Diệp Khiêm làthủ lĩnh Nanh Sói, Nanh Sói ở trên toàn thế giới có nguồn tài nguyên vô cùng khổng lồ, vô luận là tài nguyên nhân mạch hay là tài nguyên kinh tế.
Ví dụ như tập đoàn Hạo Thiên, cũng đủ để lại để cho tất cả mọi người dòm ngó không thôi rồi, hận không thể để cho nó là vật trong túi của mình.
Trung Trạch Khánh Tử muốn bắt Diệp Khiêm lại, sau đó dùng Diệp Khiêm để uy hiếp toàn bộ Nanh Sói, biến Nanh Sói thành một thế lực ngầm của cô, đến lúc đó, lực lượng của tổ chức Sakura mị nhẫn sẽ có bước tiến rất xa.
Huống hồ, trong tay Diệp Khiêm còn có Thiên Diệp Thanh Cầm, đây chính là con gái của Thiên Diệp Trọng Phu Nhị đương gia Hắc Long hội.
Nếu như có thể đem Thiên Diệp Thanh Cầm khống chế trong tay, đối với Hắc Long hội cũng sẽ có một chút tác dụng uy hiếp.
Thậm chí, có thể lợi dụng Thiên Diệp Thanh Cầm để uy hiếp Thiên Diệp Trọng Phu, để cho hắn thay mình bán mạng.
Cho nên, đây mới là lý do Trung Trạch Khánh Tử không muốn giết chết Diệp Khiêm.
Bất quá, cô cũng hiểu rất rõ ràng, muốn để cho Diệp Khiêm thúc thủ chịu trói là một chuyện không phải dễ dàng, khỏi cần nói đến cái khác, chỉ cần nói đến một thân công phu của Diệp Khiêm cũng đủ để cô đau đầu rồi.
Cho nên, cô chỉ có thể tìm cách bắt Tống Nhiên lại, sau đó lợi dụng Tống Nhiên để uy hiếp Diệp Khiêm, đến lúc đó Diệp Khiêm không thể không nghe theo lời cô nói rồi.
Nhìn thấy tình như vậy hình, Phục Bộ Thiên Tầm cuống quít nói: "Diệp tiên sinh, anh mau đi cứu Tống tiểu thư a, tôi không sao, mấy người này còn không đối phó được tôi."
Diệp Khiêm vừa ứng phó công kích của đối thủ, vừa đầu lại nhìn Phục Bộ Thiên Tầm, nói: "Không có chuyện gì đâu, Tống tiểu thư có thể ứng phó được." Lời nói mặc dù nói như thế, nhưng Diệp Khiêm vẫn lo lắng cho sự an toàn của Tống Nhiên, dù sao, Tống Nhiên đã không có động thủ nhiều năm rồi, cho nên công phu của cô ấy khó tránh khỏi sẽ không còn được như xưa.
Gã đầu lĩnh trẻ tuổi sau khi nghe được mệnh lệnh của Trung Trạch Khánh Tử, liền lập tức quay người hướng Tống Nhiên công tới.
Dao găm trong tay hướng ngực của Tống Nhiên đâm tới, thế công hung mãnh.
Bọn họ đều là người trải qua huấn luyện nghiêm khắc, am hiểu võ thuật chuyên dùng để chém giết của quân đội, hơn nữa, còn được cao thủ tổ chức Sakura mị nhẫn truyền thụ nhẫn thuật, cho nên công phu của bọn họ tự nhiên là cũng không kém.
"Mịa, còn không mau ra hỗ trợ, muốn xem kịch tới khi nào ah." Diệp Khiêm lầm bầm kêu lên.
Vừa mới nói xong, chỉ thấy một người từ trên nóc nhà phi thân rơi xuống, dao găm trong tay tựa như một đầu Thần Long có linh tính, liền đâm vào ngực của gã đầu lĩnh trẻ tuổi.
Người tới không phải là ai khác, mà chính là Lâm Phong một mực trốn ở trên nóc nhà xem cuộc vui.
Sau khi chủy thủ đâm vào ngực gã đầu lĩnh trẻ tuổi, Lâm Phong liền bay lên một cước, đạp hắn bay ra ngoài.
Gã đầu lĩnh trẻ tuổi kia trên cơ bản không có bất kỳ năng lực đánh trả nào, cả người liền bị đạp bay ra ngoài, ngã trên mặt đất chết đi.
Lâm Phong chính là thủ lĩnh Thất Sát, là cao thủ Vô Thanh Sát Nhân Thuật, hơn nữa hắn còn am hiểu ám sát chi thuật.
Dưới tình huống gã đầu lĩnh trẻ tuổi kia không có bất kỳ phòng bị gì, sao có thể tránh thoát khỏi công kích của Lâm Phong.
Theo sát Lâm Phong, Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe cũng phi thân rơi xuống, dao găm trong tay tựa như độc xà, xảo trá cay độc, ra tay mau lẹ không thôi, trong chớp mắt liền giải quyết vài tên địch nhân đang công kích Tống Nhiên, giải vây cho Tống Nhiên.
Diệp Khiêm không khỏi có chút sửng sốt, sau đó liền mỉm cười, nói: "Tao biết rõ là mày nhất định sẽ đến mà."
Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe lạnh giọng nở nụ cười một chút, cũng không có để ý tới Diệp Khiêm.
Lâm Phong lại hơi hơi bĩu môi, nói: "Đúng là đồ không có nhân tính, vừa nhìn thấy người yêu gặp nạn, liền huynh đệ cũng mắng."
Diệp Khiêm ha ha cười cười, cũng không nói gì.
Phục Bộ Thiên Tầm thì lại âm thầm lắp bắp kinh hãi, hắn là cao thủ số một số hai của gia tộc Ninja Y Hạ, tự nhiên nhìn ra thân thủ của Lâm Phong cùng Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe cũng không kém.
Bất quá, càng làm cho hắn giật mình chính là, Diệp Khiêm hiển nhiên đã sớm có an bài, những người này một mực đang đợi cơ hội.
Hắn càng ngày càng cảm thấy Diệp Khiêm quá mức khủng bố, trong nội tâm càng âm thầm quyết định, về sau ngàn vạn lần không thể trở thành địch nhân của Diệp Khiêm.
Thanh Phong một mực thủ ở bên ngoài, nhìn thấy Lâm Phong cùng Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe đều lộ diện, hắn cũng không cần phải tiếp tục ngồi chờ nữa rồi, vung tay lên, thành viên Lang Thứ liền từ bên ngoài tràn vào.
Thanh Phong cũng không muốn bỏ qua trận này a, thật vất vả đến một chuyến, nếu như hắn không thể ra tay, thì chẳng phải sẽ trở thành trò cười hay sao.
"Lão đại, em đến rồi!" Thanh Phong vừa đến cửa ra vào, liền hét lớn một tiếng, sau đó liền vọt vào trong phòng, trong tay hắn đang cầm một thanh Khai Sơn Đao vung vẩy cứng cáp hữu lực.
Diệp Khiêm không khỏi bất đắc dĩ nở nụ cười một chút, nói: "Mịa, tới thì cứ tới, kêu lớn tiếng như vậy để làm gì.
Bảo vệ tốt Phục Bộ gia chủ, ngoại trừ cô gái kia, toàn bộ giết chết bất luận tội."
Cô gái mà Diệp Khiêm nói, chính là Trung Trạch Khánh Tử.
Nếu như cô gái này người của Sakura mị nhẫn, thì Diệp Khiêm đương nhiên là muốn lưu mạng sống của cô lại, muốn từ trong miệng của cô lấy ra một số tư liệu quan trọng.
Thanh Phong sau khi nhận được mệnh lệnh, liền vung tay lên, để cho vài thành viên Lang Thứ đi qua bảo vệ Phục Bộ Thiên Tầm, còn hắn thì suất lĩnh những thành viên Lang Thứ còn lại hướng đám người Trung Trạch Khánh Tử điên cuồng giết tới.
Tiểu tử này chính là người hận thiên hạ không thể đại loạn, vốn tưởng rằng đi theo Diệp Khiêm đến Nhật Bản sẽ có rất nhiều kích thích, thế nhưng mà trong khoảng thời gian này hắn lại một mực đảm nhiệm làm nhân vật bảo tiêu, chuyện này khiến cho hắn biệt khuất vô cùng, hôm nay thật vất vả mới có cơ hội ra tay, hắn như thế nào có thể bỏ qua a.
Đằng Lâm Dực mắt thấy người giúp đỡ đã đến, lập tức tín tâm tăng gấp đôi, lại hồn nhiên quên rằng mới vừa rồi hắn còn muốn đối phó Diệp Khiêm, Diệp Khiêm làm sao có thể buông tha hắn được? Diệp Khiêm cũng không phải là loại người chính nhân quân tử gì, hắn là loại người có ân báo ân, có oán báo oán.
Lúc trước,,Đằng Lâm Dực có ý định bắt hắn giao cho Hắc Long hội, chỉ bằng điểm ấy Diệp Khiêm cũng tuyệt đối sẽ không tha thứ cho hắn.
Huống chi, hắn còn muốn để cho Phục Bộ Thiên Tầm lên làm người lãnh đạo gia tộc Ninja Y Hạ, vì vậy Đằng Lâm Dực nhất định phải chết.
Trung Trạch Khánh Tử thì lại giật mình không thôi, nhìn thấy người của mình đang bị tàn sát, trong nội tâm của cô không khỏi có chút khẩn trương.
Cô vốn tưởng rằng hôm nay cô đã chiếm hết thượng phong, hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay cô, nhưng bây giờ nhìn tình hình này, rõ ràng chuyện này là do Diệp Khiêm cố ý an bài.
Đối với Diệp Khiêm, cô càng thêm căm hận rồi, nếu như không phải Diệp Khiêm, thì kế hoạch mà cô vất vả chuẩn bị lâu như vậy, sao có thể thất bại được.
Hơn nữa, cô ẩn ẩn cảm thấy, chỉ cần Diệp Khiêm còn sống, thì đối với sự phát triển của tổ chức sẽ có ảnh hưởng rất lớn.
Xem tình hình bây giờ, Trung Trạch Khánh Tử cũng hiểu rõ, kế hoạch thu phục gia tộc Ninja Y Hạ của cô đã bị phá sản rồi, thậm chí ngay cả mạng nhỏ của cô đều phải nằm lại ở chỗ này.
Tuy cô rất muốn rút lui khỏi nơi này, nhưng cô lại bị Đằng Lâm Dực gắt gao dây dưa, không cho cô bất kỳ cơ hội nào.
Một phen kích đấu vừa rồi, Đằng Lâm Dực cũng hiểu rõ công phu của hắn cũng không phải là đối thủ của Trung Trạch Khánh Tử, bất quá, chỉ cần kiên trì, đem thời gian kéo dài một chút, đợi Diệp Khiêm giải quyết những người khác, thì hắn có lẽ sẽ an toàn hơn rồi.
Đúng là suy nghĩ của người ngu có khác a.
Trong nội tâm của Trung Trạch Khánh Tử sốt ruột không thôi, tốc độ công kích của cô ngày càng nhanh hơn, cô hiểu rất rõ Đằng Lâm Dực đang có ý định gì, vì vậy cô không có thể để cho hắn được như ý nguyện.
Nếu để cho Đằng Lâm Dực ngăn chặn, đánh càng lâu thì cô gặp nguy hiểm càng lớn.
Vì vậy tốc độ cùng lực công kích của Trung Trạch Khánh Tử càng ngày càng tăng lên, càng phát ra hung mãnh.
Dù sao cô cũng đi theo bên cạnh Đằng Lâm Dực nhiều năm, đối với nhược điểm võ công của Đằng Lâm Dực rất rõ ràng, chuyện này cũng khiến cho công kích của Trung Trạch Khánh Tử thông thuận hơn rất nhiều, mỗi lần Đằng Lâm Dực vừa ra chiêu, thì Trung Trạch Khánh Tử liền rất nhanh biết rõ chỗ sơ hở của hắn, dao găm trong tay cô liền trực tiếp đâm tới.
Thiên hạ không có loại võ công nào là hoàn toàn không có sơ hở, mấu chốt là do người sử dụng võ công mà thôi.
Những người có tu vi cao thì có thể đem sơ hở giữa hai chiêu thức ẩn tàng, khiến cho người khác rất khó phát giác, hơn nữa, bởi vì tốc độ công quá nhanh, cho nên cho dù đối thủ có phát hiện ra sơ hở, thì cũng không có thời gian phản ứng.
Bởi vậy, chuyện nhược điểm võ công của Đằng Lâm Dực bị Trung Trạch Khánh Tử, chuyện này đối với Đằng Lâm Dực có ảnh hưởng rất lớn.
Tuy binh khí của Trung Trạch Khánh Tử chỉ là môt con dao găm, nhưng do là cô biết rõ sơ hở giữa các chiêu thức của Đằng Lâm Dực, cho nên có thể tạo thành uy hiếp rất lớn cho Đằng Lâm Dực.
Thanh trường đao Đông Dương trong tay Đằng Lâm Dực cũng không thẻ phát huy ra ưu thế của mình, hoàn toàn bị Trung Trạch Khánh Tử nắm mũi dẫn đi.
Đã có nhiều thành viên Lang Thứ như vậy, hơn nữa Diệp Khiêm còn nhìn thấy người của Trung Trạch Khánh Tử căn bản không có năng lực chống cự, cho nên Diệp Khiêm dứt khoát đứng ở một bên lẳng lặng nhìn Đằng Lâm Dực cùng Trung Trạch Khánh Tử giao chiến.
Tuy Đằng Lâm Dực đã học kiếm thuật Hoa Hạ, thế nhưng mà dù sao bên trong kiếm thuật của hắn còn có kiếm thuật của Ninja Y Hạ, hơn nữa Trung Trạch Khánh Tử bản thân là thành viên Sakura mị nhẫn, sử dụng công phu cũng phi thường xảo trá tai quái, bởi vậy, Diệp Khiêm cũng không muốn bỏ qua cơ hội quan sát như vậy.
Hắn cũng không có ý định đi lên hỗ trợ, mà thừa dịp lúc này hảo hảo nghiên cứu công phu của bọn họ một chút, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, nếu như ngay cả công phu của đối thủ mình đều không rõ ràng, vậy lúc cùng đối phương giao chiến sẽ khó khăn hơn rất nhiều.
Huống hồ, công phu của Diệp Khiêm cũng không có đạt đến tình trạng Đệ Nhất Thiên Hạ, nếu như so sánh với công phu của Trung Trạch Khánh Tử thì có chút không bằng, vì vậy hắn cần phải cẩn thận quan sát a.
Bởi vì thế công của Trung Trạch Khánh Tử càng ngày càng thêm mãnh liệt, khiến cho Đằng Lâm Dực có áp lực càng lúc càng lớn, bị buộc phải lo chống đỡ không thể tấn công.
Mắt liếc nhìn thấy Diệp Khiêm đang đứng ở một bên xem cuộc vui, không khỏi tức giận nói: "Diệp Khiêm, anh còn không mau tới hỗ trợ, cùng một chỗ giải quyết cô gái này."
Diệp Khiêm có chút bĩu môi, nói: "Đằng Lâm gia chủ, tôi không nghe lầm chứ? Ông đây là đang cầu xin tôi sao?"
Đằng Lâm Dực hung hăng cắn răng, nói: "Tốt, Diệp Khiêm, anh đây là muốn mượn đao giết người."
"Đừng nói khó nghe như vậy." Diệp Khiêm nói, "Là Đằng Lâm Dực ông có ý đồ với tôi trước, muốn đối phó tôi, tôi không có tự ra tay giết chết ông là đã cho ông mặt mũi rồi.
An tâm ứng chiến a, tôi cam đoan sẽ không có xen vào cuộc chiến của hai người, nếu như ông lại lải nhải dong dài, thì lão tử sẽ cùng với cô gái kia liên thủ giết chết ông."
Đằng Lâm Dực tức giận hừ một tiếng, không nói thêm gì nữa, nếu như đến bây giờ mà hắn còn không rõ, vậy cũng đã uổng phí sống vài thập niên rồi.
Thái độ của Diệp Khiêm đã rất rõ ràng rồi, rõ ràng là không muốn để cho hắn sống sót rồi, đáng hận hắn bây giờ lại bị Trung Trạch Khánh Tử dây dưa, cho dù muốn rút lui thì cũng không có khả năng rồi, chỉ có thể dốc sức liều mạng ứng phó mà thôi..