Diệp Khiêm biết, không thể chỉ dựa vào khí thế của bản thân là có thể đem người khác đè bò xuống, trừ phi là cao thủ như Hồ Hội mới có thể làm được. Diệp Khiêm chỉ muốn lợi dụng khí thế của mình để tạo áp lực cho đối phương, từ đó làm cho lòng tin chiến thắng của đối phương không còn giống như ban đầu.
Lòng tự tin, đối với một cao thủ quyết đấu rất quan trọng, theo Diệp Khiêm, nếu như không có quyết tâm tìm đường sống trong cõi chết, như vậy lúc đối mặt cùng đối thủ có thực lực tương đương mình, chỉ có thất bại.
Ánh mắt đột nhiên ngưng tụ, Diệp Khiêm nhanh chóng hướng hai người vọt tới. Tốc độ cực nhanh, để cho Thượng Dã Tinh cùng An Hanh Húc nghẹn sửng sốt không thôi. Hai người còn chưa kịp chuẩn bị, thì Diệp Khiêm đã vọt tới trước mặt hai người, trong lúc vội vàng, Thượng Dã Tinh ra quyền hướng mặt Diệp Khiêm đánh tới, mà An Hanh Húc thì dùng một cú đá nghiêng trực tiếp hướng lỗ tai Diệp Khiêm đá tới.
Nhưng mà, động tác của bọn hắn đều chậm một nhịp. Diệp Khiêm mượn quán tính trùng kích, sử dụng lực húc cực mạnh của Thiếp Sơn Kháo, lập tức đem Thượng Dã Tinh đụng bay ra ngoài, trùng trùng điệp điệp ngã xuống dưới lôi đài. Âm thanh xương cốt đứt gãy lọt vào tai rõ ràng, chuyện này làm cho Hồ Hội cũng kinh ngạc không thôi, đối với sức bật của Diệp Khiêm quả thực cảm giác rất khủng bố.
Thượng Dã Tinh ôm lấy xương sườn đứt gãy, lông mày chăm chú nhăn lại một chỗ, vẻ mặt biểu lộ thống khổ, được đệ tử nâng đỡ, cuối cùng vẫn đứng lên được.
"Haha, nhanh như vậy đã xong đời? Không phải nói sẽ đánh bại hắn trong năm phút đồng hồ sao?" An Hanh Húc chóp thời cơ châm chọc nói.
Thượng Dã Tinh toàn thân run rẩy, hừ lạnh một tiếng, trả lời một cách mỉa mai nói: "Ngươi cũng chớ đắc ý, lập tức sẽ đến lượt ngươi."
An Hanh Húc khinh thường nói: "Ngươi đứng đó xem ta làm thế nào đem hắn đánh bò xuống." Lời tuy nói là như vậy, nhưng trong nội tâm An Hanh Húc lại rất rõ ràng, công phu của hắn và Thượng Dã Tinh không sai biệt lắm, sở dĩ Thượng Dã Tinh bị đánh rơi xuống lôi đài trước mà không phải là hắn, là do bản thân hắn gặp may mắn, bởi vì mục tiêu Diệp Khiêm tuyển chọn đầu tiên là Thượng Dã Tinh mà thôi. Nếu như là hắn, thì hắn nhất định cũng không chống chịu được.
Sau khi Diệp Khiêm dùng một chiêu đánh bại Thượng Dã Tinh, cũng không có dừng lại, xoay người một cái, liền tránh khỏi cú đá nghiêng của An Hanh Húc. Ngay sau đó, Diệp Khiêm liền đá thẳng tới chân của An Hanh Húc. Hắn cuống quít dùng chân nghênh đón, chỉ nghe răng rắc một tiếng, xương đùi bắp chân của An Hanh Húc bị Diệp Khiêm đá gãy, hắn lập tức phát ra một tiếng hét thảm.
Tiếp theo, thân thể Diệp Khiêm xoay chuyển một cái, một cú đá xoáy trúng vào lỗ tai An Hanh Húc. An Hanh Húc chỉ cảm thấy trong tai ông một tiếng, đại não một hồi mê muội, ầm ầm ngã xuống.
Dưới lôi đài lập tức vang lên trận trận tiếng vỗ tay, thanh niên nam nữ càng điên cuồng kêu tên Diệp Khiêm, tất cả camera phóng viên toàn bộ nhắm ngay Diệp Khiêm điên cuồng chụp ảnh. Tin tưởng chỉ cần sáng ngày mai, là Diệp Khiêm lập tức có thể trở thành người nổi tiếng nhất Đài Loan.
Đệ tử của An Hanh Húc cuống quít đi lên đỡ An Hanh Húc đi xuống đài. Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, nói: "Đừng quên đổ ước ah, các ngươi phải bơi về nước, hi vọng hai vị không gặp cá mập. Các vị phóng viên bằng hữu, các ngươi cũng đều là người chứng kiến a, hãy giám sát bọn họ xem có phải bơi lội trở về nước hay không."
Thượng Dã Tinh cùng An Hanh Húc chợt cảm thấy xấu hổ không thôi, xấu hổ vô cùng, hận không thể tìm một cái hố để chui vào.
Diệp Khiêm phất phất tay, ngừng âm thanh gào thét của thanh niên nam nữ dưới lôi đài lại, chậm rãi nói: "Các vị xin yên tâm, không lâu nữa các phân quán của Cực Quyền Đạo sẽ thành lập, mọi người có thể đi đến đó báo danh."
Phía dưới phát ra rất nhiều tiếng trầm trồ khen ngợi. Cũng bởi vì chuyện này, làm cho vài ngày sau toàn bộ thành phố Đài Bắc cơ hồ chỉ có Cực Quyền Đạo mới có thể chiêu được đệ tử. Thanh niên nam nữ thường xuyên tự hào nói với nhau, "Ta là người hội quán Cực Quyền Đạo, Diệp Khiêm là quán chủ của chúng ta." Bộ dạng quả thực so với chính bản thân bọn họ leo lên ngôi vị hoàng đế còn hưng phấn hơn.
Mà ở từng hội quán khác lại phát sinh hiện tượng kỳ quái. Huấn luyện viên Quyền quán, buổi sáng ngày hôm sau, lại phát hiện Quyền quán không có một bóng người, không khỏi kinh ngạc hỏi một vị a di quét rác. "Đệ tử đâu rồi? Như thế nào hôm nay một đệ tử đều không có đến?"
Quét rác a di rất xem thường nhìn hắn một cái, nói: "Đều đi đến hội quán Cực Quyền Đạo rồi, môn võ Taekwondo, Karate không dùng được nữa rồi. Đúng rồi, ta cũng đang muốn nói với ngươi, ta cũng chuẩn bị từ chức không làm nữa, ta cũng muốn đi hội quán Cực Quyền Đạo làm việc."
Chuyện này nói sau, tạm thời không đề cập tới.
Sau khi hoàn thành nghi thức khai mạc Cực Quyền Đạo, Diệp Khiêm cùng Hồ Hội liền vụng trộm ra phía sau chạy trốn. Diệp Khiêm đã lĩnh giáo sự lợi hại của những pretty girl, nếu như bây giờ không đi không chừng sẽ bị các nàng luân phiên hành hạ.
Chui vào xe, Diệp Khiêm chở Hồ Hội đi ra khỏi hội quán Cực Quyền Đạo, cục diện rối rắm giao cho Trần Mặc đi thu thập là được rồi, loại chuyện này Diệp Khiêm từ trước đến nay không thích quản. Chuyện chùi đít, sẽ để lại cho người phía dưới đi làm, đây là lời lẽ chí lý của Diệp Khiêm.
"Em không ngờ anh có sức bật mạnh như thế, có thể trong thời gian ngắn như vậy đánh bại hai cao thủ đai đen tám đoạn." Hồ Hội tự đáy lòng nói.
Diệp Khiêm hắc hắc cười cười, nói: "Cô gái nhỏ, ca vừa rồi có lãnh khốc không?, có đẹp trai hay không?"
Hồ Hội trợn nhìn Diệp Khiêm, nói: "Anh giống siêu nhơn quần lót, hihi!"
"Không có nhãn lực, em không phát hiện đám pretty girl vừa rồi đều điên cuồng gọi tên anh sao, hận không thể nhào lên cưỡng hiêp anh a." Diệp Khiêm nói, "Như thế nào? Em muốn đi nơi nào chơi? Thừa dịp hiện tại chưa có nhiều việc để làm chúng ta tranh thủ đi dạo chơi, về sau có khả năng sẽ không còn thời gian rãnh nữa đâu."
"Em đối với Đài Loan cũng không quen thuộc, anh xem rồi tự xử lý đi, ở đâu có phong cảnh tốt, thì đi nơi đó." Hồ Hội nói.
"Vậy được rồi, đi Dương Minh Sơn a, chỗ đó phong cảnh không tệ." Diệp Khiêm nói ra. Nói xong, tăng tốc hướng vùng ngoại ô thành phố Đài Bắc chạy tới.
Công viên Dương Minh Sơn (Yangmingshan), cái tên của nó vốn được gọi là “Thảo Sơn” do ngọn núi này luôn tràn ngập các loại cây cỏ. Nơi đây được hình thành chủ yếu từ dãy núi lửa Đại Đồn (Datun). Đây là khu vực núi lửa chính của Đài Loan với nhiều ngọn núi lửa mang hình búa hay hình chuông đặc biệt. Do hình thành từ núi lửa nên rải rác trong công viên là các giếng phun địa nhiệt, miệng núi lửa, hồ núi lửa… tạo thành một dạng địa hình đặc biệt cho nơi đây. Suối nước nóng và địa nhiệt đã trở thành tài nguyên quan trọng nhất của công viên.
Không bao lâu, Diệp Khiêm cùng Hồ Khả liền đã đi tới công viên Dương Minh Sơn. Diệp Khiêm hắc hắc nở nụ cười, nói: "Cô gái nhỏ, nói cho em biết một bí mật, nơi này có phòng tắm suối nước nóng chung giữa nam và nữ, hai người chúng ta có nên mướn một phòng cùng tắm chung hay không? Suối nước nóng đối với làn da nữ nhân rất tốt."
"Miệng lưỡi của anh càng ngày càng trơn tru, em nhớ trước kia anh không giống như vậy mà." Hồ Hội bất đắc dĩ lắc đầu, nói.
"Trước kia là anh giả bộ mà thôi." Diệp Khiêm nói, "Trọng yếu hơn vẫn là anh cảm thấy hai người chúng ta nếu đã là tinh nhân, cũng nên ngẫu nhiên liếc mắt đưa tình, có như vậy mới trợ giúp tình cảm của chúng ta phát triển tốt hơn, hai người chúng ta mỗi ngày cũng không thể nói chuyện đều nghiêm túc a. Như vậy không giống như là tình nhân, giống như là đang cùng lãnh đạo báo cáo công tác, em cảm thấy thế nào?"
Trợn nhìn Diệp Khiêm, Hồ Hội chẳng thèm lên tiếng, nàng biết rõ, nàng đấu võ mồm không phải là đối thủ của Diệp Khiêm.
Hai người vừa mới xuống xe, liền nghe "Oanh" một tiếng, một chiếc xe taxi hung hăng đâm vào đuôi một chiếc xe cá nhân. Cũng không có âm thanh phanh xe, bộ dáng kia không giống như là ngoài ý muốn, càng giống như là tài xế xe taxi cố ý.
Sau một lát, từ trong xe cá nhân đi ra một nam một nữ, người nam ước chừng 50 tuổi, nữ tử cũng ước chừng 30 tuổi. Lập tức, trong xe cũng chui ra mấy nam tử một thân âu phục màu đen, đeo bộ kính râm, có vài phần giống điệp viên 007.
Từ trong xe taxi đi ra là một nam tử khoảng 30 tuổi, khuôn mặt khắc khổ, dáng người thon gầy. Đây là nam nhân vì cuộc sống mà phải vất vả dốc sức làm việc.
"Lý Đức Toàn, mau đem vợ của ta trả lại cho ta." Tài xế xe taxi nhìn lão đầu dùng âm thanh khiển trách quát.
Lão đầu ha ha nở nụ cười, mặt mũi tràn đầy khinh thường cùng xem thường, nói: "Ngươi phải hiểu rõ ràng, không phải ta đoạt lão bà ngươi, mà là lão bà ngươi muốn đi theo ta. Không tin, chính ngươi hỏi nàng ah." Vừa nói vừa nhìn nữ nhân đang ngã trong lòng ngực.
Nữ nhân cười quyến rũ, ngã vào lòng ngực lão đầu, cười khẩy nói: "Mã Hoành Trung, anh có phải bị choáng váng hay không, em đã cùng anh ly hôn rồi, chúng ta bây giờ không có quan hệ gì hết, anh dựa vào cái gì quản em. Hơn nữa, chỉ bằng tiền lương một tháng vài đồng của anh, anh làm thế nào chăm sóc em."
"Phượng Anh, chẳng lẽ tình cảm vợ chồng tám năm của chúng ta em đã quên sao? Còn có tiểu Minh, con chúng mình bây giờ còn đang ở trong bệnh viện, em là mẹ nó chẳng lẻ không quan tâm sao?" Mã Hoành Trung lộ vẻ sầu thảm nói.
"Quan tâm, quan tâm thì thế nào? Phí chữa bênh của con lên tới 50 vạn, anh có thể lấy ra được nhiều tiền như vậy để chữa cho con sao? Tiếp tục sống cùng anh để chịu khổ sao, vì cái gì em không thể vì tương lai của chính mình mà suy nghĩ." Phượng Anh không để ý đến tình cảm gia đình, vô sỉ nói.
Lông mày của Diệp Khiêm không khỏi cau lại, trên thế giới này lại có người mẹ như vậy, quả thực là cặn bã.
Mã Hoành Trung cắn răng, vẻ mặt thống khổ giận dữ thất lạc thương tâm tuyệt vọng, quay người từ trong xe taxi cầm lấy một cây đao hướng lão nhân kia nhào tới, nói: "Ta giết ngươi!"
Lão đầu ôm Phượng Anh lui lại phía sau, vài tên tùy thân bảo tiêu liền chắn trước mặt của lão, rất dễ dàng liền túm lấy cây đao của Mã Hoành Trung, sau đó một cước đạp hắn ngã xuống đường. Ba gã bảo tiêu vây quanh đi lên, đấm đá liên tiếp lên người Mã Hoành Trung.
Phượng Anh không có một điểm thương cảm, trong ánh mắt chỉ có khinh thường cùng xem thường. Lão đầu hừ lạnh một tiếng, nói: "Quả thực là không biết sống chết, muốn giết ta? Kiếp sau a, loại người như ngươi, ta một ngón tay liền có thể giết chết."
Mã Hoành Trung bị đánh kêu thảm thiết, nhưng vẫn không ngừng mắng chửi như cũ. Diệp Khiêm bất đắc dĩ thở dài, người nghèo có đôi khi thật sự rất đau xót, Diệp Khiêm cũng là người nghèo đi lên, hắn có thể cảm nhận được sự thống khổ đó. "Dừng tay!" Diệp Khiêm rốt cục nhịn không nổi nữa, mở miệng kêu lên.