SIÊU CẤP BINH VƯƠNG

Kỳ thật Diệp Khiêm hoàn toàn có thể trực tiếp đạp vào đầu gối của Khương Bân Dương, để cho hắn quỳ xuống trước mặt những người dân nơi đây, nhưng là đó cũng không phải là điều hắn muốn, hắn muốn chính bản thân Khương Bân Dương tự mình quỳ đi xuống. Vô luận là thiệt tình hay là bị ép, đều không sao cả. Hơn nữa, Diệp Khiêm sở dĩ cố ý để cho Hoàng Phủ Thiếu Kiệt xằng bậy, đơn giản là muốn đem chuyện này náo lớn, như vậy công tác phá bỏ và dời đi nơi khác của tập đoàn Phi Tường sẽ càng ngày càng khó bắt đầu hơn. Hơn nữa, còn có thể gây cho Vương Bình một chút áp lực, để cho lão càng thêm nhận rõ ràng bản lãnh của hắn, hắn không phải chỉ là người chỉ biết dựa vào lão. Như vậy, về sau thái độ của Vương Bình đối với Diệp Khiêm cũng sẽ tốt hơn, quan hệ hợp tác giữa họ sẽ càng thêm vững chắc.

Đương nhiên, Diệp Khiêm cũng có mục đích của riêng mình, hắn bày ra thái độ cường thế cho những người dân ở đây xem, nhằm tạo ấn tượng tốt với bọn họ, làm cho họ có cảm giác hắn có thể đại diện bọn họ nói chuyện với chính quyền.

Lí Hạo cảm thấy có chút khó làm rồi, một bên là nhị ca của mình, một bên là quan viên chính phủ, để cho hắn có chút không biết phải làm sao. Cũng may là Vương bí thư đang tại trên đường chay đến đây, chờ hắn đến, chuyện này có lẽ sẽ dễ làm hơn.

Đang trong lúc giằng co này, bỗng nhiên truyền đến âm thanh của tiếng trực thăng, tiếp theo là mấy chiếc xe tải chạy đến ngừng tại đầu phố, từ phía trên nhảy xuống hơn 100 binh sĩ võ trang đầy đủ, trông bộ dáng giống như là đang tham gia chiến dịch gì đó. Rất nhanh, những bộ đội kia liền đem cảnh sát bao vây lại. Từ trên trực thăng thả xuống một sợi dây thừng, một gã nam tử đang mặc quân phục có cấp bậc thượng úy từ trên trực thăng trượt xuống dưới, trực tiếp rơi vào giữa mọi người.

Chuyện này làm cho mọi người giật mình không nhỏ, những binh lính này như thế nào lại vô duyên vô cớ tới đây? Khương Bân Dương thì vẻ mặt đầy hưng phấn, cho rằng đây là người tới cứu hắn, trong nội tâm thì âm thầm chữi rủa Diệp Khiêm, lão tử nhìn xem ngươi làm sao trốn thoát.

Lí Hạo cùng Hồ Dược liếc nhìn nhau một cái, hoàn toàn không rõ chuyện gì đang xảy ra. Bỗng nhiên, Hồ Dược giật mình, nhớ tới cú điện thoại vừa rồi của Hoàng Phủ Thiếu Kiệt, không khỏi thầm nghĩ: "Móa, tiểu tử này không phải là nguời của quân đội chứ? Hơn nữa nhìn điệu bộ này, chỉ sợ lai lịch còn không nhỏ ah. Tiên sư bà ngoại nhà nó chứ, Khương Bân Dương tên vương bát đản này rốt cuộc là đắc tội người nào a."

Vị Thượng úy kia nhìn một binh sĩ phân phó nói: "Tịch thu toàn bộ vũ khí của những cảnh sát này lại cho lão tử."

Lí Hạo có chút sửng sốt một chút, lập tức nói: "Ngươi dám!" Dù sao bản thân cũng là cục trưởng cục công an thành phố Thượng Hải, cũng không thể yếu đi uy phong của mình, đây cũng không phải là nói hắn muốn đối phó với Diệp Khiêm, đây chỉ đơn thuần là quân chính đụng độ lẫn nhau mà thôi.

Vị Thượng úy kia cao thấp đánh giá Lí Hạo, nói: "Quan uy thật lớn a, ngươi là ai?"

"Cục trưởng cục công an thành phố Thượng Hải Lí Hạo!" Lí Hạo không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.

Vị Thượng úy không khỏi có chút sửng sốt, nói: "Tuổi trẻ tài cao ah. Bất quá cho dù ngươi là cục trưởng cục công an cũng vô dụng, người tới, bắt bọn họ toàn bộ giao nộp vũ khí ra, nếu ai dám phản kháng, thì cứ đánh cho lão tử."

"Tam đệ, chuyện này ngươi không nên nhúng tay vào." Diệp Khiêm nói.

Lí Hạo có chút sửng sốt một chút, yên lặng thở dài. Hắn cũng biết, những người trong quân đội thường không nói đạo lý, bản thân hắn và những cảnh sát kia cùng đám quân chính quy này đánh nhau, không thể nghi ngờ là tự tìm đường chết.

Vị Thượng úy xoay người lại, quét nhìn bọn người Diệp Khiêm, hỏi: "Vị nào là Hoàng Phủ Thiếu Kiệt?"

"Báo cáo, ta chính là Hoàng Phủ Thiếu Kiệt." Hoàng Phủ Thiếu Kiệt đối với quân nhân vẫn rất lễ phép, hơn nữa vị này còn cao hơn hắn hai cấp bậc.

Vị Thượng úy ha ha nở nụ cười một chút, sau đó sắc mặt phát lạnh, nói: "Là ai đánh ngươi?"

Hoàng Phủ Thiếu Kiệt ha ha cười cười, nói: "Tạm thời thì không có, bất quá nếu các ngươi thật sự không đến, ta đoán chừng sẽ bị bắn nổ đầu."

Vị Thượng úy nhìn thoáng qua Khương Bân Dương đang bị Hoàng Phủ Thiếu Kiệt chỉa súng vào đầu, hỏi: "Hắn là ai?" Khương Bân Dương hiện tại thật là khóc không ra nước mắt rồi, vốn tưởng người đến là cứu tinh của hắn, ai biết lại là cùng đám điêu dân có quan hệ, đến lúc này, hắn cũng biết những điêu dân này chỉ sợ cũng không phải nhân vật đơn giản.

"Bí thư khu ủy, hắn đánh dân chúng, ta không nhịn được, cho nên nhúng tay vào. Lại gây thêm phiền toái cho trưởng quan rồi." Hoàng Phủ Thiếu Kiệt nói.

"Không có việc gì, dù sao các huynh đệ đều đang rảnh rõi, đi ra đi dạo cũng tốt." Vị Thượng úy nói.

"Trưởng quan, ta giới thiệu cho ngươi, vị này chính là sư phụ của ta." Hoàng Phủ Thiếu Kiệt chỉ Diệp Khiêm, nói.

"Diệp Khiêm!" Diệp Khiêm rất khách khí vươn tay ra, nói.

Vị Thượng úy không khỏi sửng sốt một chút, lai lịch của Hoàng Phủ Thiếu Kiệt hắn biết rõ ràng, có thể làm sư phụ của tiểu tử này, nhất định có quan hệ không đơn giản với gia tộc Hoàng Phủ. Lúc này cũng vươn tay ra bắt tay của Diệp Khiêm, nói: "Lý Mãnh!"

Người trong quân đội thường có một loại ngạo khí, một loại ưa thích cùng cường giả đọ sức. Sau khi cùng Diệp Khiêm bắt tay, Lý Mãnh dần tăng thêm sức mạnh, Diệp Khiêm cũng cảm giác được từ tay của đối phương truyền đến lực lượng rất lớn, có chút sửng sốt một chút, lập tức có chút nở nụ cười, cũng dần tăng lên lực tay.

Sau một lúc Lý Mãnh có cảm giác có chút không đúng, lực tay của đối phương càng ngày càng gia tăng khiến cho hắn có chút chống cự không nổi rồi, sắc mặt cũng đỏ lên. Muốn rút tay của mình về, thế nhưng mà tay của đối phương giống như là gọng kìm, bám chặt tay của hắn, khó có khả năng rút tay về.

Hoàng Phủ Thiếu Kiệt cũng nhìn ra điểm này, khóe miệng tràn ra vẻ tươi cười, trong mắt hắn, Diệp Khiêm chính là vô địch thiên hạ, vị thượng úy này làm sao có thể là đối thủ của sư phụ hắn. Bất quá, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt lại nghĩ tới một người, một người mà ngay cả sư phụ của hắn cũng kiêng kị, Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe.

Diệp Khiêm cũng không thể quá phận, nhìn thấy Lý Mãnh có chút không chống chịu được nữa, thì liền thả lõng tay ra. Lý Mãnh cảm kích nhìn Diệp Khiêm, trong ánh mắt hiển hiện lên vẻ sùng bái, hỏi: "Diệp tiên sinh đã từng đi lính sao?" Vết chai trên ngón tay tự nhiên không có giấu diếm được Lý Mãnh, chỉ có người trường kỳ sử dụng súng mới xuất hiện vết chai này.

Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười một chút, nói: "Xem như thế đi."

Lý Mãnh có chút sửng sốt một chút, cái gì gọi là "Xem như thế đi"? Chẳng lẽ hắn không phải là bộ đội chính quy? Thế nhưng mà tại Hoa Hạ, ngoại trừ người trong bộ đội chính ai, còn có ai có thể quanh năm sử dụng súng a, cho dù là xã hội đen cũng không có khả năng ah. Trong nội tâm tuy tràn đầy kinh ngạc, bất quá thấy Diệp Khiêm cũng không muốn nhiều lời, hắn cũng không tiếp tục hỏi nữa.

Tình huống cứ như vậy tiếp tục giằng co lấy, ai cũng không có lui bước, chỉ khổ cho Khương Bân Dương, một mực bị súng chỉa vào đầu, bị dọa sợ đến độ đái cả ra quần.

Không bao lâu, một chiếc Audi A6 chay đến, một đường thông suốt, thẳng đến trước mặt mọi người mới ngừng lại. Cửa xe mở ra, Vương Bình cùng Hoàng Phủ Kình Thiên từ trong xe đi ra. Trông thấy tình cảnh như vậy, lông mày của Vương Bình không khỏi cau lại, sau đó liền trông thấy Hoàng Phủ Thiếu Kiệt cầm súng chỉa vào đầu Khương Bân Dương, lập tức lắp bắp kinh hãi.

Trông thấy Vương Bình, Khương Bân Dương lập tức vẻ mặt cầu xin nói: "Vương bí thư, ngươi cần phải làm chủ cho ta a, những điêu dân này quả thực quá điên cuồng, hoàn toàn không đem chính phủ để vào mắt."

Vương Bình trừng Khương Bân Dương, trách mắng: "Chuyện của ngươi đợi tí nữa lại tính toán với ngươi." Sau đó đưa ánh mắt nhìn về phía Hoàng Phủ Kình Thiên, nói: "Lãnh đạo, ngươi xem..."

Hoàng Phủ Kình Thiên nhẹ gật đầu, ánh mắt chuyển hướng Hoàng Phủ Thiếu Kiệt, trừng mắt liếc hắn một cái, nói: "Còn không mau chóng thả người ra cho ta."

"Thế nhưng mà..." Hoàng Phủ Thiếu Kiệt có chút kính sợ đại bá này, thế nhưng mà không có sự đồng ý của sư phụ thì không thể thả Khương Bân Dương ra, nhất thời đứng im tại chỗ.

Hoàng Phủ Kình Thiên không khỏi sửng sốt một chút, có chút kinh ngạc bởi thủ đoạn của Diệp Khiêm, cháu trai của lão không ngờ lại nghe lời Diệp Khiêm đến như vậy, hơn nữa, còn dám cải lại lời của lão. Trong lúc nhất thời, Hoàng Phủ Kình Thiên không biết là nên khóc hay nên cười, không biết mình lúc trước để cho Diệp Khiêm thu Hoàng Phủ Thiếu Kiệt làm đồ đệ đến cùng là đúng hay sai.

Diệp Khiêm dừng một chút, nói: "Vương bí thư, ngươi quan phụ mẫu của dân chúng thành phố Thượng Hải, ta tin tưởng ngươi có thể làm chủ cho dân chúng và cho dân chúng một cái công đạo. Những người này được gọi là quan viên địa phương, vì bản thân tư lợi, thu lấy hối lộ của tập đoàn Phi Tường, vẽ đường cho hươu chạy, bức bách những người dân nơi đây dời đi nới khác với số tiền rất thấp, hơn nữa lại còn dùng vũ lực với bọn họ. Ta muốn hỏi, với những kẻ lãnh đạo như thế này thì dân chúng làm sao có thể tin vào chính phủ"

Vương Bình có chút sửng sốt một chút, sau đó đưa ánh mắt chuyển hướng Khương Bân Dương, nghiêm nghị hỏi: "Có phải có chuyện này hay không?"

"Vương bí thư, đây chính là chuyện bịa đặt a, chúng ta cũng là dựa theo chỉ thị của thị chính phủ mà làm việc, lần này đến đây là để phối hợp với kế hoạch cải tạo thành cũ." Khương Bân Dương một ngụm bác bỏ nói.

"Dựa theo chỉ thị của thị chính phủ? Thị chính phủ có cho ngươi động thủ đánh người sao?" Vương Bình quát. Sau đó nhìn thoáng qua Diệp Khiêm, nói: "Người bị đả thương đang ở nơi nào?"

Diệp Khiêm chỉ chỉ vị lão đại gia kia, Vương Bình cuống quít đi đến trước mặt lão, nói: "Đại gia, ngươi yên tâm, chuyện này ta nhất định sẽ nghiêm túc xử lý, cho các ngươi một cái công đạo."

Đại gia một hồi kích động, đời này hắn ở đâu nghĩ tới có thể cùng bí thư thị ủy nắm tay a, nhịn không được toàn thân có chút run rẩy lên, nói: "Cảm ơn rồi, cám ơn, lão già ta cám ơn chính phủ."

Diệp Khiêm nhìn Hoàng Phủ Thiếu Kiệt, nói: "Buông hắn ra!"

Hoàng Phủ Thiếu Kiệt lúc này mới đem súng thu vào. Hoàng Phủ Kình Thiên bất đắc dĩ thở dài, nhìn thoáng qua Lý Mãnh, nói: "Ngươi là Lý Mãnh a? Ta đã cùng vói thủ trưởng của các ngươi nói chuyện qua rồi, các ngươi đem người rút lui a, náo thành như vậy thật không thể tưởng nổi."

Tuy không biết thân phận của Hoàng Phủ Kình Thiên, nhưng thông qua Hoàng Phủ Thiếu Kiệt biết được đây là đại bá của hắn, hiển nhiên không phải nhân vật đơn giản, Hoàng Phủ gia tộc tại Hoa Hạ là một gia tộc lớn, thế lực ở trong quân đội cũng không phải nhỏ. Hoàng Phủ Kình Thiên đã lên tiếng, hơn nữa đã cùng thủ trưởng của hắn nói chuyện qua rồi, vậy hắn cũng không cần lưu lại đây nữa. Sau khi đáp ứng, liền cho binh lính của hắn trèo lên xe, rất nhanh rời khỏi nơi đây.

Đến nhanh, đi cũng nhanh.

Bình luận

Truyện đang đọc