được tang chứng vật chứng rồi sao."
"Anh đoán, anh cũng biết đó là dự đoán a, nếu như anh đoán không đúng thì sao?" Tây Môn Tiểu Uyển nói.
Liếc mắt nhìn cô một cái, Diệp Khiêm nói: "Nói cô ngu ngốc cô còn không tin, chẳng lẽ cô cũng không biết ép buộc hắn phải làm như thế sao? Chẳng hạn như đóng băng tài khoản ngân hàng của hắn lại, hắn không có cách nào triệu tập tài chính của mình, nhưng vì muồn cùng Hoa Kiệt tranh đấu, hắn tất nhiên sẽ phải thông qua buôn bán thuốc phiện để gom góp tài chính ah."
"Đóng băng tài khoản của hắn? Anh cho rằng dễ dàng như vậy sao? Chúng ta dựa vào cái gì để đóng băng tài khoản của hắn lại?" Tây Môn Tiểu Uyển tức giận nói.
"Ai, có phải tôi đã ăn hết đậu hủ của cô hay không, hay là đã đoạt trinh tiết của cô a, làm gì mà cô luôn chống đối với tôi như vậy, tôi nói cái gì cô cũng đều phản đối, cô có ý tứ gì hả? Cô cũng đừng quên, lão đầu tử phái cô tới đây để nghe theo mệnh lệnh của tôi, không phải cho cô đến đây để đối phó tôi a. Nếu như cô còn náo như vậy nữa, thì tôi sẽ để cho lão đầu tử đem cô triệu hồi." Diệp Khiêm không thể nhịn được nữa, nghiêm nghị nói.
"Anh..." Tây Môn Tiểu Uyển tức giận đến phát run, mấu chốt là câu nói đầu tiên của Diệp Khiêm rõ ràng là đang chiếm tiện nghi của cô nha.
Nam Cung Tử Tuấn cuống quít ngăn cản Tây Môn Tiểu Uyển lại, không cho cô nói thêm gì nữa, nếu không thật đúng là không thể chấm dứt được. Áy náy nở nụ cười một chút, Nam Cung Tử Tuấn nói: "Diệp tiên sinh xin đừng chấp nhặt với Tiểu Uyển, em ấy còn nhỏ, không hiểu chuyện."
"Hảo nam không cùng nữ đấu, lần này coi như xong." Diệp Khiêm đắc ý lườm Tây Môn Tiểu Uyển, nha đầu tức giận nhe răng trợn mắt, tuy nhiên cô lại không có biện pháp gì để đối phó Diệp Khiêm.
"Diệp tiên sinh, muốn đóng băng tài khoản ngân hàng của Lôi Giang cũng không dễ dàng gì ah. Thứ nhất, chúng ta căn bản không có đầy đủ chứng cớ chính xác, cho nên căn bản không có biện pháp đóng băng tài khoản ngân hàng của hắn lại; thứ hai, tôi tin tưởng Lôi Giang ở nước ngoài khẳng định cũng có mở tài khoản ngân hàng, nếu đóng băng tài khoản của hắn lại thì sẽ liên lụy đến các ngân hàng quốc tế rồi, lúc đó sẽ càng thêm phiền toái." Nam Cung Tử Tuấn nói.
"Chuyện này tôi cũng biết, tài khoản ngân hàng ở nước ngoài thì nhất định là không có cách nào đóng băng được rồi. Bất quá muốn đóng băng tài khoản ngân hàng của Lôi Giang ở trong nước cũng không phải rất khó. Lợi dụng ngành công thương đi điều tra là có thể giải quyết rồi, để cho bọn họ đi thăm dò xem Lôi Giang có trốn thuế hay không, sau đó hoàn toàn có thể đóng băng tài khoản ngân hàng của hắn lại." Diệp Khiêm nói, "Cho dù là người thông minh cũng có nhược điểm của mình, tôi nghĩ Lôi Giang khẳng định đang muốn che giấu chuyện hắn buôn bán ma túy, muốn trốn tránh điều tra ở phương diện này. Nhưng tuyệt đối hắn sẽ không thể ngờ được chuyện chúng ta sẽ dựa vào việc thăm dò hắn có trốn thuế hay không để điều tra hắn."
Nam Cung Tử Tuấn không khỏi sững sờ, có chút kinh ngạc nhìn Diệp Khiêm, trong nội tâm âm thầm thầm nghĩ, nếu như Diệp Khiêm là thành viên Cục Quốc An, như vậy Hoa Hạ sẽ có không biết bao nhiêu người bị hắn bắt giữ. Tinh tế suy nghĩ biện pháp của Diệp Khiêm một chút, Nam Cung Tử Tuấn không thể không thừa nhận đây là phương pháp xử lý tốt nhất, một khi Lôi Giang bị đóng băng tài khoản ngân hàng, Lôi Giang vì muốn gom góp tài chính, hắn không thể không buôn bán thuốc phiện rồi, đến lúc đó chỉ cần bố trí thật tốt, nhất định có thể bắt được người cùng với tang vật.
"Tốt, cứ dựa theo lời Diệp tiên sinh nói mà xử lý, ngày mai tôi sẽ đi đến ngành công thương, để cho bọn họ bắt tay vào làm chuẩn bị." Nam Cung Tử Tuấn nói.
"Ừ, cứ quyết định như vậy đi. Chờ sau khi anh cùng ban ngành công thương chuẩn bị xong, thì lại liên hệ với tôi. Lúc đối phó Lôi Giang phải phối hợp thật tốt, nếu không chính là đang giúp Hoa Kiệt một tay." Diệp Khiêm nói.
Nam Cung Tử Tuấn nhẹ gật đầu, nói: "Tôi hiểu rõ, nếu có tình huống gì mới thì chúng tôi sẽ liên hệ với anh."
"Tốt, vậy cứ quyết định như thế, tôi đi trước đây." Diệp Khiêm gật gật đầu, nói xong đứng lên, cố ý nhìn Tây Môn Tiểu Uyển nở nụ cười một chút, lúc này mới cất bước đi ra ngoài. Nhìn thấy bộ dạng đắc ý của Diệp Khiêm, Tây Môn Tiểu Uyển tức giận giậm chân một cái, một bộ dạng hận không thể nhào tới cắn Diệp Khiêm mấy cái để hả giận.
Sau khi đi ra ngoài khách sạn, lúc Diệp Khiêm đang chuẩn bị bắt taxi thì âm thanh điện thoại bỗng nhiên vang lên.