SIÊU CẤP BINH VƯƠNG

Sau khi đi dạo bốn phía ỏ công trường một hồi, Diệp Khiêm lúc này mới đi đến trong văn phòng ngồi xuống. Trong văn phòng đang có mấy người ngồi, mấy người này là người nhận thầu công trình. Bởi vì vừa tới Đài Loan, cho nên công trình này Diệp Khiêm giao cho hội Tam Hoàng, xem như cấp cho hắn một cái hồi báo.

Tất nhiên, hội Tam Hoàng nhất định sẽ không tự mình làm, mà sẽ đưa ra ngoài, mấy người ngồi trong văn phòng này là người nhận thầu công trình. Kỳ thật công trình đã được nhận thầu, Diệp Khiêm cùng Lương Yến cũng không cần phải quan tâm, bất quá Diệp Khiêm muốn trung tâm cung cấp hàng hóa này mau chóng có thể sử dụng, cho nên mới để cho Lương Yến tự mình phụ trách giám sát tiến độ công trình.

Mấy kẻ nhận thầu này đang ở trong phòng làm việc đánh bài, trông thấy Diệp Khiêm đi vào thì liếc nhìn qua, hiển nhiên là bọn hắn cũng không biết thân phận của Diệp Khiêm, cũng không có để ý. Diệp Khiêm hừ lạnh một tiếng, nói: "Không có việc gì làm hả? Công nhân ở ngoài đó đều làm việc không kịp thở, các ngươi hãy ra ngoài, mua cho những công nhân kia một chút điểm tâm mang về đây. Về sau lúc xế chiều mỗi ngày, nhất định phải có chút đồ điểm tâm cho công nhân ăn, còn có, các ngươi đều phải chăm chú giám sát tiến độ công trình cho ta, nếu không đều cút ngay cho lão tử."

"Ngươi là ai? Ở chỗ này có chỗ cho ngươi nói chuyện sao." Một tên mập quay đầu lại lườm Diệp Khiêm, khinh thường nói.

"Không biết ta là ai? Không có sao, rất nhanh ngươi sẽ biết." Diệp Khiêm vừa mới nói xong, lông mày có chút nhíu lại, trong ánh mắt bắn ra một tia sát khí, đi đến trước mặt tên mập mạp, nắm tóc của hắn hung hăng đập vào mặt bàn. "Nhận công trình của ta, mà không biết ta là ai, đừng tưởng rằng lừa gạt một chút liền có thể cho qua, nếu không lão tử cho các ngươi biến mất khỏi thế giới này." Diệp Khiêm hừ lạnh một tiếng, nói, "Còn không mau cút ngay ra ngoài cho tao!"

Những người kia có ngốc, hiện tại cũng đoán ra thân phận của Diệp Khiêm, liên tục xin lỗi chạy ra ngoài. Đầu tên mập mạp kia bị đập vỡ, máu tươi đều chảy ra, một tay bụm lấy đầu, liên tục cúi đầu khom lưng xin lỗi, hoảng hốt chạy bừa ra ngoài.

Mấy người đó đi đến trước mặt bảo an, hỏi: "Người nọ là ai? Quá dữ tợn, đều không nói gì liền trực tiếp động thủ."

Bảo an nở nụ cười, nói: "Các ngươi xem như gặp may mắn. Biết hắn là ai không? Đây chính là lão bản tập đoàn Hạo Thiên, công trình này người ta cho hội Tam Hoàng nhận thầu, thì quan hệ làm sao đơn giản, đúng không? Người ta không có muốn cái mạng nhỏ của các ngươi đã là tiện nghi cho các ngươi rồi."

Mấy người run rẩy một chút, đều âm thầm đổ mồ hôi lạnh, may mắn không thôi.

Diệp Khiêm tìm một vị trí ngồi xuống, rót chén trà. Không bao lâu, một bảo vệ đi đến, cung kính nói: "Diệp tiên sinh, có một vị phó cục trưởng cục xây dựng tìm ngươi."

Diệp Khiêm có chút sửng sốt, cục xây dựng? Mình không phải đã sớm làm tốt quan hệ rồi sao, trước đó vài ngày vừa cùng cục trưởng cục xây dựng Mã Trường Thọ ăn cơm, tiền cũng đưa không ít, như thế nào còn có người cục xây dựng tới? Dừng một chút, Diệp Khiêm nói: "Để cho hắn vào đi!"

Vừa dứt lời, một trung niên nhân có chút hói đầu, ngậm một điếu thuốc đi đến, âm lãnh nở nụ cười, nói: "Ngươi là người phụ trách nơi này?"

Khẽ chau mày, Diệp Khiêm hừ lạnh một tiếng, nói: "Nơi này là công trường, cấm hút thuốc lá."

Nam tử hói đầu này là phó cục trưởng cục xây dựng phó Khổng Thanh, quyền lợi trên tay cũng không nhỏ, những năm gần đây, chỉ cần làm công trình, ai dám không đưa tiền cho hắn? Thế nhưng mà công trình của Diệp Khiêm lớn như vậy, vậy mà một chút chỗ tốt cũng không có phần của hắn, toàn bộ đều cho cục trưởng Mã Trường Thọ, đây chính là coi rẻ hắn, hắn sao có thể chịu không cục tức này. Cho nên, chạy tới nơi này gây phiền toái, chủ yếu là vì tiền. Lại không nghĩ rằng, thái độ của Diệp Khiêm lại cứng rắn như vậy, hắn vừa mới tiến vào, lại dám dùng giọng lạnh lùng nói với hắn nơi đây cấm hút thuốc, trong nội tâm không khỏi có chút biệt khuất. Nhưng là ngẫm lại, Khổng Thanh vẫn là đem điếu thuốc trong tay dập tắt.

Diệp Khiêm nhìn bảo an phất phất tay, nói: "Tốt rồi, nơi đây không có chuyện của ngươi, đi ra ngoài làm việc đi." Sau đó nhìn thoáng qua Khổng Thanh, nói: "Ngồi!"

Khổng Thanh đi đến trước mặt Diệp Khiêm ngồi xuống, nói: "Kẻ hèn này xin tự giới thiệu một chút, ta là phó cục trưởng cục xây dựng Khổng Thanh!"

"Ah, Khổng phó cục trưởng, đại giá quang lâm, có gì chỉ giáo?" Diệp Khiêm nghiền ngẫm nở nụ cười, hỏi.

"Chỉ giáo thì không dám, chỉ là sang đây nhìn một chút, xem công trình của Diệp tiên sinh đang thi công có phù hợp an toàn quốc gia quy định hay không." Khổng Thanh dùng giọng quan nói, "Diệp tiên sinh, ta muốn cái gì ngươi có lẽ minh bạch, nếu không ta tùy thời có khả năng đình chỉ công trình của ngươi."

"Quan uy của Khổng phó cục trưởng thật lớn ah." Diệp Khiêm cười lạnh một tiếng, nói, "Tất cả mọi người đều là người hiểu chuyện, ngươi cần gì phải làm bộ dạng như thế? Nói thiệt cho ngươi biết, coi như phương diện thi công của ta không hợp cách, ngươi dám ngừng công trình của ta sao? Còn dám ở trước mặt ta trang bức, không phải là muốn tiền sao?"

"Lời này của ngươi là có ý gì? Ý nói ta muốn ngươi đưa tiền sao? Ta cho ngươi biết, công trình của ngươi không hợp cách, thì cho dù ngươi đưa nhiều tiền cũng vô dụng." Khổng Thanh dùng lời lẽ nghiêm khắc nói. Hắn nói như vậy, đơn giản là bị thái độ không mặn không nhạt của Diệp Khiêm kích thích, hắn dù gì cũng là phó cục trưởng cục xây dựng, chức quan tuy không lớn, thế nhưng mà quyền lợi cũng không nhỏ, Diệp Khiêm nói như vậy quả thực là coi rẻ hắn rồi, Khổng Thanh làm sao không tức giận cho được.

Diệp Khiêm cười lạnh một tiếng, nói: "Ta nói cho ngươi biết, lão tử có rất nhiều tiền, nhưng sẽ không cho ngươi, ngươi có thể làm gì ta?" Diệp Khiêm chính là loại người ăn mềm không ăn cứng. Chỉ là một phó cục trưởng cục xây dựng Diệp Khiêm nơi nào sẽ để vào mắt, thủ tục xây dựng của hắn là do cục trưởng cục xây dựng trực tiếp phê chỉ thị, bất kể như thế nào cũng không tới phiên một phó cục trưởng cục xây dựng ở trước mặt hắn diễu võ dương oai. Huống chi, hắn còn có quan hệ với Chu Chính Bình. Cho dù không có Chu Chính Bình, hắn muốn làm cho một phó cục trưởng chết cũng chỉ là tiện tay mà thôi.

"Ngươi... Ngươi... Hừ, tốt, ngươi đợi xem công trình của ngươi bị đình chỉ đi, đừng cho là ta không làm gì được ngươi." Khổng Thanh nói.

Diệp Khiêm khinh thường nở nụ cười, lấy điện thoại cầm tay ra gọi một cú điện thoại cho Mã Trường Thọ, nói: "Mã Cục Trường, dưới tay ngươi có phải có một người tên là Khổng Thanh hay không?"

Ở bên kia điện thoại Mã Trường Thọ không khỏi sửng sốt, kinh ngạc hỏi: "Đúng vậy, hắn là phó cục trưởng cục xây dựng chúng ta, làm sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì hay không?"

"Ah, cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là Khổng Thanh chạy đến công trường của ta uy hiếp ta, muốn ta đưa hắn tiền, nếu như ta không đưa cho hắn tiền lì xì thì hắn sẽ đình chỉ công trình của ta. Vốn ta cũng không xem đây là chuyện gì, mọi người có thể làm người bằng hữu với nhau, tiền chỉ là chuyện nhỏ. Thế nhưng mà, ngữ khí của hắn thật sự là quá mạnh mẽ cứng rắn a, thật sự để cho ta chịu không được ah." Diệp Khiêm nói.

"Phản rồi, quả thực là coi trời bằng vung." Mã Trường Thọ hừ lạnh một tiếng, nói, "Diệp tiên sinh, ngươi yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho ta xử lý, nhất định sẽ cho ngươi một câu trả lời thuyết phục."

"Vậy làm phiền Mã Cục Trường rồi, hôm nào có rảnh cùng ngồi uống trà ah." Diệp Khiêm có chút mà cười cười, nói xong, cúp điện thoại.

Khổng Thanh lại không thèm để ý nở nụ cười, nói: "Như thế nào? Muốn dùng Mã Trường Thọ dọa ta? Ngươi chọn sai người rồi, cho dù hắn đến đây, hắn cũng không làm gì được ta."

Diệp Khiêm nghiền ngẫm nở nụ cười, sau đó lại lấy điện thoại gọi ra ngoài, nói: "Thi thị trưởng, ta là Diệp Khiêm, đúng đúng đúng, đã có vài ngày không gặp. A, ta là có chuyện này muốn phản ánh với ngươi một chút ah. Là như thế này, có một vị phó cục trưởng cục xây dựng gọi là Khổng Thanh, hắn chạy tới chỗ ta bắt ta đưa tiền, hắn còn nói, nếu ta không đưa tiền sẽ đình chỉ công trình của ta. Ách, đúng đúng đúng, tốt, vậy thì đã làm phiền ngươi a, hôm nào lại cùng ngồi uống trà!"

Sắc mặt của Khổng Thanh có chút biến hóa, hắn không sợ Mã Trường Thọ, đó là bởi vì hắn phía trên có người, Mã Trường Thọ cũng sẽ cố kỵ một ít. Nhưng bây giờ lại là Thi Văn Tử, chuyện này có chút lớn rồi, nếu Thi Văn Tử xuống tay với hắn, hắn sẽ khó sống.

Khóe miệng có chút câu dẫn hiện ra một đường cong, trên mặt Diệp Khiêm hiện lên một nụ cười tài, sau đó lại lấy điện thoại gọi ra ngoài."Chu bộ trưởng, ngươi tốt ngươi tốt, đã lâu không gặp a, có chuyện này muốn phiền toái ngươi. Không cần không cần, không cần ngươi để nhiều tiểu đệ xuất mã, chỉ là chuyện rất nhỏ mà thôi. Có một phó cục trưởng cục xây dựng tên là Khổng Thanh, hắn muốn ngăn cản công trình của chúng ta. Đúng vậy a đúng vậy a, vốn cũng không muốn phiền toái ngươi, thế nhưng mà tên Khổng phó cục trưởng này lại rất bá đạo, hắn nói không đưa tiền sẽ đình chỉ công trình, cho nên đành phiền phức ngài xuất mã giải quyết. Công trình sớm xây xong, chúng ta cũng sớm khai mở Champagne chúc mừng nha. Hảo hảo hảo, vậy chuyện này làm phiền ngươi!" Diệp Khiêm nói xong, cúp điện thoại, lần nữa nhìn về phía Khổng Thanh.

Lần này, Khổng Thanh triệt để mộng rồi, hắn nghe rõ ràng rành mạch, cú điến thoại vừa rồi là Diệp Khiêm gọi cho lão đại hội Tam Hoàng Chu Chính Bình. Không nói tới thân phận lão đại hội Tam Hoàng, chỉ cần dùng thân phận bô trưởng hội lập pháp của lão, cũng đủ để cho hắn ở trong ngục giam ăn cơm tù. Khổng Thanh vốn cũng không muốn đem chuyện này náo lớn, chỉ là thái độ của Diệp Khiêm làm cho hắn không phục lắm, muốn dọa cho Diệp Khiêm sợ, để cho Diệp Khiêm ngoan ngoãn đưa cho hắn một phong bì lớn, hiện tại thì tốt rồi, có chút đâm lao phải theo lao.

Diệp Khiêm chậm rãi cất điện thoại vào trong ngực, có chút nở nụ cười, nói: "Khổng phó cục trưởng, chơi vui không?"

"Ách..." Khổng Thanh ngây ngẩn cả người không biết phải nói cái gì.

Hừ lạnh một tiếng, Diệp Khiêm đứng lên, mãnh liệt vỗ bàn một cái, quát: "Lăn, ngươi cho rằng ai cũng có tư cách cầm tiền của ta sao? Biến!"

Sắc mặt của Khổng Thanh không ngừng biến hóa lấy, dị thường khó coi, sững sờ đứng lên, xấu hổ nhìn Diệp Khiêm, bất đắc dĩ thở dài, đi ra ngoài.

Diệp Khiêm không phải là loại người hẹp hòi, có thể lúc trước làm việc có chút sơ sót, không nghĩ tới Khổng Thanh. Thế nhưng mà nếu như Khổng Thanh vui vẻ nói chuyên, Diệp Khiêm tự nhiên cũng sẽ biết rõ làm như thế nào, thế nhưng mà hắn lại hết lần này tới lần khác cùng Diệp Khiêm đùa nghịch hung ác. Đùa nghịch hung ác, Diệp Khiêm đã sợ qua ai ah.

Bình luận

Truyện đang đọc