Nhìn bòng lưng của Bạch Thiên Hòe biến mất trong tầm mắt, Diệp Khiêm có cảm giác thất lạc, hắn biết rõ, mình cùng Bạch Thiên Hòe từ nay về sau sẽ thành đối thủ của nhau. Nhưng mà, hắn có thể coi Bạch Thiên Hòe là địch nhân để đối đãi sao? Trên người của hắn gánh vác hy vọng và tánh mạnh của thành viên Nanh Sói, nếu như hắn bại bởi Bạch Thiên Hòe, như vậy ý nghĩa thành viên Nanh Sói sẽ có tai hoạ ngập đầu.
Diệp Khiêm có chút sợ hãi, không phải sợ hãi tử vong, mà là sợ hãi ngày đó đến, lúc đó hắn thật sự không biết nên lựa chọn thế nào. Giống như Bạch Thiên Hòe đã từng nói, Diệp Khiêm quá nặng tình nghĩa, đây cũng là nhược điểm lớn nhất của hắn. Có lẽ, đây là điểm khác nhau giữa hai người, một người coi trọng tình cảm, một người thì coi trọng thù hận.
Ngu Hưng đứng ở cửa ra vào nhìn thoáng qua, phát hiện Diệp Khiêm đang ngồi suy tư ở chỗ kia, không có dám quấy rầy. Lặng lẽ thay Diệp Khiêm đóng cửa lại, ly khai.
Diệp Khiêm nội tâm giống như ba đào không ngừng phập phồng, hắn không phải là người hay lo sợ, nhưng mà khi đối mặt Bạch Thiên Hòe, nội tâm của Diệp Khiêm không thể không có chút bồi hồi bất định. Đây chính là bằng hữu mà hắn coi trọng nhất, đã từng là huynh đệ vào sinh ra tử với hắn, cam nguyện vì hắn không tiếc cả mạng sống.
Trong lúc bất tri bất giác, Diệp Khiêm đã ngời ở chỗ này mấy tiếng đồng hồ.
Ngoài cửa sổ, mặt trời bị mây đen che đậy, hào quang trở nên rất ảm đạm, phảng phất như bão tố muốn tiến đến.
Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, Diệp Khiêm từ trong trầm tư tỉnh lại. Ngô Hoán Phong đẩy cửa tiến vào, sau khi trông thấy bộ dáng của Diệp Khiêm, có chút sửng sốt, đi đến trước mặt Diệp Khiêm ngồi xuống, hỏi: "Ta nghe Ngu Hưng nói Phùng Phong phái người tới mang những người kia đi?"
"Ừ!" Diệp Khiêm gật gật đầu đáp.
"Làm sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì?" Ngô Hoán Phong kinh ngạc hỏi.
"Bạch Thiên Hòe đã đến." Diệp Khiêm nói.
"Người đến là Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe?" Ngô Hoán Phong có chút nhíu lông mày, kinh ngạc nói. Nghe tên Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe làm cho nội tâm của hắn không khỏi có chút phập phồng. Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe cái tên này, từng một tồn tại khủng bố trong giới lính đánh thuê thế giới, cho đến hôm nay, rất nhiều người nhắc đến Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe vẫn không khỏi có chút run rẩy. Hắn đã từng một mình tiêu diệt một tổ chúc có hơn một trăm lính đánh thuê, trọng yếu hơn là, hơn một trăm người kia đến chết cũng không thấy được bộ dạng của Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe, chỉ cần cái chiến tích này, cũng đủ để cho hắn ngạo nghễ đứng ở đỉnh phong lính đánh thuê thế giới. Mà đây cũng là nguyên do hắn có biệt hiệu Quỷ Lang.
Diệp Khiêm gật gật đầu, không nói gì.
"Hắn nói gì sao?" Ngô Hoán Phong nhìn thấy bộ dáng của Diệp Khiêm có chút lo lắng hỏi. Hắn cũng biết, ở trong nội tâm Diệp Khiêm Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe có vị trí rất quan trọng.
"Không có, hắn chỉ nói sớm muộn sẽ cùng ta ở trên chiến trường tương kiến, hắn không muốn ta hạ thủ lưu tình." Diệp Khiêm nói.
"Lão đại, hắn nói rất đúng, Nanh Sói cùng hắn nhất định là địch nhân, không thể cùng tồn tại. Ta biết rõ hắn là bằng hữu tốt nhất của ngươi, nhưng ta tin hắn tuyệt đối sẽ không lưu tình, ngươi nếu như không có tâm giết địch, người chết nhất định là ngươi, còn có cả Nanh Sói." Ngô Hoán Phong nói.
Diệp Khiêm đương nhiên minh bạch Ngô Hoán Phong nói không giả, nhưng trong lòng Diệp Khiêm vẫn khó có thể lựa chọn. Nói hắn không quả quyết cũng tốt, nói hắn ngốc cũng tốt, nhưng lúc đối mặt Bạch Thiên Hòe, Diệp Khiêm thật sự không có sát ý.
"Đã đón được người chưa?" Diệp Khiêm chuyển hướng chủ đề hỏi.
Ngô Hoán Phong trong nội tâm âm thầm thở dài, hắn biết rõ Diệp Khiêm nhất thời rất khó hạ quyết định, cũng không có tiếp tục truy vấn. Nhẹ gật đầu, Ngô Hoán Phong hồi đáp: "Ừ, đã an bài các nàng vào khách sạn mà chúng ta quản lý."
"Ừ, ngươi có việc thì làm đi, ta qua thăm các nàng." Diệp Khiêm nói.
"Cẩn thận một chút, gần đây ngươi rất nổi tiếng, cục diện thành phố Nam Kinh còn không có ổn định, người muốn làm loạn rất nhiều." Ngô Hoán Phong vốn định đi theo bảo hộ Diệp Khiêm, nhưng mà, Ngô Hoán Phong cũng tinh tường, Diệp Khiêm hiện tại cần ở một mình để tỉnh táo.
"Ừ!" Gật gật đầu, Diệp Khiêm đứng dậy đi ra ngoài. Ngô Hoán Phong trong nội tâm âm thầm thở dài, lông mày chăm chú nhăn lại, cũng đi theo ra ngoài. Đã Diệp Khiêm không biết nên lựa chọn thế nào, thì mình nên thay hắn giải quyết vấn đề phiền toái này a.
Sau khi rời khỏi hội sở, Diệp Khiêm lái xe hướng khách sạn mẹ con Triệu Nhã đang ở chạy tới. Trên đường đi, Diệp Khiêm không ngừng hít sâu, cuối cùng để cho nội tâm của mình bình tĩnh trở lại. Lúc này, Diệp Khiêm không khỏi nhớ tới Lâm Nhu Nhu, đây chính là nữ hài tử mà hắn yêu nhất, Diệp Khiêm phát hiện, chính mình tựa hồ có chút ỷ lại nàng.
Đến đại sảnh của khách sạn, Diệp Khiêm gọi điện thoại cho Triệu Nhã. Nha đầu kia nghe thấy âm thanh của Diệp Khiêm, lập tức líu ríu kêu lên. Thông qua âm thanh của Triệu Nhã, Diệp Khiêm cơ hồ có thể suy đoán ra bô dáng hiện tại của nàng. Bất quá, bị Triệu Nhã lăn qua lăn lại, Diệp Khiêm tâm tình ngược lại tốt lên rất nhiều. Sau khi hỏi Triệu Nhã số phòng, Diệp Khiêm cúp điện thoại đi tới.
Vừa mới chuẩn bị gõ cửa, cửa phòng bỗng nhiên mở ra, dọa Diệp Khiêm nhảy dựng. Chỉ thấy Triệu Nhã vẻ mặt phẫn nộ đứng tại cửa ra vào, hung hăng nhìn chằm chằm vào Diệp Khiêm, nói: "Ngươi bây giờ mới đến à? Không phải nói sẽ bao ăn ở vui choi cho chúng ta sao? Hiện tại lại đem chúng ta ném ở chỗ này, ngay cả miếng nước cũng đều không có uống."
Diệp Khiêm không khỏi cười khổ, nơi này chính là khách sạn năm sao a, phục vụ cũng sẽ không kém như vậy a, làm sao có thể ngay cả nước đều không có để uống, nha đầu kia cũng quá khoa trương."Ách, thật sự là có việc đi không được a, bồi tội, ta bồi tội còn không được sao?" Diệp Khiêm sợ nói gấp.
"Nhã nhi, có phải Diệp Khiêm đã đến? Như thế nào còn không cho người ta vào phòng." Trong phòng truyền ra tiếng của mẹ Triệu Nhã Chu Nhược Lan. Diệp Khiêm chợt cảm thấy kích động, vẫn là nữ nhân thành thục hiểu rõ lòng người.
Triệu Nhã hung hăng liếc Diệp Khiêm, quay người đi vào. Ánh mắt kia tuy nhìn như là rất phẫn nộ, bất quá Diệp Khiêm lại luôn cảm thấy giống như là người vợ bị ủy khuất nên oán khí làm nũng. Diệp Khiêm quơ quơ đầu, đem ý nghĩ trong đầu vứt ra ngoài, cất bước đi vào.
Chỉ thấy trên ghế trong phòng đang có một vị phu nhân nho nhã ngồi ngay ngắn, loại khí chất này Diệp Khiêm cũng không nói lên được, tóm lại là rất cao quý, không màng danh lợi. Diệp Khiêm thậm chí âm thầm nghĩ, nếu như Triệu Nhã có thể có được khí chất của mẫu thân nàng, nhất định sẽ càng thêm mê người; bất quá, có lẽ Triệu Nhã đáng yêu ở chỗ là nàng tính tình ngay thẳng mạnh mẻ điêu ngoa.
Để cho Diệp Khiêm càng thêm kinh ngạc chính là, phu nhân trước mặt cùng người trong ảnh chụp trên bàn làm việc của Trần Phù Sinh rất giống, chỉ là ít đi một tia trẻ trung, nhiều hơn một tia thành thục. Diệp Khiêm âm thầm nghĩ, nàng không phải là người mà Trần Phù Sinh cả đời muốn xin lỗi chứ?