SIÊU CẤP BINH VƯƠNG

Cát Điền Dương Đấu tự tin cười đắc ý, phảng phất giống như Nhâm Xuân Bách đã là người chết rồi. Đáng tiếc, hắn lại không phát hiện ở một góc khác, có hai người đang nhìn xem hắn.

Lôi Giang đã mắc câu rồi, Diệp Khiêm tự nhiên muốn đưa ánh mắt tập trung đến trên người Hoa Kiệt, từ khi Hoa Kiệt rời khỏi cục cảnh sát, Diệp Khiêm liền chú ý tới hắn. Đã sớm biết rõ chuyện Hoa Kiệt cấu kết với tổ chức Yamaguchi Group Nhật Bản, bởi vậy lúc nhìn thấy Sơn Bản Kiện và Cát Điền Dương Đấu liền đoán được bọn họ là người do tổ chức Yamaguchi Group phái tới, chỉ là Diệp Khiêm ngược lại thật không ngờ người có vóc dáng không cao, lại có bộ dạng có chút hèn mọn bỉ ổi này lại là quán quân Karate Nhật Bản, hơn nữa còn là Ninja phái Y Hạ.

Từ khi Cát Điền Dương Đấu rời khỏi biệt thự của Hoa Kiệt, Diệp Khiêm cùng Thanh Phong liền đi theo hắn, nhìn thấy hắn đi tới nhà Nhâm Xuân Bách, xem chừng tiểu tử này là được Hoa Kiệt ủy thác tới giết Nhâm Xuân Bách. Nanh Sói cùng Yamaguchi Group có thể nói là kẻ thù truyền kiếp rồi, Nanh Sói đã từng liên tục hai lần giết chết thủ lĩnh của Yamaguchi Group, cho nên mỗi lần trông thấy thành viên Yamaguchi Group Diệp Khiêm cơ hồ đều không có cảm tình gì, nói là cừu thị dân tộc cũng được, dù sao mỗi lần Diệp Khiêm nhìn thấy thành viên Yamaguchi Group liến muốn giết chết bọn họ.

Nếu như không phải lần trước tại thành phố Thượng Hải xảy ra chuyện Huyết Lãng bị trộm, thì Diệp Khiêm đã sớm tới Nhật Bản, để đại chiến cùng với Yamaguchi Group và Hắc Long hội rồi. Có thể là do Huyết Lãng bị trộm, nên đành phải đem chuyện đối phó Yamaguchi Group cùng Hắc Long hội kéo dài. Chỉ là, không nghĩ tới lúc ở nước Nga đã cho tổ chức Yamaguchi Group một bài học, bây giờ, tại thành phố Hải Khẩu vậy mà lại có thành viên Yamaguchi Group đi qua chịu chết.

Hơn nữa, Diệp Khiêm cũng rất muốn nhìn xem công phu của quán quân Karate mạnh đến cỡ nào. Thuận tiện biết thêm một chút về thủ đoạn ám sát của Ninja Nhật Bản.

Về phần cứu Nhâm Xuân Bách, Diệp Khiêm chưa từng nghĩ qua. Tuy Diệp Khiêm có chút đồng tình với Nhâm Xuân Bách, bất quá Nhâm Xuân Bách tồn tại đối với hắn không có lợi, dù sao Nhâm Xuân Bách hiện tại là người ghét ác như cừu sớm muộn có một ngày hắn se mang đến phiền toái cho Diệp Khiêm. Bởi vì, một khi Hoa Kiệt cùng Lôi Giang đều xong đời, Diệp Khiêm nhất định sẽ là thế lực lớn nhất tỉnh Hải Nam, Nhâm Xuân Bách hiện tại đã là người quá cực đoan rồi, khó tránh khỏi sẽ đưa ánh mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Khiêm, hắn sẽ không ngừng tìm Diệp Khiêm gây phiền toái giống như là lúc hắn đối phó Hoa Kiệt vậy. Tuy Diệp Khiêm cũng không sợ hãi, nhưng cũng chẳng muốn lưu lại một kẻ phiền phức như vậy. Đã có người muốn ra tay giải quyết hắn, cũng xem như là giúp cho Diệp Khiêm rồi, đến lúc đó Diệp Khiêm lại thay Nhâm Xuân Bách báo thù, coi như là không phụ lòng hắn.

"Lão đại, tiểu tử kia thật sự là quán quân Karate Nhật Bản hả? Tư liệu không có sai lầm chứ?" Thanh Phong có chút không tin, kinh ngạc hỏi.

"Tư liệu là Jack đưa tới, có lẽ không giả. Hơn nữa, người không thể chỉ nhìn bề ngoài nha. Mày không phải cũng giống như vậy sao, nhìn bộ dạng hèn mọn bỉ ổi của mày đi, ai có thể nghĩ mày là thành viên Nanh Sói tiếng tăm lừng lẫy Tật Phong Lang a." Diệp Khiêm nói.

"Móa!" Thanh Phong liếc mắt nhìn hắn, nói, "Lão đại, anh nói chuyện không đúng lương tâm rồi, em ở đâu hèn mọn bỉ ổi? Từ đầu đến chân em đều rất chính trực, em chính là thanh niên tốt bốn tốt của chủ nghĩa xã hội a. Anh lấy thằng này so với em, quả thật là quá vũ nhục em a."

Diệp Khiêm bất đắc dĩ cười cười, nói: "Đầu tiên nói trước, Cát Điền Dương Đấu là con mồi của tao, mày không được nhúng tay vào a, nếu không đừng trách tao không cho mày mặt mũi."

"Dựa vào cái gì a, vì cái gì mỗi lần em đều phải đánh nhau với tiểu lâu la, còn đại nhân vật thì đều giao cho anh a? Nếu như là người không biết, còn tưởng rằng em chỉ có thể giải quyết với tiểu lâu la. Không được, tuyệt đối không được." Thanh Phong liên tục khoát tay, nói.

"Đừng lải nhải, lần hành động này tao là quan chỉ huy, hết thảy đều phải nghe theo sự phân phó của tao." Diệp Khiêm nói.

"Lão đại, nói như thế nào thì anh cũng là thủ lĩnh Nanh Sói, nếu như anh ra tay đối phó một tiểu nhân vật như vậy, chẳng phải là quá cất nhắc hắn sao? Hơn nữa, vạn nhất lão đại có sơ xuất gì, thì em biết ăn nói như thế nào cùng những anh em Nanh Sói ah. Cho nên, hãy để cho em giải quyết tên này đi." Thanh Phong lời lẽ nghĩa chính nghiêm khắc nói.

"Móa, ý của mày là tao không phải là đối thủ của thằng đó hả? Tao..." Diệp Khiêm trợn nhìn Thanh Phong, nói. Thế nhưng mà lời còn chưa nói hết, Diệp Khiêm bỗng nhiên ngừng lại. Một loại cảm giác quen thuộc từ đáy lòng Diệp Khiêm dâng lên, có chút mừng rỡ, lại có chút kinh ngạc.

"Lão đại, làm sao vậy?" Nhìn thấy Diệp Khiêm đang nói một nửa bỗng nhiên dừng lại, Thanh Phong không khỏi tò mò hỏi.

"Thiên Hòe..." Diệp Khiêm quay đầu lại, nhìn một chỗ góc cua cách đó không xa. Thanh Phong kinh ngạc nhìn sang, một lát, quả nhiên trông thấy Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe đi tới, biểu lộ có chút đạm mạc. Không biết vì cái gì, mỗi lần Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe tiến lại gần hắn, Diệp Khiêm luôn có thể cảm giác được, thật giống như hai người có Tâm Hữu Linh Tê vậy. Diệp Khiêm cũng tuyệt đối tin tưởng, Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe cũng sẽ có cảm giác giống như hắn vậy.

Diệp Khiêm có chút nghi hoặc nhìn Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe, không biết hắn tại sao lại đến đây, mục đích của hắn là gì. Hiện tại, Diệp Khiêm có rất nhiều chuyện muốn hỏi hắn. Muốn hỏi hắn tại sao lại giết chết quản gia của Lôi Giang, tại sao lại ám sát nhiều người phụ trách cá độ bóng đá ở Đông Nam Á của Hoa Kiệt như vậy.

"Hắn là của tao, hai người bọn mày ai cũng không được phép cùng tao tranh đoạt." Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe thản nhiên nói, trong giọng nói xen lẫn một loại giọng điệu chân thật đáng tin.

Đây là ngữ khí nói chuyện trước sau như một của Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe, Diệp Khiêm cùng Thanh Phong đã sớm quen rồi, cho nên cũng lơ đễnh. "Ha ha, Thiên Hòe, đã lâu không gặp ah." Thanh Phong hắc hắc cười cười, nói.

Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe lườm Thanh Phong, lạnh lùng nở nụ cười một tiếng, nói: "Da mặt của mày vẫn dầy như vậy, gặp ai cũng giống như rất thân mật."

Thanh Phong hắc hắc cười cười, nói: "Anh cũng vậy, nói chuyện luôn không cho người khác mặt mũi a. Bất quá, thật ra tôi vô cùng thưởng thức cách nói chuyện của anh. Thiên Hòe, anh tính lúc nào trở lại Nanh Sói? Chúng tôi vẫn đang chờ anh, chờ khi anh trở về chúng ta lại có thể kề vai chiến đấu."

"Vậy sao?" Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe thản nhiên nói, "Bất quá tao cũng không muốn cùng mày kề vai chiến đấu, huống hồ, cuộc sống hiện tại của tao rất tốt, tao cũng không có ý định trở về Nanh Sói. Trọng yếu hơn là, Nanh Sói là địch nhân của tao, sớm muộn gì cũng có một ngày tao sẽ hủy diệt Nanh Sói. Hi vọng đến lúc đó, mày đừng có bộ dạng này, nếu không mày nhất định sẽ chết ở trong tay của tao."

Ha ha cười cười, Thanh Phong nói: "Con vịt chết còn mạnh miệng. Bất quá, nếu quả thật có ngày đó, có thể cùng đệ nhất cao thủ của Nanh Sói chúng ta chiến một trận sinh tử, cho dù chết cũng không uổng phí cuộc đời này ah."

Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe nhàn nhạt hừ một tiếng, không có nói gì nữa.

"Thiên Hòe, cám ơn mày." Diệp Khiêm nhìn Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe, nói.

"Cám ơn tao cái gì? Tao cũng không có giúp mày cái gì." Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe vẫn thản nhiên nói.

"Quản gia của Lôi Giang còn có những người phụ trách cá độ bóng đá ở Đông Nam Á của Hoa Kiệt tao biết đều là do mày giết, cám ơn!" Diệp Khiêm nói.

"Hừ, tao làm những chuyện này cũng không phải vì mày, nên mày cũng không cần cám ơn tao. Tao chỉ nhận sự ủy thác của người khác mà thôi." Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe nói.

"Bất kể như thế nào, thì tao đều muốn cám ơn mày. Ta đang lo lắng không biết nên đối phó bọn họ như thế nào, thì mày đã giúp tao dọn dẹp bọn họ, cho nên, tao phải cám ơn mày." Diệp Khiêm nói.

"Tùy mày." Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe thản nhiên nói. Dừng một chút, Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe nói: "Cát Điền Dương Đấu là của tao, bọn mày ai cũng không được ra tay."

"Vì cái gì? Mày cùng Cát Điền Dương Đấu có cừu oán sao?" Diệp Khiêm kinh ngạc hỏi.

"Diệp Khiêm, không phải tao nghe nhầm chứ? Loại người giống như chúng ta, giết một người nhất định phải cùng đối phương có cừu oán sao? Huống hồ, tao giết người hoàn toàn là dựa vào sự yêu thích của mình, tao muốn giết ai thì liền giết người đó, cũng không cần biết người đó có thù oán với tao hay không." Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe nói, "Nếu như mày nhất định phải nhúng tay vào chuyện này thì tao đây cũng chỉ đành giết chết mày trước."

Diệp Khiêm bất đắc dĩ cười cười, hoàn toàn chính xác, cách nghĩ của Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe, Diệp Khiêm hoàn toàn cân nhắc không thấu, tuy trong lòng hắn cơ bản đã xác nhận được nguyên nhân mà Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe làm như vậy, nhưng Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe lại luôn thề thốt phủ nhận, khiến cho Diệp Khiêm cũng có chút không dám tin tưởng vào phán đoán trong lòng mình. Bất quá, Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe nói cũng không sai, làm lính đánh thuê, không phải giết người đều cần lý do. Có thể là do, Diệp Khiêm đã quá lâu không có tham dự vào nhiệm vụ lính đánh thuê, cho nên hắn đã có chút quên a.

"Mày đã muốn đối phó hắn, thì tao đây chỉ có thể làm khán giả ngồi xem mà thôi." Diệp Khiêm có chút thở dài, nói.

"Mày cũng không cần lo lắng, tao sẽ chờ hắn giải quyết Nhâm Xuân Bách xong mới động thủ." Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe nói. Dừng một chút, Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe lại nhìn Diệp Khiêm, nói: "Diệp Khiêm, tao và mày đều là cô nhi, nếu là cô nhi thì nên có giác ngộ của cô nhi, đừng nghĩ đến chuyện thân nhân, chuyện kia bất quá chỉ là lừa mình dối người mà thôi."

Toàn thân Diệp Khiêm không khỏi chấn động, sững sờ nhìn Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe. Hắn nói những lời này là có ý gì? Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe rốt cuộc là đang ám chỉ mình cái gì? Chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra chuyện gì sao? Diệp Khiêm âm thầm thầm nghĩ. Bỗng nhiên, trong đầu Diệp Khiêm lóe lên hình bóng của An Tư cùng Diệp Văn, chẳng lẽ Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe đang có ý nói mình và hai người đó không phải là thân nhân sao?

Diệp Khiêm vốn đã tràn đầy nghi ngờ, hôm nay Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe vừa nói như vậy, nghi hoặc trong lòng lại càng phát ra mãnh liệt. Diệp Khiêm cũng đã từng nghĩ tới chuyện lấy chút tóc trên người An Tư cùng Diệp Văn, sau đó đi xét nghiệm DNA, để xem bọn họ có phải là thân nhân của mình hay không. Thế nhưng mà, Diệp Khiêm lại sợ vạn nhất nhận được kết quả là khẳng định, lúc đó nếu chuyện này bị An Tư cùng Diệp Văn phát hiện sẽ làm tổn thương bọn họ. Mà hôm nay, Diệp Khiêm cảm thấy tựa hồ không thể không làm như vậy rồi.

Nghe ngữ khí của Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe, thì tựa hồ hắn đã biết chút ít chuyện gì rồi. Thế nhưng mà, Diệp Khiêm lại rất rõ ràng, Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe có thể ám chỉ cho mình như vậy là đã tốt lắm rồi, muốn hắn nói ra rõ ràng mọi chuyện, chỉ sợ so với lên trời còn khó hơn. Bất quá, Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe có thể ám chỉ cho mình như vậy, đã chứng minh hắn vẫn rất quan tâm mình a. Diệp Khiêm thậm chí tin tưởng, Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe sẽ vì mình mà đối phó những người kia. Tuy Diệp Khiêm không biết ý nghĩ của mình có chính xác hay không, có phải là do mình quá chấp nhất tình cảm giữa mình cùng Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe hay không, nhưng Diệp Khiêm lại tình nguyện đi tin tưởng. Bởi vì, ai cũng không thể thay thế vị trí của Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe ở trong lòng Diệp Khiêm.

Bình luận

Truyện đang đọc