SIÊU CẤP BINH VƯƠNG

Lý Vĩ đã từng nói qua, độc nhất là lòng dạ đàn bà, thế nhưng mà nữ nhân có độc như thế nào tới trước mặt Độc Lang, cũng phải tìm động chui vào.

Nhìn thấy Thiên Trần đi đến trước mặt của mình, trái tim của La Hầu như muốn rớt ra ngoài, tuy hắn không biết cảm giác kiến Phệ Tâm đến tột cùng là dạng gì, nhưng hoàn toàn có thể tưởng tượng nhất định so với chết còn khó chịu hơn. Muốn giãy dụa, nhưng căn bản giãy dụa không được, muốn chạy trốn chỉ là mơ mộng hão huyền.

La Hầu biết rõ, coi như hắn không nói, cũng căn bản chống cự không được công kích tinh thần của dược vật này, đến cuối cùng chẳng những ngoan ngoãn đem mọi chuyện đều nói ra, còn phải chịu một chết không yên lành. Bất đắc dĩ thở dài, La Hầu cuống quít nói: "Hảo hảo, ta nói, ta nói."

Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, nói: "La Tướng quân, ngươi sớm đáp ứng thì đã không chịu nhiều đau khổ như vậy rồi."

Người ta dao thớt mình là thịt cá, La Hầu bất đắc dĩ thở dài, nói: "Ngươi muốn biết cái gì, ngươi hỏi đi, ta chỉ cầu ngươi có thể cho ta chết thống khoái."

"Người thuê ngươi là ai?" Diệp Khiêm không có quanh co lòng vòng, hỏi thẳng.

"Hắn gọi là Phùng Phong, ta biết hắn ở Hoa Hạ cũng là người có máu mặt, về phần hắn làm cái gì, ta cũng không rõ ràng." La Hầu nói.

Diệp Khiêm lông mày có chút nhíu lại, Phùng Phong, quả nhiên là Phùng Phong. "Các ngươi làm thế nào liên hệ với nhau?" Diệp Khiêm hỏi tiếp. Diệp Khiêm tinh tường, để thuê được những tổ chức lính đánh thuê này cần có một người trung gian, trừ phi song phương đã rất quen thuộc lẫn nhau. Diệp Khiêm không biết giữa Phùng Phong cùng La Hầu có người trung gian nào không, nhưng cũng phải hỏi một chút, nếu có, vậy hắn cũng là người gián tiếp tổn thương Ngô Hoán Phong, hắn cũng phải giao ra một cái giá lớn.

"Ta vốn cũng không nhận thức Phùng Phong, là Đặng Thành Long giới thiệu hắn cho ta." La Hầu nói.

"Đặng Thành Long?" lông mày của Diệp Khiêm nhíu lại, tiểu tử này thật đúng là không có chết tâm, lần trước kêu Hoàng Phủ Thiếu Kiệt tìm mình gây chuyện phiền toái không thành, hiện tại lại cấu kết với Phùng Phong, lại để cho lính đánh thuê Somnus xuất mã. Tiểu tử này ngược lại có chút tâm kế, Phùng Phong chỉ sợ là bị hắn lợi dụng lại còn vui vẻ không thôi.

"Ngươi cùng Đặng Thành Long làm sao quen biết nhau?" Diệp Khiêm hỏi tiếp.

"Lão tía của Đặng Thành Long là người buôn bán thuốc phiện và súng ống đạn dược lớn nhất Hoa Hạ, một phần ba thuốc phiện khu Tam Giác Vàng hàng năm đều cung cấp cho hắn, tự nhiên cũng nhận thức hắn." La Hầu nói.

Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, nói: "Phong Lam, cho hắn chết thống khoái a! Hảo hảo an táng hắn, cũng coi như chúng ta đã hết lòng quan tâm giúp đỡ."

Nói xong, Diệp Khiêm cất bước đi ra ngoài. Thế sự, thường thường chính là như vậy, lúc nên giết người vẫn phải giết, không được tồn tại nửa điểm thương cảm, duy nhất có thể làm, là đừng cho hắn phơi thây hoang dã mà thôi. Đây cũng là tôn kính của hắn đối với La Hầu.

La Hầu đắng chát nở nụ cười, tử vong không có mang đến sợ hãi, chỉ có một loại tiếc nuối không từ bỏ, hối hận cùng cô đơn.

Lính đánh thuê Somnus dưới một chiêu gậy ông đập lưng ông liền bị xóa sổ, xem như công đức viên mãn. Bản thân Diệp Khiêm có đôi khi không muốn giết người, nhưng có người lại muốn ngăn cản đường đi của hắn. Con đường đi đến đỉnh cao của Nanh Sói, nhất định sẽ nhấp nhô và chôn đầy xác chết.

...

Mọi chuyện ở đây đã giải quyết. Ngày hôm sau hắn liền dẫn Thanh Phong đáp máy bay trở lại thành phố Thượng Hải, sau đó lại bay đến thành phố Nam Kinh. Chuyện của Ngô Hoán Phong còn cần từng bước một đi giải quyết, đầu tiên phải giải quyết Phùng Phong. Đương nhiên, Đặng Thành Long, Diệp Khiêm cũng tuyệt đối sẽ không buông tha, ba lần bốn lượt thuê một sát thủ, lính đánh thuê tìm mình gây phiền toái, không trảm thảo trừ căn thì phiền toái còn có thể nối gót tới.

Sau khi đến thành phố Nam Kinh, Diệp Khiêm liền chạy tới bệnh viện, Jack đã chuyển Ngô Hoán Phong vào phòng riêng, tình huống cũng khá hơn một chút, tuy nhiên vẫn không thể nhúc nhích, nhưng lại có thể mở miệng nói chuyện. Viên đạn tuy không bắn vào trái tim của hắn, nhưng Ngô Hoán Phong mất máu quá nhiều làm cho đại não thiếu máu, cơ năng thân thể có rất nhiều chỗ bị tổn hại. Bất quá Diệp Khiêm tin tưởng, chỉ cần Ngô Hoán Phong có thể tỉnh lại, thì hắn có thể khôi phục đến tình trạng trước kia, bởi vì, ý chí của Ngô Hoán Phong so bất luận kẻ nào đều mạnh hơn.

Lúc trông thấy Diệp Khiêm đi vào, Ngô Hoán Phong giãy dụa muốn đứng lên. Diệp Khiêm cuống quít đi qua đè hắn lại, mỉm cười, nói: "Nằm im, đừng nhúc nhích, nhiệm vụ của ngươi bây giờ là dưỡng thương cho tốt."

Thanh Phong đi đến trước giường bệnh, tùy tiện cho Ngô Hoán Phong một quyền, cười nói: "Con mẹ nó, tiểu tử ngươi thật vô dụng, thu thập mấy tên vô danh tiểu tốt vậy mà thiếu chút nữa treo rồi."

Thanh Phong dùng sức có chút quá mạnh, vừa rồi đánh vào vết thương của Ngô Hoán Phong, làm cho Ngô Hoán Phong không khỏi đau nhe răng trợn mắt. Bất quá Ngô Hoán Phong cũng biết tính tình của Thanh Phong, biết rõ hắn cũng không có ý hạ thấp mình, chỉ là một loại trêu đùa giữa huynh đệ với nhau mà thôi.

Diệp Khiêm trừng Thanh Phong, một cước đá vào mông của hắn, nói: "Tiểu tử ngươi lại ngồi đó châm chọc, cút sang một bên."

Thanh Phong hắc hắc nở nụ cười, lại hấp tấp bu lại.

"Lão đại, đã tra ra là ai làm rồi sao?" Ngô Hoán Phong hỏi.

"Ừ!" Gật gật đầu, Diệp Khiêm nói: "Là tổ chức lính đánh thuê Somnus, bất quá ngươi yên tâm đi, toàn bộ bọn hắn đã đi gặp Diêm vương rồi. Còn lại kẻ chủ mưu cùng người trung gian, ta sẽ giết bọn chúng báo thù cho ngươi."

Ngô Hoán Phong áy náy nhìn Diệp Khiêm, nói; "Lão đại, thực xin lỗi, ta không có bảo vệ tốt Nhiên tỷ, làm hại nàng thiếu chút nữa bị thương."

Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, nói: "Nói nhảm cái gì đó, ngươi đã làm vô cùng tốt rồi, nếu như không có ngươi ở bên cạnh, chỉ sợ Nhiên tỷ đã chết. Yên tâm đi, mọi chuyện đã qua, ngươi bây giờ nên dưỡng thương cho tốt, Nanh Sói không thể thiếu ngươi."

"Đúng vậy a, hảo hảo dưỡng bệnh, chờ ngươi khỏe rồi, hai ta lại đọ sức lần nữa, tiên sư bà ngoại nhà nó chứ, lần trước bại bởi ngươi ta cảm thấy không phục. Chờ ngươi khỏe rồi, lão tử sẽ đánh với ngươi lần nữa." Thanh Phong cũng ở một bên hét lên.

Ngô Hoán Phong có chút nở nụ cười, nhẹ gật đầu.

Thế cục thành phố Nam Kinh trên cơ bản đã ổn định rồi, cho nên Tống Nhiên cũng không cần phải lưu lại, tập đoàn Hạo Thiên ở thành phố Thượng Hải còn có rất nhiều chuyện chờ nàng đi xử lý. Diệp Khiêm cũng đồng ý, dù sao tập đoàn Hạo Thiên mới là gốc rễ của Nanh Sói, không thể bởi vì nhặt được một hạt dưa, lại ném đi một quả dưa hấu.

Sản nghiệp thành phố Nam Kinh, Diệp Khiêm giao toàn bộ cho Trình Văn quản lí, dù sao hắn là hắn là thuộc hạ trung thành nhất của Trần Phù Sinh, có thể nói là phụ tá đắc lực, Diệp Khiêm cũng tín nhiệm hắn. Trình Văn hiển nhiên không ngờ rằng hắn được Diệp Khiem giao cho quản lí toàn bộ sản nghiệp, chuyện kinh hỉ này làm cho hắn có chút không biết phải làm sao. Tuy trên danh nghĩa nói hắn bất quá chỉ tạm thời thay thế Diệp Khiêm quản lý nghiệp vụ công ty, thế nhưng mà Diệp Khiêm trên cơ bản không nhúng tay vào công chuyện của công ty, cũng chẳng khác nào hắn đã có hết thảy quyền lợi bãi miễn các thành viên quản lý sản nghiệp công ty.

Bất quá, hắn cũng không có quá đắc ý quên hình, sinh ra ý nghĩ phản bội, dù sao biểu hiện ban đầu của Diệp Khiêm đến nay vẫn còn làm cho lòng của hắn sợ hãi. Về phần sau này, thì Diệp Khiêm không biết, chính hắn cũng không biết, ở trước mặt tiền tài có bao nhiêu người vẫn có thể trung thành như lúc ban đầu, ai cũng không rõ ràng.

Mấy ngày này Diệp Khiêm mang theo Trình Văn đi bái phỏng Mạnh Trường Đức cùng Ngũ Sĩ Bình, gián tiếp đem Trình Văn giới thiệu cho bọn hắn. Mạnh Trường Đức cùng Ngũ Sĩ Bình đều là già những vẫn cường mãnh, tự nhiên nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Diệp Khiêm. Có đôi khi lời nói không nhất định phải nói rõ ràng minh bạch, chỉ cần mọi người nghe hiểu là được.

Bất quá, điều này cũng làm cho Trình Văn lại một lần kiến thức thủ đoạn của Diệp Khiêm, vậy mà bất tri bất giác có quan hệ cùng tỉnh trưởng và thị trưởng.

Sau khi đem chuyện thành phố Nam Kinh xử lý hoàn tất, Diệp Khiêm mang theo Thanh Phong cùng Hoàng Phủ Thiếu Kiệt tiến đến thành phố Hàng Châu. Diệp Khiêm biết rõ Sơn Đại Vương Phùng Phong có chút năng lực ở chỗ này, bất quá Diệp Khiêm cũng đã đem toàn bộ tin tức thành phố Nam Kinh phong tỏa, tin tưởng Phùng Phong bây giờ đối với chuyện Diệp Khiêm sống hay chết cũng còn không rõ ràng lắm.

Về phần tổ chức lính đánh thuê Somnus bị tiêu diệt toàn bộ, Phùng Phong càng không được biết rồi. Mục đích của Diệp Khiêm lần này tới đây là vì giết chết Phùng Phong, đối với thuộc hạ và thế lực của hắn không có bao nhiêu hứng thú. Diệp Khiêm vô cùng rõ ràng, có đôi khi một người quyền lợi quá lớn, thế lực quá rộng, cũng chưa hẳn là chuyện tốt, đặc biệt là tại Hoa Hạ. Một khi quốc gia thật sự muốn đã kích, chỉ sợ là người thứ nhất gặp nạn. Cho nên, có đôi khi cần phải ít xuất hiện cùng giấu tài, chậm đợi thời cơ.

Về phần Hoàng Phủ Thiếu Kiệt, Diệp Khiêm ngược lại cũng không có muốn cho hắn theo cùng, bất quá tên tiểu tử này lại muốn đi theo, nói cái gì làm đồ đệ nên phải xung phong vì sư phụ, huống chi còn muốn đi theo Diệp Khiêm học thêm chút bổn sự. Diệp Khiêm cũng không có phản đối, dù sao thế lực gia tộc của Hoàng Phủ Thiếu Kiệt còn tại đó, ở trong nước Hoa Hạ coi như là gây ra chuyện gì đó, thì dựa vào thân phận của hắn cũng có thể nhẹ nhõm giải quyết. Chỉ là, lại để cho Diệp Khiêm không rõ chính là phụ thân của Hoàng Phủ Thiếu Kiệt rốt cuộc là nghĩ như thế nào, lại để cho người thừa kế gia tộc bọn họ đi theo một kẻ lưu manh như mình, chẳng lẽ không sợ đưa tới cái gì chỉ trích?

Bất quá Diệp Khiêm cũng đoán được phụ thân của Hoàng Phủ Thiếu Kiệt trong quân đội Nam Kinh có chút năng lượng, về phần chức quan lớn nhỏ, Diệp Khiêm cũng không rõ ràng. Nhiều lần hỏi qua Hoàng Phủ Thiếu Kiệt, thế nhưng mà tiểu tử cũng không có trực tiếp trả lời, Diệp Khiêm cũng chẳng muốn đi hỏi nữa.

Thành phố Hàng Châu là cố hương của Lâm Nhu Nhu, mình nếu đã đến đây, đương nhiên phải đi gặp nhạc phụ nhạc mẫu tương lai, cũng tránh làm cho nhân gia nói mình làm vãn bối không biết lễ phép.

Cho Thanh Phong cùng Hoàng Phủ Thiếu Kiệt nghỉ một ngày, Diệp Khiêm mua lễ vật, tìm địa chỉ nhà của Lâm Nhu Nhu, sau đó lái xe đi tới. Thanh Phong cùng Hoàng Phủ Thiếu Kiệt cũng tính là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, hai người hận không thể thoát khỏi ánh mắt của Diệp Khiêm sớm chút, để đi vui sướng, sau khi nghe Diệp Khiêm nói xong, tự nhiên là vui vẻ không thôi, nhưng lại giả trang ra một bộ dạng lo lắng Diệp Khiêm gặp nguy hiểm, hận không thể thời khắc bảo hộ ở bên cạnh của hắn.

Tâm tư của bọn hắn Diệp Khiêm ở đâu nhìn không ra, cho mỗi người một cước, đều thành thật xéo đi.

Bình luận

Truyện đang đọc