Chỉnh thể quy hoạch, thì đã giao cho Lý Tể Thiên đi phụ trách rồi, Diệp Khiêm cũng chỉ có thể làm những chuyện lặt vặt mà thôi. Đối với kế hoạch đầu tư buôn bán Diệp Khiêm chỉ hiểu một chút da lông mà thôi. Đáng tiếc là hiện tại Tống Nhiên có rất nhiều phải làm, nếu không Diệp Khiêm sẽ đem tất cả mọi chuyện ở tỉnh Hài Nam giao cho Tống Nhiên quản lý. Gần đây Tống Nhiên phải lo quản lý nghiệp vụ ở bên Nhật Bản, nên Diệp Khiêm đành phải tự mình đến tỉnh Hải Nam xử lý chuyện hợp tác này.
Cũng may Lý Tể Thiên vẫn là người thông tình đạt lý, hắn chỉ cần Diệp Khiêm bỏ ra chút vốn, cùng với giải quyết một ít thế lực Hắc Ám tốt rồi. Điểm ấy đối với Diệp Khiêm chỉ là chuyện nhỏ, tuy hắn không thông thạo việc buôn bán nhưng chuyện đầu cơ trục lợi Diệp Khiêm vẫn có thể làm dễ dàng.
Chuyện lắp đặt thiết bị khách sạn này, kỳ thật chỉ là đồ chơi dành cho con nít mà thôi, hoàn toàn không cần Diệp Khiêm phải quan tâm. Chỉ có điều lần trước trông thấy tên tiểu tử Lô Ba tới quấy rối, cho nên Diệp Khiêm mới quyết định sang đây xem như thế nào, tự tay mình cầm quan ấn.
Sau khi xuống xe, Diệp Khiêm cùng Thanh Phong trực tiếp hướng trong khách sạn đi tới. Lúc đến đại sảnh khách sạn, Diệp Khiêm cảm thấy hoảng sợ khi nhìn thấy những thiết bị đã được lắp đặt trên vách tường đa số đã tróc ra, giấy dán tường cũng bị dán lộn xộn trên tường giống như chỉ dán cho có dán mà thôi. "Oa, đây là lắp đặt thiết bị phong cách gì a?" Thanh Phong trêu chọc nói.
"Tôi mặc kệ, của công trình của tôi là do ông nhận thầu, hiện tại nó biến thành như vậy, chẳng những làm trễ thời gian khai trương khách sạn của chúng tôi, mà còn tạo tổn thất thật lớn đối với khách sạn của chúng tôi; nếu như ông không chịu bồi thường thì tôi sẽ tố cáo ông." Quản lý nhìn một gã đàn ông trung niên đầu hói lớn tiếng trách mắng.
"Ngô quản lý, chuyện này... Chuyện này cũng không có thể toàn bộ trách tôi được ah. Lúc Lô Ba đòi gặp mặt chúng ta, tôi đã từng nói với ông, vật liệu xây dựng của hắn đều là loại thấp kém không thể sử dùng, nhưng lúc đó ông cũng không có phản đối. Chuyện bây giờ biến thành như vậy, ông lại kêu tôi hoàn toàn phụ trách là sao." Gã đàn ông trung niên đầu hói ủy khuất nói.
"Vậy ý của ông là lỗi của tôi hả? Ông nhận thầu việc trang hoàng khách sạn của chúng tôi, ông muốn mua vật liệu xây dựng của ai thì đó là việc của ông, tôi làm sao có thể quản được chứ. Hơn nữa, Lô Ba cũng đã buôn bán vật liệu cho rất nhiều công trình, thế nhưng mà tôi lại chưa từng thấy những công trình đó phát sinh ra chuyện như vậy ah." Ngô quản lý nói.
"Thế nhưng mà, tôi cũng là người làm trong ngành này lâu rồi, cho dù kỹ thuật có chênh lệch như thế nào, thì cũng không thể trở thành như vậy a? Ông hãy nhìn những tờ giấy dán tường, đá cẩm thạch này xem, tất cả đều là hàng thấp kém, căn bản là không thể dùng được. Lúc những vật liệu này được đưa tới, tuy ông cũng có xem qua, nhưng lại không nói lời nào. Tốt rồi, hiện tại đã xảy ra chuyện, ông lại đem tất cả trách nhiệm đổ lên trên người tôi. Ngô quản lý, tất cả mọi người đều chỉ vì miếng cơm mà thôi, ông nói như vậy không phải là đem tôi bức vào tử lộ sao." Gã đàn ông trung niên đầu hói nói.
Nghe xong bọn họ đối thoại, Diệp Khiêm cũng đã hiểu rõ, gã đàn ông đầu hói này là người nhận thầu trang hoàng khách sạn, những vật liệu xây dựng này là do Lô Ba cung cấp, chúng đều là vật liệu thấp kém, cho nên không thể sử dụng được. Mà bởi vì Ngô quản lý cùng chủ thầu đều e ngại Lô Ba, cho nên chỉ biết nén giận chịu đựng mà thôi, hiện tại xảy ra chuyện, thì liền trốn tránh trách nhiệm.
Bất đắc dĩ lắc đầu, Diệp Khiêm tiến lên vài bước, hỏi: "Ngô quản lý, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đã mấy ngày rồi mà vẫn chưa lắp đặt trang thiết bị xong là sao?"
"Diệp... Diệp tiên sinh, những vật liệu xây dựng này đều không hợp cách, cho nên không thể sử dụng được. Hơn nữa, những tấm ván gỗ này đều là loại thông thường, nên không có biện pháp thông qua cửa của cục phòng cháy chữa cháy a. Thế nhưng mà, hiện tại... Hiện tại..." Ngô quản lý cũng biết gã đàn ông trung niên đầu hói rất ủy khuất, nhưng Ngô quản lý không thể không đỗ hết trách nhiệm lên trên người hắn, bằng không mà nói cục nợ lớn như vậy Ngô quản lý làm sao gánh cho nổi ah. "Diệp tiên sinh, anh yên tâm, tôi đang bắt ông ấy bồi thường, tôi cam đoan sẽ không chậm trễ thời gian khai trương của khách sạn."
Nghe xong lời Ngô quản lý nói, gã đàn ông trung niên đầu hói liền biết rõ người thanh niên trẻ tuổi trước mắt này chính là ông chủ của khách sạn này rồi, cuống quít nói: "Diệp tiên sinh, cũng không thể hoàn toàn trách tôi ah. Tôi thừa nhận là tôi có lỗi ở trong chuyện này, thế nhưng mà muốn tối bồi thường toàn bộ thì cho dù tôi có táng gia bại sản cũng không đủ đền bù ah."
Quay đầu nhìn gã đàn ông trung niên đầu hói, Diệp Khiêm vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: "Lời hai người nói vừa rồi, tôi cũng nghe rõ. Nếu dựa theo phương diện pháp luật mà nói, thì ông đã làm trái với hiệp nghị mà chúng ta đã ký lúc trước. Bất quá, tôi cũng biết chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách ông được, Ngô quản lý cũng muốn gánh chịu một phần trách nhiệm. Hiện tại cho dù hai người có làm ầm ĩ thì cũng không có cách nào, không bằng tôi sẽ nói ra một đề nghị, hai người nhìn xem có thể tiếp nhận hay không."
Gã đàn ông trung niên đầu hói rõ ràng có chút kinh ngạc, hắn không ngờ Diệp Khiêm lại mà dễ nói chuyện như vậy. Hơn nữa, nghe ý tứ của Diệp Khiêm thì giống như cũng không có muốn hắn phải bồi thường toàn bộ, vì vậy cuống quít nói: "Diệp tiên sinh mời nói, tôi nhất định sẽ làm theo."
"Bây giờ ông hãy phái thêm người tới, làm ngày làm đêm không nghỉ, để không làm trễ nãi thời gian khai trương khách sạn. Về phần tiền mua sắm vật liệu xây dựng, tôi sẽ ứng trước. Bất quá, tổn thất lần này..." Diệp Khiêm nói.
Lời còn chưa nói hết, gã đàn ông trung niên đầu hói đã cuống quít tiếp lời nói: "Tổn thất lần này tôi nguyện ý gánh chịu một bộ phận!"
"Chuyện này cũng không cần, tổn thất nơi đây tôi sẽ tìm người khác lấy về. Ông phải nhớ kỹ, cho dù ông không ngủ không nghĩ cũng phải hoàn thành công trình này đúng kỳ hạn, bằng không đến lúc đó ông đừng có trách tôi không giảng nghĩa lý. Như thế nào? Đề nghị này ông có nguyện ý tiếp nhận hay không?" Diệp Khiêm nói.
"Diệp tiên sinh, chuyện này..." Ngô quản lý sau khi nghe được lời Diệp Khiêm nói thân thể của hắn có chút chấn động, liền cuống quít nói.
Diệp Khiêm hung hăng trừng mắt nhìn hắn, nói: "Ông là người phụ trách quản lý khách sạn, xảy ra chuyện lớn như vậy mà ông cũng không thông báo cho tôi? Lúc bị Lô Ba bức bách mua vật liệu xây dựng của hắn, sao ông không báo chuyện này lên trên cũng không lên tiếng phản đối? Hiện tại xảy ra chuyện như vậy ông lại muốn đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên trên người khác. Nếu như ông sớm báo chuyện này lên trên thì làm sao có thể phát sinh ra chuyện như vậy? Hừ, chuyện của ông về sau tôi sẽ chậm rãi tính toán với ông."
Ngô quản lý nào dám nói tiếp, áy náy cúi đầu.
Nhìn gã đàn ông trung niên đầu hói, Diệp Khiêm nói: "Nếu như ông không thể hoàn thành đúng thời hạn, thì tôi sẽ truy cứu trách nhiệm của ông. Chuyện này cứ quyết định như thế, tôi đi trước!"
Nói xong, Diệp Khiêm quay người hướng bên ngoài khách sạn đi đến, lúc đến cửa ra vào, lại dừng lại, xoay người hỏi: "Cửa hàng vật liệu xây dựng của Lô Ba ở nơi nào?"
"Diệp tiên sinh hỏi để làm gì a?" Ngô quản lý hỏi.
"Có phải tôi muốn làm chuyện gì đều phải thông báo trước cho ông không? Ông lo làm tốt chuyện của mình là được rồi." Diệp Khiêm trừng mắt liếc hắn một cái, Ngô quản lý bị hù vội vàng lùi về sau, sau đó nhỏ giọng đem địa chỉ cửa hàng vật liệu xây dựng của Lô Ba nói cho Diệp Khiêm.
"Ah, đúng rồi, tổn thất nơi này đại khái khoảng bao nhiêu?" Diệp Khiêm lại hỏi.
"Tuy không có tính toán cụ thể, nhưng chắc khoảng 200 vạn." Ngô quản lý cuống quít nói.
"200 vạn, ừ, vậy tối thiểu cũng phải lấy 500 vạn mới được." Diệp Khiêm lầm bầm một tiếng, trực tiếp hướng xe đi đến.
Thanh Phong vỗ vỗ bả vai của Ngô quản lý, nói: "Đừng sợ, tính tình lão đại là vậy, nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng lại giống như đậu hũ. Hảo hảo làm việc, chớ suy nghĩ lung tung ah." Nói xong, có chút nở nụ cười, hấp tấp hướng Diệp Khiêm đuổi theo.
Sau khi lên xe, Diệp Khiêm vừa thắt giây an toàn, vừa nói: "Thật không có nhìn ra a, bây giờ mày còn biết an ủi người khác nữa hả."
"Em sợ gã quản lý kia sẽ từ chức vì bị lão đại mắng. Bây giờ muốn tìm một người để quản lý khách sạn cũng không có dễ dàng a. Nếu không thì Lý Tể Thiên đã không dùng hắn đi a?" Thanh Phong nói.
Mỉm cười, Diệp Khiêm nói: "Mày đã thông minh hơn nhiều rồi ah. Gã quản lý kia ở phương diện này có lẽ hơi yếu một chút, bất quá kinh nghiêm quản khách sạn của hắn vẫn phải có a. Người ta là nhân viên quản lý cao tầng a, ai, chuyện phiền toái thì giao cho chúng ta đi giải quyết. Đi thôi, đến cửa hàng của Lô Ba."
"Có cần gọi điện thoại cho Lý Tể Thiên hay không? Để cho hắn chuẩn bị một chút!" Thanh Phong vừa lái xe, vừa nói.
"Chuẩn bị? Chuẩn bị cái gì?" Diệp Khiêm mờ mịt hỏi.
"Lô Ba không phải là em vợ của cục trưởng cục công an thành phố Hải Khẩu sao? Chúng ta có lẽ nên nói trước với Lý Tể Thiên một tiếng, để hắn đánh tiếng với lãnh đạo thành phố Hải Khẩu, miễn cho đến lúc đó những gã cảnh sát đáng ghét kia lại tới." Thanh Phong nói.
Trợn nhìn Thanh Phong, Diệp Khiêm nói: "Mày muốn làm gì? Chuẩn bị đi đập phá địa bàn của người ta hả? Chúng ta đi qua đó để đàm phán, nhớ kỹ, chút nữa đến đó, mày đừng có động thủ ah. Tao còn có rất nhiều lời muốn hỏi Lô Ba."
Thanh Phong hắc hắc nở nụ cười một tiếng, nói: "Lão đại, thật đúng là chuyện gì cũng không lừa được anh a, em chưa nói gì mà anh đã biết em muốn làm gì rồi, lợi hại quá nha."
"Thôi đi pa ơi..., Chút tâm tư quỷ quái đó của mày làm sao có thể giấu giếm tao được?" Diệp Khiêm nói.
Hai người cứ như vậy ngươi một lời ta một câu nói chuyện tào lao, không có bao lâu xe đã đến trước cửa hàng của Lô Ba. Diệp Khiêm ngẩng đầu nhìn bảng tên cửa hàng, giống y cái tên mà Ngô quản lý nói, sau đó liền mở cửa xe đi vào. Thanh Phong tự nhiên là hấp tấp theo ở phía sau.
"Tiên sinh, muốn mua đồ à? Vật liệu của chúng ta đều là hàng nhập khẩu, bảo đảm chất lượng 100%. Hai anh tính lắp đặt thiết bị ở đâu? Tôi sẽ giới thiệu cho các anh một số vật liệu chất lượng cao?" Một tên tiểu tử, sau khi nhìn thấy Thanh Phong cùng Diệp Khiêm, liền hấp tấp ra đón.
"Mày tính toán thơm bơ vậy sao? Gọi Lô Ba đi ra, chúng tao đến đây tìm hắn." Không đợi Diệp Khiêm nói chuyện, Thanh Phong liền ngẩng cổ lên, nói.
Tên tiểu tử kia rõ ràng sững sờ, sắc mặt lạnh xuống, chỉ một thoáng liền đem Diệp Khiêm cùng Thanh Phong trở thành người tới nháo sự. Người đi theo Lô Ba thì làm gì có người tốt a, đều là một đám côn đồ mà thôi. Nếu cùng hắn bàn chuyện buôn bán thì hắn sẽ rất khách khí, nhưng nếu đến nháo sự thì hắn sẽ trở thành kẻ liều mạng.
Diệp Khiêm trừng Thanh Phong, sau đó nói: "Mày nói cái gì vậy, nói chuyện phải khách khí chút." Sau đó lại nhìn tên tiểu tử kia nói: "Anh chẳng cần phải để ý đến hắn làm gì. Thật ra, hôm nay tôi tới đây là muốn tìm ông chủ Lô, tôi có một mối sinh ý rất lớn muốn bàn với ông ấy."