Diệp Khiêm nhìn thấy rõ ràng trong ánh mắt của Tống Nhiên có một tia ranh mãnh cùng trêu cợt, trong nội tâm của hắn bỗng nhiên run rẩy một cái.
Ánh mắt này của cô hắn đã nhìn thấy vô số lần, mỗi lần nhìn thấy ánh mắt này luôn không có kết quả gì tốt, hơn phân nửa là bị nữ nhân này trêu cợt.
Bất quá, hiện tại Diệp Khiêm cũng không quá e ngại Tống Nhiên đùa giỡn hắn nữa rồi, hiện tại nếu như cô dám làm giống như trước kia thì Diệp Khiêm cũng không thể quản được nhiều như vậy, mặc kệ mọi việc, trực tiếp đẩy ngã rồi nói sau.
Trọng yếu hơn là, chỉ cần Tống Nhiên không dây dưa chuyện hắn trốn tránh hơn một năm nay thì những chuyện còn lại đều rất dễ dàng giải quyết.
Bách Địa Phong mặc dù có chút cuồng vọng tự đại, có chút kiêu ngạo, nhưng cũng không có phát triển đến tình trạng cho rằng "Lão tử Đệ Nhất Thiên Hạ".
Hắn biết rõ, bất kể như thế nào, thì Diệp Khiêm cũng là tổng giám đốc của tập đoàn Hạo Thiên, không thể nào là người tầm thường được, khẳng định sẽ có chỗ hơn người.
Cho dù là đã từng, vậy cũng tỏ vẻ người nam nhân này cũng không phải là người vô năng như vậy.
Bất quá, Bách Địa Phong dù sao cũng là nhân tài mới xuất hiện của gia tộc Bách Địa, là hậu bối VIP nhất của gia tộc Ninja Y Hạ.
Hắn biết rõ, hiện nay cái gọi là tập đoàn đứng thứ 5 trên thế giới cũng không nhất định đại biểu cho thực lực của tập đoàn lợi hại nhất, bởi vì có rất nhiều tập đoàn lợi hại nhưng cũng không nhất định đều nổi trên mặt nước.
Ví dụ như gia tộc Bách Địa a, tuy tập đoàn Bách Địa chỉ năm trong top 100 tập đoàn mạnh nhất thế giới, thế nhưng mà thực lực kinh tế của gia tộc Bách Địa lại phi thường khổng lồ, hắn tin tưởng cho dù là thực lực kinh tế của tập đoàn Hạo Thiên cũng là không thể bằng tập đoàn Bách Địa.
Điểm ấy Diệp Khiêm vô cùng rõ ràng, hắn sẽ không tự đại đến cho rằng tập đoàn Hạo Thiên nằm trong top 20 tập đoàn mạnh nhất thế giới là mạnh lắm rồi.
Trên thế giới này luôn có rất nhiều lực lượng không biết, đặc biệt là những gia tộc cổ xưa khổng lồ kia, thực lực nổi trên mặt nước của bọn họ không nhất định đại biểu cho tất cả thực lực của bọn họ.
Ví dụ như tập đoàn Bill a, Bill Gates được biết đến là người giàu nhất thế giới, kỳ thật chó má, hắn bất quá là người do gia tộc Bill đặt ở trên mặt mà thôi, thực lực kinh tế của gia tộc Bill lớn đến mức có thể khiến cho người ta sợ hãi thán phục.
Cho nên, Diệp Khiêm cũng sẽ không chỉ xem qua bảng thống kế xếp hạng các tập đoàn liền cho rằng thế lực kinh tế của gia tộc Bách Địa không bằng tập đoàn Hạo Thiên.
Phong cách làm việc của Diệp Khiêm từ trước đến nay đều là tính trước làm sau, hết thảy đều phải có kế hoạch chu đáo.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao hắn phải tỏ ra yếu thế khi ở trước Bách Địa Phong, chỉ khi nào hiểu rõ gia tộc Bách Địa, hiểu rõ gia tộc Ninja Y Hạ mới có thể chế định kế hoạch hoàn mỹ nhất.
Dừng một chút, Bách Địa Phong từ trong túi tiền móc ra một tấm thiệp mời đưa cho Diệp Khiêm, nói: "Diệp tiên sinh, đây là giải thi đấu võ thuật quốc tế do tập đoàn Bách Địa chúng tôi tổ chức, nếu như Diệp tiên sinh có hứng thú thì có thể đi xem một chút."
Bên ngoài thiệp mời có mạ lên một lớp vàng, nhìn về màu vàng lóng lánh ở phía trong, cùng giấy xích hồng cứng rắn ở bên trong, phía trên dùng bút lông viết ngày cùng địa điểm.
Bút lực hùng hậu, nét chữ cứng cáp, có lẽ là do thư pháp danh gia viết.
Đây là thiệp mời dành cho khách quý, chỉ đưa cho những đại nhân vật và người có quan hệ rất sâu với gia tộc Bách Địa, hôm nay Bách Địa Phong tới Hạo Thiên tập đoàn chính là vì đưa tấm thiệp mời này cho Tống Nhiên.
Tuy hắn và Diệp Khiêm chỉ lần đầu gặp mặt, thậm chí có thể nói là địch nhân, nhưng dù sao Diệp Khiêm cũng là tổng giám đốc của tập đoàn Hạo Thiên, hiện tại tập đoàn Hạo Thiên cùng với tập đoàn Bách Địa đang hợp tác trên nhiều lĩnh vực, xuất phát từ lễ phép nên Bách Địa Phong cũng phải đưa cho Diệp Khiêm tấm thiệp mời này.
Huống hồ, đây còn là ở trước mặt Tống Nhiên, hắn cũng không muốn mất hình tượng của mình.
Nói cảm tạ, Diệp Khiêm tiếp nhận thiệp mời, mở ra nhìn một chút, có chút cười cười, nói: "Thi đấu võ thuật thế giới a, vậy tôi nhất định phải đi xem một chút."
Phía trên ghi thời gian là ngày 11 tháng 11, đây là ngày lễ độc thân a, cũng còn thời gian hơn nửa tháng.
Đối với loại thi đấu thể thao chính quy này, Diệp Khiêm kỳ thật cũng không có bao nhiêu hứng thú, bởi vì nó thiếu khuyết mùi máu tươi, mà thêm vài phần biểu diễn, cho nên hắn cũng không thích xem cho lắm.
Bất quá, Diệp Khiêm lại rất rõ ràng những phương thức vận hành của thi đấu võ thuật này, kỳ thật thì đây chỉ là một phương thức rửa tiền của giới xã hội đen mà thôi.
Gia tộc Bách Địa mặc dù có tập đoàn Bách Địa, nhưng Diệp Khiêm tin tưởng, gia tộc Bách Địa khẳng định còn có sản nghiệp ngầm không muốn người khác biết.
Bất quá, nói trở lại, tuy loại thi đấu võ thuật này mang tính chất biểu diễn là chính, nhưng thường thường bởi vì tuyển thủ dự thi đến từ nhiều quốc gia khác nhau cho nên cũng thường xuyên phát sinh một ít chuyện vui buồn lẫn lộn.
Mà nương theo loại thi đấu võ thuật chính quy này, thế lực ngầm cũng sẽ cho ra tỉ lệ cá cược tương ứng, lợi nhuận ở trong đó thì không cách nào đoán được.
Đặc biệt là loại thi đấu võ thuật mang tính chất thế giới này, bởi vì giải thưởng quán quân quá khổng lồ nên nó hấp dẫn rất nhiều người đăng kí, chỉ cần là phí báo danh cũng là một con số thu nhập xa xỉ.
Cùng lúc đó, còn kèm theo các loại phí quảng cáo, phí phát ngôn của tuyển thủ, phí phát sóng trực tiếp vv....., đi theo những thứ này đều là những con số khổng lồ.
Lợi nhuận ở trong đó, không phải người trong nghề thì sẽ không hiểu rõ được.
Ở phương Tây cơ hồ mỗi ngày đều có tiến hành thi đấu võ thuật như vậy.
Lúc Diệp Khiêm ở Châu Âu đã đi xem rất nhiều trận thi đấu võ thuật như vậy, cho nên hắn rất rõ ràng ở môn đạo ở trong đó.
Bởi vì có thế lực xã hội đen tham gia, nên trận đấu không thể nào công bằng nữa, chức quán quân sẽ do chủ sự chỉ định, mục đích là vì kiếm được lợi nhuận lớn nhất.
Giống như lời Mark đã nói, nhà tư bản nếu như có thể có 200% lợi nhuận, bọn họ sẽ chà đạp hết thảy pháp luật trên thế giới.
Càng làm cho Diệp Khiêm hứng thú chính là, đây là giải thi đấu võ thuật toàn thế giới, nhất định sẽ hấp dẫn toàn bộ cao thủ võ thuật tới tham gia, thậm chí là hấp dẫn những người tu luyện cổ võ.
Dù sao, mọi người đều vì số tiền thưởng khổng lồ mà tới, hướng về danh hiệu quán quân mà tới, thế nhưng mà muốn giành chức quán quân cũng không phải là chuyện dễ dàng a.
Từng tuyển thủ sẽ vì vinh dự quốc gia dân tộc mình mà chiến, chuyện này se khiến cho trận đấu càng thêm thú vị.
Còn đối với thế lực Nhật Bản, Diệp Khiêm cũng không phải rất rõ ràng, cũng rất hi vọng có thể mượn nhờ cuộc thi đấu này, nhìn thấy rõ ràng phân bố thế lực tại Nhật Bản, cùng với năng lực của các gia tộc ở Nhật Bản.
Diệp Khiêm cảm thấy, chuyện ở Nhật Bản càng ngày càng thú vị.
Đem thư mời thu vào trong ngực của mình, Diệp Khiêm có chút cười cười, nói: "Đến lúc đó có thể nhìn thấy nhiều cao thủ võ lâm như vậy, nhất định là chuyện đại khoái nhân tâm ah.
Đa tạ hảo ý của Bách Địa tiên sinh, tôi nhất định sẽ đến đó xem thi đấu võ thuật."
"Bây giờ còn trong giai đoạn báo danh, tôi cũng nghe nói Hoa Hạ có rất nhiều cao thủ chiến đấu, nếu như Diệp tiên sinh biết ai thì cũng có thể đề cử mấy người, cũng để cho giới võ thuật Nhật Bản có thể cùng cao thủ Hoa Hạ đọ sức a." Bách Địa Phong nói.
"Ha ha, Bách Địa tiên sinh nói đùa ah.
Tuy tôi là người Hoa Hạ, thế nhưng mà hơn phân nửa thời gian tôi đều ở nước ngoài, đối với chuyện ở trong nước biết không nhiều lắm, người quen biết cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay, chớ nói chi là cao thủ.
Không biết Bách Địa tiên sinh có nghe qua câu chuyện xưa này chưa?" Diệp Khiêm nhàn nhạt vừa cười vừa nói.
"Câu chuyện gì? Kính xin Diệp tiên sinh chỉ giáo." Bách Địa Phong nói.
"Trong truyền thuyết, lão hổ vốn là một gia hỏa cả ngày chỉ biết hết ăn lại nằm, hơn nữa còn không có bản lãnh gì, thường xuyên không thể no bụng, dựa vào nhặt thức ăn thừa của người khác mới miễn cưỡng duy trì mạng sống của mình.
Về sau, thời đại đổi mới, lão hổ mang theo tư tưởng cải cách, quyết định thoát khỏi khốn cảnh như vậy, vì vậy liền đi tìm lão tổ tông mèo học nghệ.
Mèo gặp lão hổ vốn là đồng tông của mình, cho nên không có keo kiệt liền chỉ cho lão hổ cách săn mồi như thế nào.
Về sau, lão hổ học có chút thành tựu, liền nghĩ mình là Đệ Nhất Thiên Hạ, nên muốn ăn thịt mèo.
Thế nhưng mà, khiến nó thật không ngờ chính là, mèo chỉ nhảy vài cái liền phóng lên trên cành cây, khiến cho lão hổ vô kế khả thi, cuối cùng không thể không bỏ đi suy nghĩ này." Lời Diệp Khiêm nói rất êm tai, trên khuôn mặt vẫn luôn có bộ dạng tươi cười, giống như là đang kể chuyện cổ tích cho trẻ em nghe vậy, nói rất có tình cảm a.
Lâm Phong cùng Tống Nhiên tự nhiên hiểu rõ hàm nghĩa của chuyện xưa này, đều hơi hơi nở nụ cười một chút không nói gì.
Giết người không thấy máu, mắng chửi người không dùng lời lẽ thô tục, hơn nữa còn rất hàm súc, đây chính là sở trường của Diệp Khiêm.
Lông mày của Bách Địa Phong có chút nhíu lại, hiển nhiên là hắn cũng đã hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Diệp Khiêm.
Ý tứ của Diệp Khiêm rất rõ ràng, là đang trào phúng võ thuật Nhật Bản vốn là võ thuật Hoa Hạ, tuy nhiên lại mưu toan áp đảo phía trên Hoa Hạ, kết quả chỉ có thể tự rước lấy nhục.
Lạnh lùng nở nụ cười một tiếng, Bách Địa Phong nói: "Bất quá, cái con kia mèo về sau cũng chỉ có thể dựa vào sự bố thí của người khác để sinh tồn, phải nghe theo lệnh của người khác.
Mà con cọp kia lại trở thành bá chủ rừng rậm, áp đảo phía trên những động vật khác."
"Hoa Hạ còn có một câu tục ngữ, chó săn cuối cùng cũng chết trên núi, tướng quân khó tránh khỏi trước trận vong." Diệp Khiêm có chút vừa cười vừa nói.
"Rốt cuộc là mèo lợi hại, hay là lão hổ lợi hại, chỉ cần lấy ra đối chiến một trận sẽ biết.
Hoa Hạ không phải còn có câu tục ngữ gọi là, là ngựa chết hay là lừa chết lôi ra mới biết được sao." Bách Địa Phong nói.
Rất rõ ràng, Bách Địa Phong đang cố tình gây hấn với Diệp Khiêm, cố ý đang giễu cợt võ thuật Hoa Hạ không bằng võ thuật Nhật Bản.
Diệp Khiêm ha ha nở nụ cười một chút, nói: "Bách Địa tiên sinh đối với văn hóa Hoa Hạ hiểu rất rõ a, ha ha!" Một câu, hời hợt, phong khinh vân đạm chuyển di chủ đề.
Không phải Diệp Khiêm không muốn cùng Bách Địa Phong tranh luận, mà Diệp Khiêm cảm thấy tiếp tục tranh luận chuyện này cũng không được gì, bởi vì người Hoa Hạ luyện võ không chỉ luyện công phu, mà còn luyện võ đức.
Huống chi, Diệp Khiêm cũng hiểu rõ quy củ của những cao thủ Hoa Hạ kia, bọn họ tuyệt đối sẽ không nhàm chán tới tham gia trận đấu như vậy.
Đưa tay nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay một chút, Diệp Khiêm có chút cười cười, nói: "Thời gian cũng không sớm, lão bà, đi ăn cơm trưa thôi." Sau đó lại quay đầu nhìn Bách Địa Phong, nói: "Bách Địa tiên sinh, nếu như không ngại thì cùng nhau ăn cơm.".