Hoa Kiệt đã nói rõ ràng như vậy, Trần Trung Khải đâu còn dám có ý kiến gì. Nếu như hắn không đáp ứng, cũng đồng nghĩa với việc hắn đã không nể mặt Hoa Kiệt rồi, hậu quả nhất định là vô cùng nghiêm trọng. Đừng nói hắn là cục trưởng cục công an thành phố Hải Khẩu, coi như hắn là cục trưởng phòng công an tỉnh Hải Nam, chỉ sợ Hoa Kiệt cũng hoàn toàn có thể lợi dụng quan hệ của mình chèn ép hắn không ngốc đầu lên nổi.
Sau khi nhìn thấy Diệp Khiêm cùng Hoa Kiệt đi ra ngoài, Trần Trung Khải có chút thở dài, hung hăng trợn mắt nhìn Lô Ba, nói: "Mày nghe rõ rồi chứ? Mau chóng đem tiền đưa qua. Hừ, cả ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng ở bốn phía gây chuyện, hiện tại thì gây ra họa rồi đó? Tao đã sớm nói với mày rồi, làm ăn buôn bán phải biết làm theo quy củ, mày dựa vào tên tuổi của tao chẳng lẽ còn không đủ cho mày kiếm tiền rồi sao? Lại muốn làm ra những chuyện bỉ ổi, chẳng những là tự mày đoạn đường tài lộ của mày, hơn nữa còn làm bại hoại thanh danh của tao. Tao nói cho mày biết, sau này nếu như mày còn dùng tên tuổi của tao đi lừa bịp thì đừng trách tao đối với mày không khách khí."
Lô Ba vẻ mặt ủy khuất cúi đầu, bị Trần Trung Khải mắng không dám rên lên một tiếng. Đợi Trần Trung Khải mắng xong, Lô Ba ủy khuất nói: "Anh rể, em nào có biết thân phận của Diệp Khiêm a, nếu sớm biết như vậy thì em đã không làm như vậy rồi. Anh rể, 425 vạn cũng không phải là một con số nhỏ a, em nơi nào có số tiền nhiều như vậy ah."
Thở dài, Trần Trung Khải nói: "Tao cũng không biết có phải kiếp trước tao thiếu nợ mày hay không, cho nên kiếp này cả ngày toàn bị mày chọc tức. Nói đi, mày còn thiếu bao nhiêu?"
"Em chỉ có khoảng chừng 300 vạn." Lô Ba nói. Bất quá đôi mắt đang quay tròn của hắn đã bán rẻ hắn, hắn làm nghề này nhiều năm như vậy, hơn nữa còn ỷ vào danh tiếng của Trần Trung Khải ép mua ép bán. Lợi nhuận của buôn bán vật liệu xây dựng vốn đã rất lớn, hơn nữa hắn còn lấy hàng kém chất lượng bán cho khách hàng, nên số tiền kiếm được làm sao dừng lại ở mức khoảng chừng 300 vạn được.
"Một hồi mày hãy đến nhà của tao lấy tiền, tao sẽ gọi điện thoại cho chị của mày, để cho chị của mày lấy 200 vạn đưa cho mày." Trần Trung Khải nói, "Sau này mày hãy thành thật làm người đừng gây chuyện nữa, tao chỉ giúp mày lần này mà thôi, không có lần thứ hai nữa đâu, mày tự mà lo liệu."
"Dạ, dạ, về sau em nhất định sẽ nghe theo lời anh rể nói." Lô Ba cuống quít nịnh nọt nói.
Trần Trung Khải âm thầm thở dài, lắc đầu, đi vào trong xe, lái xe rời khỏi nơi đây.
Ngồi ở trên xe Hoa Kiệt, Diệp Khiêm có chút cười cười, nói: "Hoa tổng, nghe nói ông là nhà cái cá độ bóng đá lớn nhất Đông Nam Á, lợi nhuận hàng năm cũng không ít a?"
Hoa Kiệt có chút sửng sốt một chút, hiển nhiên là không ngờ rằng Diệp Khiêm vậy mà lại điều tra mình rõ ràng như vậy. Ha ha cười cười, Hoa Kiệt nói "Lợi nhuận quả thật không ít, thế nhưng mà thuộc hạ phải nuôi cũng rất nhiều, cũng không dễ dàng ah. Gần đây các quốc gia đều thắt chặt vòng vây cá độ bóng đá, nên sinh ý này cũng không dễ làm nha. Như thế nào? Diệp tiên sinh đối với ngành này cũng cảm thấy hứng thú?"
"Đối với phương diện này tôi cũng không có hứng thú gì, tôi chẳng qua là hiếu kỳ mà thôi, sinh ý của Hoa tổng đã lớn như vậy rồi, tại Ma Cao còn mở một sòng bạc, vậy cần gì phải muốn chiếm toàn thị trường tỉnh Hải Nam a?" Diệp Khiêm thản nhiên nói.
"Lời này của Diệp tiên sinh là có ý gì? Tôi không hiểu!" Hoa Kiệt nói.
"Trước mặt người sáng mắt không nói tiếng lóng, chắc hẳn Hoa tổng cũng biết chuyện hợp tác giữa tôi cùng Lý Tể Thiên, ngành mà chúng tôi đầu tư tại tỉnh Hải Nam có lẽ không đến mức cùng Hoa tổng sinh ra xung đột gì a? Đã như vầy, Hoa tổng cần gì phải đuổi tận giết tuyệt a? Ông đã ăn thịt, thì ít ra cũng phải chừa cho chúng tôi một chén canh chứ?" Diệp Khiêm nói, "Hơn nữa, hiện tại địch nhân lớn nhất của Hoa tổng cũng không phải là chúng tôi, cần gì phải vô cớ gây thù hằn? Ông thấy tôi nói có đúng không? Hoa tổng."
Lông mày của Hoa Kiệt có chút nhíu lại, sau đó liền ha ha cười nói: "Diệp tiên sinh đã nói đến như vậy thì tôi đây cũng ăn ngay nói thật. Lúc trước trung ương tung tin vịt muốn phát triển sản nghiệp cá độ tại tỉnh Hải Nam, cũng chính bởi vì như thế, nên tôi cùng Lý Tể Thiên mới sinh ra mâu thuẫn. Bất quá, tôi thật không ngờ người hợp tác với Diệp tiên sinh lại có mối quan hệ mật thiết với lãnh đạo cao tầng Hoa Hạ, làm hại tôi lúc đầu thiếu chút nữa đã bị hắn chèn ép không ngẩng đầu được lên. Bây giờ đã có văn bản chính thức, cấm đánh bạc, bởi như vậy tôi cùng Lý Tể Thiên cũng không có bất kỳ xung đột nào rồi, tự nhiên cũng cùng với Diệp tiên sinh không có bất cứ xung đột gì. Thực không dám giấu giếm, chuyện lần trước tại sân bay thành phố Thượng Hải là do tôi phái người ngăn cản cậu tới tỉnh Hải Nam, đây là lỗi của tôi, Diệp tiên sinh muốn đánh muốn phạt, tôi đều nhận hết."
Diệp Khiêm không khỏi sửng sốt một chút, hắn không ngờ Hoa Kiệt vậy mà chủ động thừa nhận chuyện kia, chuyện này có chút vượt quá dự kiến của Diệp Khiêm. Hoa Kiệt không phải đồ ngốc, tự nhiên đã đoán ra chuyện mình đã biết hai người kia là do hắn phái tới, nên hắn mới chủ động thừa nhận chuyện này, nhằm mục đích để cho Diệp Khiêm không có lý do tìm hắn gây phiền toái nữa.
Ha ha cười cười, Diệp Khiêm nói: "Hoa tổng quá khách khí, chuyện kia tôi căn bản cũng không có để ở trong lòng. Tiền là kiếm không bao giờ hết, chúng ta đều là người có danh vọng địa vị trong xã hội, hoàn toàn không cần phải vì những món lợi nhỏ mà xung đột lẫn nhau, như vậy chẳng phải là cho người khác thừa dịp cơ hội xen vào hay sao? Hoa tổng thấy tôi nói có đúng không?"
"Câu nói của Diệp tiên sinh quả nhiên nói đúng trọng tâm." Hoa Kiệt nói, "Không biết Diệp tiên sinh có nghe qua người tên là Lôi Giang hay không?"
"Lôi Giang? Có nghe qua, bất quá cũng không biết rõ ràng. Ý của Hoa tổng là..." Diệp Khiêm làm bộ mơ hồ nói.
"Đúng vậy, tôi muốn nói Lôi Giang mới là địch nhân của chúng ta. Thực không dám giấu giếm, những ngày này Lôi Giang hoạt động rất sinh động, dã tâm cũng càng lúc càng lớn. Hắn vốn là người chuyên buôn bán thuốc phiện, nhưng bây giờ lại muốn chiếm lấy ngành cá độ bóng đá cùng sòng bạc của tôi, hơn nữa còn muốn chiếm lĩnh các ngành sản xuất khác của tỉnh Hải Nam, mục đích của hắn là vì muốn che giấu chuyện buôn bán thuốc phiện của hắn, thậm chí là giúp hắn rửa tiền mà thôi." Hoa Kiệt nói.
Diệp Khiêm có chút cười cười, nói: "Ha ha, nếu hắn là người chuyên buốn thuốc phiện, thì tôi khẳng định hắn sẽ có phương pháp rửa sạch toàn bộ số tiền mà hắn buôn bán ma túy có được. Những ngành sản xuất mà tôi làm đều là ngành hợp pháp, có lẽ tôi cùng hắn sẽ không có bất kỳ xung đột về mặt lợi ích nào a, nên có lẽ hắn sẽ không đi đối phó tôi a? Ngược lại là Hoa tổng, lợi nhuận cá độ bóng đá cùng sòng bạc rất lớn a, trọng yếu hơn là sòng bạc lại là nơi rửa tiền tốt nhất, nên người mà Lôi Giang muốn đối phó nhất chính là ông a?"
Cười cười xấu hổ, Hoa Kiệt đang muốn nói chuyện, xe đã ngừng lại trước cửa ra vào của một câu lạc bộ. "Đã đến, Diệp tiên sinh, chúng ta hãy vào trong vừa uống vừa trò chuyện." Hoa Kiệt nói.
"Tốt!" Diệp Khiêm vừa nói vừa bước xuống xe.
"Diệp tiên sinh, mời!" Hoa Kiệt làm một cái thủ thế mời, nói.
"Đợi một chút, để tôi nói với huynh đệ của tôi vài câu đã." Diệp Khiêm nói xong, quay người hướng Thanh Phong đi tới. Sau khi đến bên cạnh của Thanh Phong, Diệp Khiêm nhẹ giọng nói một câu, trên mặt của Thanh Phong hiện lên bộ dạng tươi cười, nói: "Lão đại, anh thật là âm hiểm nha."
Liếc mắt nhìn hắn, Diệp Khiêm nói: "Sao lại nói như thế, đây gọi là đa mưu túc trí."
"Đúng, đúng, đa mưu túc trí." Thanh Phong hắc hắc nở nụ cười một chút, sau đó chui vào trong xe, nổ máy xe rời khỏi.
Diệp Khiêm quay người trở lại bên cạnh Hoa Kiệt, có chút nở nụ cười, nói: "Xong rồi, đi thôi, Hoa tổng, chúng ta vào trong thôi."
"Diệp tiên sinh, sao huynh đệ kia của anh lại đi rồi? Không ở lại cùng uống một chén ah." Hoa Kiệt nói.
Ha ha cười cười, Diệp Khiêm nói: "Có chút việc lại để cho hắn đi làm, hơn nữa tiểu tử kia không thể uống rượu, chỉ một ly là đã say khướt, đến lúc đó lại làm chúng ta mất hưng."
Hoa Kiệt đương nhiên sẽ không tin vào những lời này của Diệp Khiêm, chỉ có điều Diệp Khiêm đã nói như vậy rồi, hắn cũng không nên lại nói thêm cái gì. Rất thân mật lôi kéo Diệp Khiêm hướng bên trong câu lạc bộ đi tới, giống như Diệp Khiêm là bằng hữu đã hơn một năm không gặp mặt của hắn.
"Hoa tổng, có người vẫn một mực theo dõi chúng ta nãy giờ." Diệp Khiêm có chút vừa cười vừa nói, "Ông lôi kéo tôi như vậy, sẽ làm cho người ta hiểu lầm mối quan hệ giữa hai người chúng ta a."
Hoa Kiệt có chút sửng sốt một chút, sau đó giơ tay vẫy vẫy, hai gã bảo tiêu rất nhanh chóng đi tới. "Con mắt của bọn mày để ở đâu vậy? Có người theo dõi chúng ta lâu như vậy, mà bọn mày cũng không có phát hiện sao? Còn không nhanh đi ra ngoài nhìn xem là ai, bắt nó lại cho tao." Hoa Kiệt nghiêm nghị quát.
Hai gã bảo tiêu sửng sốt một chút, hiển nhiên là không ngờ rằng ngay cả bọn họ cũng đều không có phát hiện ra bị người theo dõi, Hoa Kiệt làm sao lại có thể sẽ phát hiện. Lúc nhìn thấy mặt mũi tươi cười tràn đầy tự tin của Diệp Khiêm ở bên cạnh, hai người phảng phất hiểu được, xem ra là do Diệp Khiêm đã nhìn ra được. Vừa rồi lúc tại của hàng vật liệu xây dựng nhìn thấy Diệp Khiêm, hai người bọn họ cũng cảm giác được Diệp Khiêm là một cọng rơm hơi cứng, không dễ dàng đối phó. Bọn họ đều là bộ đội đặc chủng đã xuất ngũ, nên cố thể cảm nhận được cổ khí tức quân nhân ở trên người Diệp Khiêm, hơn nữa cổ khí tức này còn rất cường đại. Lập tức cũng không dám có bất kỳ chần chờ nào, liền cuống quít đi ra ngoài.
"Lại để cho Diệp tiên sinh chê cười rồi, vậy mà bị người theo dõi cũng không biết, nếu như không phải Diệp tiên sinh nhắc nhở thì còn không biết sẽ có hậu quả dạng gì." Hoa Kiệt nói.
Ha ha cười cười, Diệp Khiêm nói: "Tôi nghĩ người kia cũng không có ác ý gì. Chỉ không biết, người kia theo dõi Hoa tổng rốt cuộc là muốn làm gì."
"Nếu như tôi không có đoán sai thì nhất định là ngươi của Lôi Giang, cũng chỉ có hắn mới có thể làm ra chuyện như vậy." Hoa Kiệt nói, "Chúng ta vào đi thôi, đừng để ý tới những lũ tiểu nhân này nữa."
Câu lạc bộ này là sản nghiệp của Hoa Kiệt, mục đích của hắn không phải chỉ vì kiếm tiền đơn giản như vậy, mà là dùng nơi này để hối lộ quan viên, truyền thông phóng viên tổng biên vv...... Hoa Kiệt rất rõ ràng, nếu như muốn đứng ở thế bất bại, thì phải dụ dỗ thêm nhiều người nữa, thành lập mạng lưới quan hệ khổng lồ.
Đến trước cửa ra vào một gian phòng xa hoa nhất, Hoa Kiệt cùng Diệp Khiêm dưới sự dẫn dắt của nhân viên phục vụ, đi vào trong phòng. Thiết bị trong phòng được lắp đặt cực kỳ xa hoa, có thể so sánh với những hội sở đỉnh cấp nhất. "Diệp tiên sinh, có muốn tìm người ngồi chung không? Người mẫu hay là minh tinh, tùy tiện chọn." Hoa Kiệt vỗ vỗ bả vai Diệp Khiêm, nói, "Đừng khách khí với tôi a, đến nơi này cứ xem như là nhà mình, muốn thứ gì thì cứ việc nói ra là được."
Diệp Khiêm ha ha cười cười, nói: "Hay là thôi đi, những người mẫu minh tinh này không có một người nào tốt, bình thường nhìn thì thấy rất thanh thuần, bất quá hơn phân nửa đều là Hắc Mộc Nhĩ, tôi cũng không dám nếm thử."