SIÊU CẤP BINH VƯƠNG

Lúc đến bên trong phòng bệnh của An Tư, thì Diệp Văn đang rửa mặt cho An Tư. "Mẹ!" Diệp Khiêm đi đến bên giường, đem đồ ăn sáng đã mua đặt ở trên tủ đầu giường, kêu một tiếng. Có lẽ là vì thời gian còn sống chúng quá ngắn, nên tiếng "Mẹ" của Diệp Khiêm có chút không được tự nhiên.

Có lẽ là do bệnh tình của An Tư đã có chuyển biến tốt đẹp, cho nên tâm tình của Diệp Văn rất tốt, lúc nhìn thấy Diệp Khiêm, mỉm cười kêu một tiếng "Anh". So sánh với Diệp Khiêm gọi "Mẹ" thì tiếng "Anh" của cô tự nhiên hơn nhiều, bất quá Diệp Khiêm hiển nhiên cũng không thích ứng với cách xưng hô như thế này, có chút đông cứng nở nụ cười một tiếng, xem như trả lời.

"Anh ngồi trước một chút, để em đi lấy nước!" Diệp Văn sau khi giúp An Tư rửa mặt xong, nói với Diệp Khiêm một tiếng, bưng lên chậu rửa mặt đi ra ngoài.

"Ừ!" Diệp Khiêm lên tiếng, nói: "Mẹ, ăn chút cháo a!" Vừa nói vừa mở túi đồ ăn sáng ra, đem cháo bưng ra ngoài, rất cẩn thận đút cho An Tư ăn.

Khoảng thời gian này có lẽ là khoảng thời gian mà An Tư vui vẻ nhất sau nhiều năm bị bệnh, cô thật không ngờ lúc cô còn có thể gặp lại con của mình. Trong giây phút này An Tư phảng phất có một loại ảo giác, có lẽ cô nên quên hết thảy cừu hận, hưởng thụ niềm vui gia đình, đó là một chuyện tốt.

Thế nhưng mà, mỗi khi nhớ tới Diệp Chính Nhiên vì Diệp gia mới bị thương mà chết, nhớ tới sự đau khổ mà mình đã chịu nhiều năm như vậy, cô cũng có chút không cam lòng, cô muốn để cho người Diệp gia phải hối hận, muốn cho những người kia phải hối hận vì những chuyện bọn họ đã làm.

Diệp Văn lúc trở về phòng bệnh nhìn thấy Diệp Khiêm đang đút cháo cho An Tư ăn, khóe miệng không khỏi hiện lên bộ dáng tươi cười, rất vui vẻ."Anh, để em làm cho!" Đi đến bên cạnh Diệp Khiêm, Diệp Văn nói.

"Không cần, để anh làm được rồi. Ở đó còn có đồ ăn sáng mà anh đã mua cho em, em cũng ăn đi. Những ngày này em một mực ở trong bệnh viện chiếu cố mẹ, em cũng đã vất vả rồi." Diệp Khiêm nói.

"Em không có vất vả." Diệp Văn nói.

"Bất quá em cũng đừng quên tu luyện ah, công phu thứ này giống như đi ngược dòng nước, không tiến tắc thối." Diệp Khiêm nói, "Về sau anh không có khả năng mỗi ngày đều ở bên cạnh mẹ được, mẹ cần em bảo hộ, cho nên em không thể buông lỏng việc tu luyện a."

"Ừ, em biết rồi!" Diệp Văn gật gật đầu, nói.

"Con cũng đừng nói em của con nữa, còn con thì sao? Việc tu luyện của con có gặp khó khăn gì hay không?" An Tư hỏi.

Diệp Khiêm có chút dừng lại, chuẩn bị đem điểm khác thường trong cơ thể mình nói cho An Tư nghe, nhưng rồi lại không có nói ra. Có chút nở nụ cười, Diệp Khiêm nói ra: "Mẹ cứ yên tâm đi, hiện tại hết thảy đều tiến triển rất thuận lợi. Con đã lãng phí nhiều năm như vậy, cho nên, con sẽ càng cố gắng hơn nữa. Cũng may cha đã lưu lại cho con tài phú lớn như vậy, con sẽ hảo hảo lợi dụng chúng."

Nhẹ gật đầu, An Tư nói: "Cố gắng thì cố gắng, nhưng con cũng đừng quá cấp tiến, thường thường quá cấp tiến sẽ có hiệu quả hoàn toàn ngược lại. Bất quá mẹ tin tưởng con, bởi vì con là con trai của Diệp Chính Nhiên, so với tất cả mọi người thì con mạnh hơn rất nhiều."

"Mẹ, con có một chuyện muốn hỏi mẹ." Dừng một chút Diệp Khiêm nói.

"Chuyện gì? Con cứ nói đi." An Tư nói.

"Con muốn hỏi mẹ ngoài cuốn bí tịch mẹ đưa cho con ra, thì mẹ có còn quyển công pháp nào khác hay không? Diệp gia là một thế gia ngàn năm, muốn đối phó bọn họ, chỉ dựa vào lực lượng một mình con thi nhất định là không đủ. Cho nên, con có ý nghĩ muốn huấn luyện thêm một số người nữa." Diệp Khiêm nói.

"Ý của con là con muốn thu đồ đệ sao? Giới cổ võ có quy củ, không phải người trong giới cổ võ, hoặc không phải đồ đệ của con, thì con không thể tiết lộ chuyện giới cổ võ cho họ biết." An Tư nói.

"Quy củ là do người định ra, đều là cường giả dùng để ước thúc kẻ yếu mà thôi. Nếu như có một ngày thực lực của con đạt tới cảnh giới mà không có người nào có thể so sánh, thì còn có ai dám nói con làm trái với quy định?" Diệp Khiêm nói.

Trầm mặc một lát, An Tư không khỏi có chút nhẹ gật đầu, nói: "Con nói cũng có đạo lý. Hoàn toàn chính xác, dựa vào một mình con là căn bản không có biện pháp đối phó Diệp gia. Như vậy đi, hôm nay mẹ sẽ đem công pháp tu luyện viết xuống, ngày mai con tới đây lấy là được, như vậy được chưa?"

"Cảm ơn mẹ!" Diệp Khiêm nói.

"Đứa nhỏ ngốc, với mẹ mà cũng nói cám ơn làm gì ah." An Tư khẽ cười nói. Dừng một chút, An Tư nói tiếp: "Đúng rồi, mẹ còn không biết những năm này con sống như thế nào, con có thể kể cho mẹ nghe được không?"

Diệp Khiêm hơi sững sờ, lập tức nhẹ gật đầu, chậm rãi đem chuyện những này từng ly từng tý nói ra. Chỉ có điều, Diệp Khiêm lại không có nhắc đến Nanh Sói. Không phải Diệp Khiêm không tin An Tư, cho nên không đem chuyện Nanh Sói nói ra, mà là Diệp Khiêm không muốn để cho An Tư vì mình mà lo lắng. Dù sao, trong mắt tất cả mọi người thì lính đánh thuê đều là những kẻ liều mạng, đối phó Diệp gia đã đủ nguy hiểm rồi, nếu như đem chuyện Nanh Sói nói ra, chỉ sợ sẽ khiến cho An Tư càng thêm lo lắng mà thôi.

Trọng yếu hơn là, tuy Diệp Khiêm thừa nhận An Tư là mẹ của mình, nhưng trong tiềm thức của hắn lại cũng không có tiếp nhận hoàn toàn. Dù sao, trong trí nhớ của Diệp Khiêm thì ấn tượng về cha me đã rất mơ hồ, có rất nhiều người biết rõ hắn có vết bớt hình kiếm, người biết rõ hắn ăn trứng tôm bị dị ứng tuy không nhiều lắm, nhưng không có nghĩa là không có người biết rõ chuyện này. Cho nên, trong nôi tâm của Diệp Khiêm thủy chung vẫn có một tia khúc mắc, không thể tiếp nhận toàn bộ chuyện này.

Nghe xong Diệp Khiêm tự thuật, trên mặt An Tư cũng không có hiện ra bao nhiêu kinh ngạc, giống như là cô đã sớm biết trước chuyện này rồi. Tuy chỉ là lóe lên tức thì, nhưng Diệp Khiêm vẫn có thể bắt được, trong đầu không khỏi hiện lên một chút kinh ngạc. An Tư tựa hồ cũng ý thức được thái độ của mình vừa rồi, cuống quít bày làm ra một bộ dạng rất đau lòng, nói: "Hài tử, những năm này, khổ cho con rồi."

"Không có việc gì, có thể chịu khổ mới có thể đứng trên người khác nha." Diệp Khiêm nói.

"Mẹ, cả nhà chúng ta hãy cùng chụp chung một tấm hình a. Em cũng tới đây đi." Dừng một chút, Diệp Khiêm nói tiếp.

Sau khi dùng điện thoại di động chụp ảnh gia đinh xong, lại cùng An Tư hàn huyên vài câu, sau đó Diệp Khiêm liền cáo từ rời đi. Trước khi chuẩn bị đi, Diệp Khiêm lấy ra mấy ngàn NDT đưa cho Diệp Văn, để cho cô đi mua thuốc bổ cho An Tư bồi bổ thân thể.

Sau khi ra khỏi bệnh viện, Diệp Khiêm bấm số điện thoại của Jack, nói: "Chút nữa tao sẽ gửi cho mày một bức ảnh, mày giúp tao điều tra thân phận cùng bối cảnh của hai người trong bức ảnh đó, càng kỹ càng tốt." Nói xong, cúp điện thoại, đem bức ảnh vừa rồi truyện tới điện thoại của Jack.

Nếu như nói trước kia đối với thân phận của An Tư chỉ là nhất thời có chút khó có thể tiếp nhận, thì vừa rồi nhìn thấy biểu hiện của An Tư sau khi nghe xong hắn tự thuật lại để cho khúc mắc ở trong lòng Diệp Khiêm càng thêm sâu sắc. Diệp Khiêm cũng biết nếu như An Tư quả thật là mẹ của hắn, mà hắn lại đi điều tra bà như vậy thì có chút không thể nào nói nổi, nhưng nếu như không giải khai phần nghi hoặc trong lòng này, thì Diệp Khiêm cảm thấy có chút không thoải mái.

Chỉ là, nếu như An Tư không phải là mẹ của hắn, như vậy ai đang bố cục chuyện này? Tại sao phải bố trí một cái cục khổng lồ như vậy? Mục đích là cái gì? Ít nhất cho tới bây giờ thì chỗ tốt đều bị Diệp Khiêm lấy, những công pháp tu luyện kia cũng không phải dễ dàng có thể tiếp xúc như vậy, nếu như không gặp An Tư, thì chỉ sợ Diệp Khiêm thật sự không biết đến lúc nào mới có thể tiếp xúc đến những công pháp này a.

Trong nội tâm hắn đối với An Tư có một chút hoài nghi, nên Diệp Khiêm cũng không khỏi không đối bộ công pháp tu luyện kia có chút hoài nghi. Sau khi lên xe, Diệp Khiêm nổ máy xe, sau đó cẩn thận nghĩ nghĩ, liền gọi điện thoại cho Hồ Hội, nói: "Hội Nhi, em có thể giúp anh một việc hay không?"

"Thật bất ngờ nha, người bận rộn như anh mà cũng có thời gian gọi điện thoại cho em a? Đem cục diện rối rắm bên Đai Loan vứt cho em rồi bỏ chạy, anh có ý tứ gì hả?" Hồ thật có chút tức giận bất bình nói.

Cười cười xấu hổ, Diệp Khiêm nói: "Cục diện bên Đài Loan phức tạp như vậy cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai liền có thể giải quyết. Anh không thể cả ngày đều phải ở bên kia a? Tóm lại em cứ yên tâm, tuy anh không ở Đài Loan, nhưng những chuyện xảy ra ở Đài Loan anh đều biết rõ. Đợi đến lúc thích hợp, anh sẽ qua đó. Hiện tại anh có chuyện này muốn nhờ em hỗ trợ, em sẽ giúp anh chứ?. Anh nhớ Hội Nhi của anh cũng không phải là người nhỏ mọn như vậy nha."

Hồ Hội liếc mắt, nói: "Đúng là không biết xấu hổ, ai là Hôi Nhi của anh ah. Nói đi, là chuyện gì mà ngay cả anh cũng làm không được, còn muốn tới hỏi em."

"Hiện tại nói cũng không rõ ràng. Tóm lại là hiện tại anh có một bản bí tịch tu luyện cổ võ, anh muốn em nhìn xem nó có vấn đề gì không. Như vậy đi, tối nay chúng ta lên mạng, anh sẽ cho em xem bản bí tịch đó, em thấy có được không?" Diệp Khiêm nói.

Nghe xong lời Diệp Khiêm nói Hồ Khả hiển nhiên sửng sốt một chút, nói: "Anh nói là anh có một bản bí tịch tu luyện cổ võ? Vậy anh..."

"Anh thế nhưng mà bị em lừa gạt thật thê thảm ah, hiện tại anh rốt cuộc biết rồi, em cũng là người tu luyện cổ võ, có đúng không? Lần kia tại trong biệt thự, anh rất kỳ quái tên sát thủ kia như thế nào bị em đạp bay xa như vậy, hiện tại rốt cuộc anh đã hiểu rõ." Diệp Khiêm nói, "Lần tại công viên có phải là em đã dạy anh phương pháp tu luyện cổ võ hay không? Chẳng lẽ em không sợ phá hư quy củ?"

"Hừ, đã chuyện gì anh cũng biết rồi, thì còn hỏi em làm gì ah. Về phần dạy anh phương pháp tu luyện cổ võ, đó là bởi vì em muốn nhận anh làm đồ đệ ah. Như thế nào? Anh không muốn làm đồ đệ của em sao?" Hồ Hội nói.

"Chúng ta đây chẳng phải là biến thành Thần Điêu Hiệp Lữ rồi sao? Thầy trò mến nhau." Diệp Khiêm ha ha nở nụ cười, nói.

"Không thèm nghe anh nói nữa, một hồi nữa em còn phải cùng với Nhã nhi đi ra ngoài một chuyến. Cứ như vậy đi, tối nay lên mạng lại trò chuyện tiếp, đến lúc đó em sẽ giúp anh nhìn bản bí tịch kia. Kỳ thật mặc kệ loại phương pháp tu luyện cổ võ nào, đều là vạn biến bất ly kỳ tông. Cổ võ bất quá chỉ là dựa trên phương pháp tu luyện cận chiến tăng thêm khả năng vận dụng khí mà thôi." Hồ Hội nói, "Còn những chiêu thức võ công, kỳ thật cùng với võ thuật cận chiến cũng không sai biệt lắm, không có tuyệt đối ai mạnh ai yếu. Bản thân anh là lính đánh thuê chuyên nghiệp, hơn nữa thân thể của anh có chút dị thường, nên lúc tu luyện sẽ có hiệu quả làm chơi ăn thật."

"Chuyện kia..." Diệp Khiêm vừa muốn nói chuyện, liền nghe trong điện thoại truyền đến âm thanh thúc giục của Triệu Nhã. Hồ Khả sau khi lên tiếng, nói: "Tốt rồi, không nói nữa, em đi trước, có gì buổi tối lại nói chuyện."

Bình luận

Truyện đang đọc