Bernard đã từng là thượng tá của bộ đội đặc chủng Gấu Bắc Cực nước Nga, hắn đã từng tham gia rất nhiều trận chiến giữa nước Nga với những quốc gia Đông Âu, có thể nói hắn là một quân nhân đã trải qua tẩy lễ của máu và lửa. Sau khi xuất ngũ, Bernard đã sáng lập tổ chức lính đánh thuê Cáo Bắc Cực, có rất nhiều quân nhân xuất ngũ và bộ đội đặc chủng Gấu Bắc Cực trở thành thành viên của tổ chức này, chỉ trong vòng ba năm, Cáo Bắc Cực từ một tổ chức lính đánh thuê không có danh tiếng gì phát triển thành tổ chức lính đánh thuê nhất lưu trên thế giới.
Trong quá trình làm nhiệm vụ, thành viên Cáo Bắc Cực đều có biểu hiện phi thường ưu tú, sức chiến đấu của bọn họ so với sức chiến đấu của bộ đội đặc chủng Gấu Bắc Cực thì càng thêm cường hãn. Cũng chính bởi vì bọn họ quá nổi bật, nên đã từng khiến cho chính phủ Nga cảnh giác, phái ra quân đội tiến hành tiêu diệt. Nhưng mà, trong trân chiến ấy Cáo Bắc Cực có biểu hiện phi thường xuất sắc, đem quân đội chính phủ Nga đánh cho hoa rơi nước chảy. Cũng nhờ trận chiến này mà tổ chức lính đánh thuê Cáo Bắc Cực trở thành tổ chức lính đánh thuê nhất lưu trên thế giới, có thể nói là nhất chiến thành danh.
Chính phủ Nga sau khi trải qua sâu tính kỹ càng, liền hủy bỏ hành động đối phó Cáo Bắc Cực, hơn nữa còn thừa nhận địa vị của Cáo Bắc Cực. Bất quá, điều kiện tiên quyết là nếu như chính phủ Nga có nhiệm vụ tác chiến gì thì Cáo Bắc Cực đều phải đảm đương nhiệm vụ quân tiên phong. Đương nhiên, chính phủ Nga cũng sẽ trả thù lao cho bôn họ.
Tuy Cáo Bắc Cực rất lợi hại, nhưng cũng không thể chống lại chính phủ Nga a. Mặc dù điều kiện này có chút hà khắc, nhưng đối với lính đánh thuê mà nói, chỉ cần có người chịu trả tiền thì chuyện gì bọn họ cũng dám làm, cho nên chuyện này cũng không tính là bóc lột gì. Về sau, trong những lần cùng chính phủ Nga tác chiến, biểu hiện của Cáo Bắc Cực đều phi thường xuất sắc. Chính phủ Nga cũng không xem bọn họ là một đám pháo hôi nữa, mà thường thường lại để cho bọn họ đi hoàn thành rất nhiều nhiệm vụ cơ mật, thậm chí còn để cho bọn họ cùng bộ đội đặc chủng Gấu Bắc Cực tiến hành diễn tập phối hợp.
Bởi vì thế lực cùng thực lực của Cáo Bắc Cực càng ngày càng lớn, nên tổ chức liên hơp lính đánh thuê cũng bắt đầu thừa nhận sự hiện hữu của bọn họ, hơn nữa vào năm thứ tư sau khi Cáo Bắc Cực thành lập, bọn họ đã nhận được lời mời chính thức tham dự hội nghị liên hiệp lính đánh thuê thế giới. Việc được mời tham dự hội nghị này, cũng có ý nghĩa là Cáo Bắc Cực đã trở thành tổ chức lính đánh thuê nhất lưu trên thế giới.
Cáo Bắc Cực được thành lập so với Nanh Sói thì còn sớm hơn.
Mà Bernard cũng được xem là một nam tử hán đại trượng phu, là một quân nhân chuyên nghiệp. Bất quá, dù cho trong lòng Diệp Khiêm đối với hắn vẫn tương đối khâm phục, nhưng địch nhân thủy chung vẫn là địch nhân, Nanh Sói muốn phát triển tại nước Nga, như vậy nhất định cần phải đem Cáo Bắc Cực loại bỏ.
Diệp Khiêm chậm rãi đi tới trước mặt Bernard, nhìn người đàn ông Nga đã hơn 40 tuổi này, dáng người của hắn vẫn cao ngất cùng to lớn như vậy. Thành viên Nanh Sói cùng Cáo Bắc Cực đều không có nổ súng, bất quá bọn họ đều cảnh giác nhìn đối phương. Khoảng cách gần như vậy, nếu như bộc phát bắn nhau thì có thể biến thành cục diện lưỡng bại câu thương a.
Lâm Phong tự nhiên cũng âm thầm đi ra, bất quá thành viên Thất Sát vẫn tiềm phục như cũ. Dù sao, Thất Sát là sát thủ, sát thủ đều không hy vọng có quá nhiều người nhớ kỹ dung mạo của bọn họ. Nếu Diệp Khiêm đã lựa chọn nước cờ này, thì Lâm Phong tự nhiên cũng đã biết rõ ý tứ của hắn.
Bernard nhìn chằm chằm vào Lâm Phong hồi lâu, chậm rãi nói: "Thật không ngờ đại danh đỉnh đỉnh Thất Sát Lâm Phong lại là một thiếu niên trẻ tuổi như vậy."
"Không phải thiếu niên, mà là thanh niên, tôi đã sớm vượt qua tuổi mười sáu rồi." Lâm Phong vừa cười vừa nói.
"Trên giang hồ có rất nhiều người muốn nhìn thấy khuôn mặt thật của Thất Sát Lâm Phong mà không cơ hội nhìn thấy, không nghĩ tới tôi lại có thể may mắn nhìn thấy khuôn mặt thật của anh, cho dù chết, cũng không uổng công cuộc đời này." Bernard nói.
"Tuy có rất nhiều người nhìn thấy khuôn mặt thật của tôi, nhưng bọn họ đều đã chết hết rồi." Trên khuôn mặt của Lâm Phong vẫn bộ dạng tươi cười, lời nói vốn bình thản, thế nhưng mà từ trong miệng của hắn nói ra, lại lộ ra đặc biệt sâm lãnh cùng lạnh buốt.
Bernard nhẹ gật đầu, đưa ánh mắt chuyển hướng về phía Diệp Khiêm, nói: "Có thể cùng Lang Vương Diệp Khiêm đánh một trận sinh tử, cũng tâm nguyện nhiều năm của tao. Có thể chết ở trong tay của mày, đó cũng là chuyện đáng giá để kiêu ngạo a."
Ha ha cười cười, Diệp Khiêm nói: "Chưa chiến đã nói bại, Bernard, mày đang phạm vào chuyện tối kỵ nha."
"Không sao cả, hôm nay tao không có ý định sống sót rời khỏi nơi đây." Bernard nói, " Người trên đường giang hồ đều nói thân thủ của Lang Vương Diệp Khiêm chính là thiên hạ vô song, chẳng qua tao chỉ muốn biết tao có thể chịu được bao nhiêu chiêu dưới tay mày mà thôi."
"Mày đây là đang châm chọc tao sao, không cần nói đến người khác, ngay cả anh Lâm, tao cũng không phải là đối thủ của anh ấy, làm sao xứng với bốn chữ thiên hạ vô song mày nói ah." Diệp Khiêm vừa nói vừa nhìn Lâm Phong. Công phu của hắn và Lâm Phong chỉ sàn sàn nhau mà thôi, vô luận là lực lượng cơ thể hay là dùng ám kình thì đều không hơn kém nhau quá nhiều. Bất quá, trong cơ thể Diệp Khiêm có loại khí cuồng bạo mà Lâm Phong thì lại không có, nhờ loại khí đó hắn có thể đánh bại thành viên Mặc Gia, vì vậy nếu như thật sự quyết đấu sinh tử thì Lâm Phong có lẽ sẽ đấu không lại Diệp Khiêm.
Bernard nở nụ cười một chút, không nói gì thêm nữa. Lời Diệp Khiêm nói quả thật để cho hắn không biết phải trả lời thế nào, nếu như hắn vẫn kiên trì nói Diệp Khiêm là thiên hạ vô song không thể nghi ngờ là hắn đang coi rẻ Lâm Phong; nếu như nói Diệp Khiêm không phải thiên hạ vô song thì hắn lại có chút không dám tin tưởng. Lúc trước Nanh Sói đối chiến Huyết Báo, trận chiến giữa Diệp Khiêm cùng thủ lĩnh Huyết Báo có thể nói là oanh động toàn bộ giới lính đánh thuê thế giới.
Hai người bỏ tất cả súng ống trên người mình xuống, mọi người rất tự nhiên mở ra cho bọn họ một cái không gian. Thành viên Nanh Sói cùng Thất Sát vẫn cảnh giác nhìn chăm chú đối phương, sợ đối phương sẽ có động tác làm loạn gì.
Bernard cao gần 2m, so với Diệp Khiêm thì cao hơn một cái đầu, đứng tại trước mặt Diệp Khiêm giống như là một tòa núi lớn. Nhưng mà, dưới tình huống như vậy, khí thế của Diệp Khiêm cũng không thua kém hắn. Lúc Diệp Khiêm thu liễm lại nụ cười trên khuôn mặt mình, thì khí thế trên người hắn liền tăng lên rất nhiều. Tuy người ngoài có lẽ không có cảm giác, nhưng Bernard thì lại cảm giác rất rõ ràng, một cổ hàn ý từ đáy lòng hắn bay lên, làm cho hắn có xúc động muốn quỳ xuống nhận thua.
Bất quá, đó cũng không phải là do Bernard sợ hãi, mà là vì khí thế trên người Diệp Khiêm quá mạnh mẽ, đặc biệt là sau khi cùng thành viên Mặc Gia đánh một trận, khí thế trên người hắn đã hoàn toàn lột xác. Hơn nữa, Bernard đã sớm nhận định là mình sẽ chết, nên trên phương diện khí thế khó tránh khỏi sẽ thua kém Diệp Khiêm rất nhiều.
Hét lớn một tiếng, Bernard hướng Diệp Khiêm vọt tới. Thuật cận chiến của quân đội nước ngoài cùng với thuật cận chiến của quân đội Hoa Hạ có khác biệt rõ ràng. Thuật cận chiến của bộ đội đặc chủng Hoa Hạ chủ yếu là sự pha trộn giữa cầm nã thủ cùng với một ít Ngạnh Khí Công, chú trọng chính là tính linh xảo; mà thuật cận chiến của quân đội nước ngoài đều là thuật giết người, bọn họ dùng phương thức trực tiếp nhất hữu hiệu nhất tại trong thời gian ngắn giết chết địch nhân, chú trọng chính là lực lượng.
Rốt cuộc ai mạnh ai yếu, kỳ thật cũng không có câu trả lời tuyệt đối. Bất quá, có thể khẳng định chính là, thuật cận chiến của Nanh Sói cũng không đơn giản chỉ là thuật cận chiến. Bọn họ sau khi rút ra tinh hoa của các loại thuật cận chiến giữa quân đội Hoa Hạ cùng quân đội nước ngoài, thì sáng lập ra một thuật cận chiến dành riêng cho Nanh Sói.
Mà Diệp Khiêm, thì càng không cần phải nói, hắn sử dụng ám kình mà sư phụ Lâm Cẩm Thái truyền thụ cho hắn, bởi vậy ở bên trong Nanh Sói, cũng chỉ có Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe có thể cùng hắn phân cao thấp.
Đối mặt với thân hình khổng lồ giống như ngọn núi của Bernard, cùng với nắm đấm đang hướng mình đánh tới, Diệp Khiêm cũng không có chút bối rối nào. Bởi vì căn cứ Nanh Sói ở vùng Trung Đông, lúc chấp hành nhiệm vụ hơn phân nửa là cùng những người ngoại quốc liên hệ, nên đối với quyền thuật ngoại quốc cũng tương đối hiểu rõ.
Quyền pháp ngoại quốc chú trọng lực công kích của nắm đấm, khi công kích thì phần thân dưới thường bất ổn. Dùng phương thức tứ lạng bạt thiên cân đối phó với bọn họ là biện pháp tốt nhất, nhưng mà, Diệp Khiêm lại không muốn làm như vậy. Tứ lạng bạt thiên cân cũng không phải dễ dùng như vậy, dùng không tốt sẽ tự làm mình bị thương, Diệp Khiêm cũng không có luyện qua Thái Cực quyền, đối với loại tứ lạng bạt thiên cân này cũng không phải rất hiểu. Hơn nữa, Diệp Khiêm muốn cùng Bernard chính thức đọ sức, để cho Bernard, để cho Cáo Bắc Cực, thậm chí là để cho tất cả tổ chức lính đánh thuê đều biết rõ, lực lượng cơ thể của hắn so với người ngoại quốc đều không kém chút nào.
Chân phải của Diệp Khiêm đạp mạnh xuống đất, thân thể hơi cong, cả người giống như mủi tên bắn ra. Bát Cực Quyền, thế như bôn lôi.
Người sáng suốt, hoàn toàn có thể nhìn thấy rõ, lúc chân phải của Diệp Khiêm đạp mạnh xuống đất, thì những lá cây ở trên mặt đấy bị chấn bay lên. Tuy cũng không cao lắm, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra uy lực của một cú giậm chân kia.
"Phanh" một tiếng, nắm đấm của hai người đụng vào nhau, Bernard chỉ cảm thấy một cổ lực lượng bài sơn đảo hải từ cánh tay Diệp Khiêm truyền tới, cả người hắn hoàn toàn không ngăn cản nổi, không tự chủ được phải lui về phía sau vài bước. Chuyện này làm cho Bernard rung động cũng không nhỏ, tuy hắn đã sớm nghĩ tới Diệp Khiêm là cao thủ cận chiến, nhưng lại thật không ngờ, trên phương diện lực lượng Diệp Khiêm lại còn cao hơn hắn.
Trong quan niệm của Bernard, tất cả cao thủ cận chiến Hoa Hạ lúc chiến đấu hơn phân nửa đều dùng kỹ xảo, còn về phương diện lực lượng thì thường rất yếu kém. Tự nhiên, hắn cũng đem Diệp Khiêm quy vào loại này. Trong suy nghĩ của hắn, muốn thắng Diệp Khiêm, thì biện pháp duy nhất là dùng lực lượng tuyệt đối áp chế Diệp Khiêm. Dưới lực lượng tuyệt đối, thì bất luận kỹ xảo gì đều là vô dụng. Thế nhưng mà, một quyền vừa rồi của Diệp Khiêm đã làm hắn triệt để bỏ đi ý nghĩ của mình.
Một chiêu đắc thủ, thế công của Diệp Khiêm giống như là những cơn sóng lớn, đang không ngừng đánh tới trên người Bernard. Một chiêu lại một chiêu, chiêu nào Diệp Khiêm cũng dồn hết toàn lực, không cho Bernard có cơ hội thở dốc. Bernard liên tiếp bị đánh trúng, phải từng bước lui về phía sau. Nhìn thấy thế cục nghiêng về một bên như vậy, làm cho những thành viên Cáo Bắc Cực kinh ngạc không thôi.
Thân thủ của Bernard ở bên trong Cáo Bắc Cực có thể tính là số một số hai rồi, có rất nhiều thành viên Cáo Bắc Cực hướng hắn thỉnh giáo. Nhưng mà, sau khi thấy tình hình như bây giờ, những thành viên Cáo Bắc Cực quả thực là có chút không thể tin nổi. Bọn họ không thể tin nổi Diệp Khiêm lại đem thủ lĩnh của bọn họ đánh đến ngay cả cơ hội hoàn thủ cũng không có, bất quá, bọn họ cũng là quân nhân chuyên nghiệp, nên bọn họ cũng biết rất rõ ràng tốc độ ra chiêu cùng với lực lượng nắm đấm của Diệp Khiêm. Trong chốc lát, bọn họ phảng phất giống như đã quên đi chuyện bọn họ còn đang ở trong vòng nguy hiểm, hoàn toàn đắm chìm vào bên trong trận chiến giữa Diệp Khiêm cùng Bernard.