SIÊU CẤP BINH VƯƠNG

Đối với cách làm người của Phùng Quốc Phú, Lâm Nhu Nhu đã đi điều tra một chút, biết rỏ hắn là một kẻ keo kiệt bủn xỉn, cho nên cũng không trông mong hắn sẽ quyên tặng nhiều tiền. Nếu không phải Diệp Khiêm náo một chút đoán chừng hắn cũng chỉ có quyên 100 vạn là nhiều lắm rồi. Hiện tại Diệp Khiêm chỉ đơn giản thổi phồng Phùng Quốc Phú một chút, là làm cho Phùng Quốc Phú phải lấy ra 1000 vạn, xem ra đầu lưỡi của Diệp Khiêm có thể so với Trương Lương thời nhà Hán rồi.

"Ta đây thay những học sinh nghèo khó, cám ơn Phùng tổng." Lâm Nhu Nhu nói.

"Không cần khách khí, không cần khách khí, đây cũng là nghĩa vụ của ta nha." Phùng Quốc Phú trong lòng nhỏ máu, nhưng vẫn không thể không giả trang ra một bộ dạng thản nhiên, có chút oán hận trừng Diệp Khiêm, nếu không phải tiểu tử này thì hắn làm sao lại tốn số tiền nhiều như vậy. Bất quá, trong nội tâm cũng có chút vui sướng, theo hắn, Diệp Khiêm là người không có đầu óc, hắn chỉ cần thêm chút sức lực, liền có thể nhẹ nhõm để cho Diệp Khiêm ngoan ngoãn đem Lâm Nhu Nhu đưa lên giường của hắn.

Bỏ ra nhiều tiền như vậy, Phùng Quốc Phú cũng không muốn chơi Lâm Nhu Nhu một đêm rồi xong, mục tiêu của hắn là đem Lâm Nhu Nhu bao dưỡng, như vậy mới không thiệt thòi nha.

Diệp Khiêm cùng Lâm Nhu Nhu đều là người thông minh, nhìn thấy biểu hiện của Phùng Quốc Phú liền có thể đoán ra tâm tư hèn mọn bỉ ổi của hắn. Lâm Nhu Nhu dù sao vẫn quá thiện lương, nếu như là Tống Nhiên đoán chừng không đem gia sản của Phùng Quốc Phú ép sạch thì sẽ không ngừng lại. Diệp Khiêm còn nhớ rõ, lúc tập đoàn Hạo Thiên mới thành lập không có bao lâu, có một phú thương người Hoa nhìn trúng Tống Nhiên, muốn đem nàng bao dưỡng, kết quả chẳng những ngay cả tay của nàng cũng không có sờ được, ngược lại là bị nàng đem toàn bộ tài sản của hắn nuốt sạch sẽ.

Có đôi khi Diệp Khiêm cũng trêu ghẹo gọi Tống Nhiên là Trúc Diệp Thanh, vừa là rượu thượng hạng, vừa là độc xà giết người không chớp mắt ah. Đối với xưng hô này, Tống Nhiên cũng không để ý, theo nàng, những người kia đều là kẻ đáng chết, chỉ lấy tài sản của bọn họ là xem như tiện nghi cho bọn họ rồi.

Luận đến đùa nghịch tâm kế, Phùng Quốc Phú cũng được xem là một lão hồ ly, có thể là do hắn quá tự tin, nên đánh giá thấp Diệp Khiêm, cho nên không có chút nào phòng bị. Dưới lời nói bóng gió của Diệp Khiêm liền đem chuyện của hắn nói ra rành mạch, kể cả sản nghiệp nào thuộc sở hữu của hắn cũng nói ra hết. Đương nhiên, có lẽ trong tiềm thức, Phùng Quốc Phú vẫn muốn ở trước mặt Lâm Nhu Nhu biểu hiển ra thân phận cao quý của hắn, nhằm lọt vào mắt xanh của Lâm Nhu Nhu.

Sau khi ăn cơm xong, Diệp Khiêm cũng biết được bảy tám phần sản nghiệp của Phùng Quốc Phú. Tuy nói Phùng Quốc Phú được gọi là ông trùm ăn uống ở Hoa Hạ, nhưng sản nghiệp của hắn không chỉ có ngành ăn uống, mà còn có bất động sản, kiến trúc, buôn bán vv...

Ví dụ như tại tỉnh Quảng Đông, Phùng Quốc Phú cũng có thể xem là một ông trùm bất động sản rồi, trên tay hắn có vài mảnh đất trống nếu như toàn bộ bán đi thì chính là một con số khổng lồ. Nhìn thấy Phùng Quốc Phú có nhiều sản nghiệp như vậy, nội tâm của Diệp Khiêm cũng bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy, đây cũng không phải bởi vì tài sản của Phùng Quốc Phú, mà là vì vị trí của mấy mảnh đất kia.

Tỉnh Quảng Đông, nơi có nhiều thành phố nằm gần biển, dân số đông nhất nước Hoa Hạ 113 triệu dân, nơi đây được gọi là trung tâm tài chính của Châu Á, loại hoàn cảnh tiện lợi này làm cho người khác phải thèm thuồng. Một khi nắm giữ thế cục tỉnh Quảng Đông, sẽ có trợ giúp rất lớn đối với hắn trong tương lai. Ví dụ như là cùng Đoàn hải tặc Ma Quỷ liên hệ sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.

Cái này, mới thật sự là lại để cho Diệp Khiêm cảm thấy hứng thú địa phương. Diệp Khiêm không nghĩ tới lại vẫn có cơ hội tốt như vậy, cái kia có thể không thể bỏ qua, đã Phùng Quốc Phú bây giờ nhìn nhẹ chính mình, như vậy chính mình vừa vặn có thể lợi dụng điểm này, đem Răng Sói thế lực nhanh chóng đẩy mạnh đến gd tỉnh, sau đó đến một cái nam bắc giáp giới, đả thông sh thành phố cùng gd tỉnh, kể từ đó, cơ hồ toàn bộ Hoa Hạ vùng phía nam đều thao B8ibvjsO túng tại trong tay của mình.

"Phùng tổng, lần này tới thành phố Thượng Hải là vì việc công hay là việc tư?" Diệp Khiêm giả vờ lơ đãng hỏi, "Nếu như là việc tư ta ngược lại có thể làm người hướng dẫn cho Phùng tổng đi bốn phía du lãm."

"Không tính là việc công, chỉ là ta nghe nói thành phố Thượng Hải sẽ mở một hội đấu giá cở lớn, cho nên muốn sang đây nhìn xem. Ta là người yêu thích đồ cổ, lần này nghe nói muốn đấu giá một thanh đao ở thế kỷ 17 của Châu Âu tên là "Hỏa Vẫn", cho nên đặc biệt sang đây xem một chút." Phùng Quốc Phú nói.

Diệp Khiêm không khỏi toàn thân chấn động, "Hỏa Vẫn"? Đây chính là thanh Ma Đao trong truyền thuyết ah. Nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc mang theo một chút mừng rỡ của Diệp Khiêm, Lâm Nhu Nhu không khỏi có chút sửng sốt, có chút không rõ Diệp Khiêm vì cái gì khi nghe được cái tên "Hỏa Vẫn" lại hưng phấn như vậy. Nữ nhân không hiểu sự yêu thích đối với vũ khí lạnh của nam nhân, giống như nam nhân không rõ nữ nhân vì sao lại đối với y phục và đồ trang điểm lại chấp nhất như thế.

Hỏa Vẫn, nghe nói là một nông dân Châu Âu ở 17 thế kỷ dùng thiên thạch rơi xuống từ bầu trời chế tạo thành. Rất kỳ quái chính là cây đao này mặc kệ ở trong hoàn cảnh nào nhiệt độ vẫn bảo trì 20c, hơn nữa vết thương do cây đao này cắt sẽ chảy máu không ngừng. Vợ và con của người nông dân này đều chết vì bi cây đao này cắt trúng mà không thể cầm máu được, về sau người nông dân đó đem nó tặng cho một vị nhà sư đi ngang qua nhà, sau đó vị nhà sư kia đã chết vì hết máu, cho nên trong truyền thuyết thanh đao này còn có thể hút máu.

Tạo hình của thanh đao này rất quái dị, có điểm giống như đầu của cây thương Châu Âu thời kì đầu, trên thân đao có hoa văn rất cổ quái, chuôi đao giống như là cầu vồng, tản ra bảy đạo hào quang, có hai chữ viết ở chuôi đao. Nói là đao, còn không bằng là chùy thủ thì càng chính xác hơn.

Từ sau khi vị nhà sư kia chết, Hỏa Vẫn cũng mất đi tung tích, thật không ngờ vậy mà lại truyền đến Hoa Hạ. Khi đó có lẽ là thời nhà Thanh phồn hoa nhất Hoa Hạ, thời điểm vua Khang Hi lên ngôi, chắc là cùng với Châu Âu buôn bán, bởi vậy Hỏa Vẫn mới lưu truyền đến Hoa Hạ a.

Diệp Khiêm rất thích chùy thủ, tại tổng bộ Nanh Sói hắn có văn phòng được đặt tên là "Tàng Kiếm Các", bên trong cất chứa đều là chùy thủ, đủ loại kiểu dáng. Bất quá chùy thủ mà Diêp Khiêm yêu thích nhất chính là Huyết Lãng, trên thân chùy thủ giống như có những gợn sóng lưu động, giết người không thấy máu, thổi cọng lông có thể đứt làm đôi. Cũng chính bởi vì biết Diệp Khiêm rất yêu thích chùy thủ, nên Ngô Hoán Phong mới trộm Huyết Lãng cho Diệp Khiêm, đây cũng là nguyên nhân làm cho hắn mất một cánh tay.

Hỏa Vẫn xuất hiện tại Hoa Hạ, trong nội tâm của Diệp Khiêm nhịn không được bắt đầu xao động, Huyết Lãng trên người tựa hồ cũng cảm ứng được sự hưng phấn của Diệp Khiêm, nên có chút run rẩy. Nói thật, những chùy thủ mà Diệp Khiêm lưu giữ, ngoại trừ Huyết Lãng thì không còn cây chùy thủ nào có thể phóng lên mặt bàn được. Hôm nay, Hỏa Vẫn xuất hiện, Diệp Khiêm tự nhiên không có ý nghĩ buông tha.

"Không thể tưởng được Phùng tổng vậy mà cũng ưa thích loại chùy thủ chuyên dùng để giết người này ah." Diệp Khiêm ha ha nở nụ cười, đè nén sự hưng phấn trong lòng xuống, nói.

"Ta cũng không có hứng thú thu thập các loại binh khí, chỉ là thanh Hỏa Vẫn chính là cây đao trong truyền thuyết, hơn nữa kỹ thuật chế tạo ở thế kỷ 17 cũng có chỗ độc đáo đáng để cho ta sưu tầm." Phùng Quốc Phú nói. Sau đó nhìn Lâm Nhu Nhu, có chút mà cười cười, hỏi: "Lâm tiểu thư có thích đồ cổ hay không?"

"Cũng thích, bất quá ta không thích sưu tầm. Ta cảm thấy đồ cổ nên đặt ở trong viện bảo tàng quốc gia, để cho mọi người thưởng thức, như vậy mới có thể phát huy ra giá trị chính thức của đồ cổ." Lâm Nhu Nhu nói.

"Lâm tiểu thư có suy nghĩ không phải loại người như ta có thể so sánh a." Phùng Quốc Phú ha ha vừa cười vừa nói. Trong nội tâm nhưng lại âm thầm thầm nghĩ: "Mịa, ngốc bức a, chơi đồ cổ không phải vì kiếm tiền, vậy thì chơi làm gì a." Dừng một chút, Phùng Quốc Phú nói tiếp: "Kẻ hèn này có cất chứa một ít đồ cổ, bất quá cũng không phải là dùng chúng để kiếm tiền, chỉ là cảm thấy nếu là như rơi vào tay những người không biết thưởng thức thì có chút đáng tiếc. Nếu như Lâm tiểu thư có thời gian rãnh thì có thể đến nhà của ta thưởng thức những món đồ cổ kia."

"Mịa nó, đúng là lão già hèn mọn bỉ ổi!" Diệp Khiêm âm thầm mắng một câu, nói tiếp: "Chuyện này Phùng tổng cứ yên tâm đi, có thời gian, ta nhất định cùng Nhu Nhu đi đến nhà của Phùng tổng." Dừng một chút, Diệp Khiêm chuyển hướng chủ đề nói: "Phùng tổng, thanh đao này đoán chừng sẽ có rất nhiều người tranh giành? Sợ không dễ dàng đập đến tay ah."

"Đương nhiên không dễ dàng, theo ta được biết, ngay cả những kẻ giàu có ở Châu Âu cũng nhao nhao chạy đến Hoa Hạ, chính là vì thanh đao Hỏa Vẫn. Bất quá, cường long không áp nổi rắn rít địa phương, bọn họ đến đây, là Long cũng phải cuộn mình, là hổ cũng nằm xuống cho ta. Thanh đao Hỏa Vẫn này, ta nhất định phải lấy tới tay." Phùng Quốc Phú nói.

"Đúng vậy a, cường long không áp nổi địa đầu xà!" Diệp Khiêm phụ họa nói. Nhưng trong lòng lại nghĩ, Phùng Quốc Phú ngươi cũng chỉ là một đầu Long quá giang mà thôi, nơi này là thành phố Thượng Hải, là thiên hạ của Diệp Khiêm ta. Ngươi là Long cũng phải cuộn mình, là hổ cũng phải nằm xuống cho ta. Hỏa Vẫn là của Diệp Khiêm ta.

"Hội đấu giá khi nào bắt đầu? Đến lúc đó ta cũng muốn đi xem cho biết một hai." Diệp Khiêm nói.

"Ba ngày sau, bất quá muốn tham gia phải có thư mời, ngươi muốn đi vào đoán chừng không có khả năng." Phùng Quốc Phú nói, "Lâm tiểu thư muốn đi không? Trong tay của ta vừa vặn còn dư một tấm thiệp mời. Nếu như Lâm tiểu thư nguyện ý thì ta cam tâm tình nguyện đưa tặng."

"Mịa, đúng là lão sắc lang!" trong nội tâm của Diệp Khiêm hung hăng mắng một câu.

"Không cần, ta đối với những món đồ vật kia không có hứng thú, qua mấy ngày nữa ta còn phải đi nước ngoài một chuyến. Cám ơn hảo ý của Phùng tổng." Lâm Nhu Nhu uyển chuyển cự tuyệt nói.

Trong nội tâm của Diệp Khiêm hắc hắc nở nụ cười, nghĩ thầm: "Nhu Nhu chỉ nhận quà của ta, lão sắc lang nhà ngươi tốt nhất là hãy lăn xa khỏi mắt ta a." Hơn nữa, Diệp Khiêm cũng tinh tường, Lâm Nhu Nhu là thật lòng yêu hắn, hắn căn bản không lo lắng nàng sẽ đi theo người khác.

Bình luận

Truyện đang đọc