SIÊU CẤP BINH VƯƠNG

Hồ Dược nghe Lí Hạo nói liền sợ hãi không thôi. Vương Bình là phó bí thư thị ủy, cho dù hắn không tự ra tay, chỉ cần bằng mạng lưới quan hệ của hắn cũng đủ để cho mình xong đời rồi. Huống chi, trước mặt còn có lãnh đạo trực tiếp của mình.

"Không... Không phải, Lý cục, ngươi đã hiểu lầm. Ta là muốn nói cho ngươi biết, Diệp Khiêm tối hôm qua vượt ngục trốn đi rồi." Hồ Dược nói.

"Cái gì?" Lí Hạo không khỏi chấn động. Lông mày cũng không khỏi chăm chú nhăn lại với nhau, Chuyện của Diệp Khiêm vốn liên lụy cực lớn, có chút khó làm rồi, hiện tại hắn lại vượt ngục đào tẩu, sự tình càng thêm phiền toái ah. Bất kể như thế nào, chính mình phải mau chóng tìm được Diệp Khiêm, nếu không lại để cho người của Âu Dương Thành tìm được vậy thì nguy rồi."Phạm nhân tại sao có thể vượt ngục? Còn không mau mang ta đi phòng giam nhìn xem." Lí Hạo phẫn nộ quát.

Hồ Dược nào dám có nửa câu tranh luận, khúm núm dẫn Lí Hạo hướng phòng giam đi đến, Vương Vũ cùng Dương Vĩ, Tôn Tể Sinh cũng đi theo phía sau của bọn hắn.

"Tối hôm qua là ai trực ban" Lí Hạo hỏi.

Hồ Dược tranh thủ thời gian nhìn Tôn Tể Sinh, Tôn Tể Sinh nơm nớp lo sợ tiến lên vài bước, nói: "Dạ... Dạ thưa Lý cục, là ta trực ban."

Lí Hạo liếc mắt nhìn hắn, nói: "Chuyện gì đã xảy ra? Ngươi nói kỹ càng một lần."

Vì vậy Tôn Tể Sinh lại thuật lại một lần nữa, Lí Hạo lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Không phải là bởi vì nguyên nhân tra tấn bức cung, phạm nhân mới không thể không vượt ngục a?"

Tôn Tể Sinh chấn động, chính mình nào có lá gan kia, nói sau, với thân thủ của Diệp Khiêm, chính mình nào dám tra tấn bức cung?"Không có... Không có a, ta không có ah." Tôn Tể Sinh run run rẩy rẩy nói.

"Hừ!" Lí Hạo lạnh lùng hừ một tiếng, nói tiếp.

Cố ý thả chậm một chút cước bộ, đợi Vương Vũ đến bên cạnh mình, Lí Hạo nhỏ giọng nói với nàng: "Tiểu Vũ a, buổi sáng hôm nay ta đi nhà của ngươi cùng Vương phó bí thư nói qua rồi, chuyện của Diệp Khiêm liên lụy khả năng khá lớn, lúc bắt người ngươi nhất định phải có mặt, không thể để cho người khác làm xằng bậy, nhớ kỹ chưa?"

Lí Hạo là dòng chính tâm phúc của Vương Bình, tự nhiên thường xuyên qua lại Vương gia, cùng Vương Vũ tự nhiên cũng rất quen thuộc."Lí ca, ngươi là sợ bọn hắn sẽ giết người diệt khẩu?" Vương Vũ nói.

"Ừ, không phải là không có khả năng này. Về công về tư cũng tốt ngươi nhất định phải nghĩ biện pháp bảo vệ an toàn của Diệp Khiêm, tuyệt đối không thể để cho người khác nhanh chân đến trước. Vương phó bí thư đã bắt đầu hành động rồi, thời điểm mấu chốt này Diệp Khiêm không thể xảy ra bất cứ chuyện gì. Huống hồ, hắn còn là nhị ca của ta, ta không hy vọng hắn có bất kỳ sơ xuất nào." Lí Hạo nói.

"Cho dù ngươi không nói, ta cũng biết phải làm sao, ngươi yên tâm đi Lí ca, ta tuyệt đối sẽ không lại để cho Diệp Khiêm có bất cứ chuyện gì." Vương Vũ kiên định nói.

Chứng kiến Vương Vũ kiên định biểu lộ, Lí Hạo có chút sửng sốt, ẩn ẩn cảm giác được cái gì, thế nhưng mà lại nói không nên lời rốt cuộc là cảm giác gì.

Lúc đi đến phòng giam, Lí Hạo cùng Vương Vũ đình chỉ đàm luận. Nhìn vào phòng giam giữ Diệp Khiêm, chỉ thấy Diệp Khiêm híp mắt thoải mái nằm ở trên giường, dựa lưng vào vách tường trắng bóng, một đám phạm nhân đang cung kính đấm bóp cho hắn.

Diệp Khiêm cũng sẽ không ngu như vậy, vượt ngục? Đây không phải là cho địch nhân có cơ hội đối phó hắn sao? Huống hồ, coi như hắn ở bên trong đồn cảnh sát thì có thể có chuyện gì? Tối hôm qua sở dĩ làm như vậy, đơn giản là muốn biết đến cùng là ai đang hãm hại hắn, hiện tại hắn đã nhất thanh nhị sở rồi, hơn nữa là nắm giữ toàn bộ chứng cớ phạm tôi của Âu Dương Thành, thì hắn càng không cần vượt ngục. Tối hôm qua sau khi rời khỏi biệt thự của Âu Dương Thành, Diệp Khiêm liền để cho Lý Vĩ đem những chứng cớ kia toàn bộ giao cho Vương Bình, sau đó liền vụng trộm trở lại phòng giam cục cảnh sát. Tuy Diệp Khiêm không rõ quan hệ giữa Vương Bình cùng Âu Dương Thành, nhưng Diệp Khiêm cảm thấy đều là phó bí thư, hơn nữa lại là lúc chuẩn bị bầu lại thị ủy nhiệm kỳ mới, Vương Bình cùng Âu Dương Thành tự nhiên là đối thủ cạnh tranh rồi, mượn đao giết người, Vương Bình tự nhiên là nhân tuyển tốt.

Đối với Diệp Khiêm mà nói, loại cục cảnh sát rách rưới này làm sao có thể ngăn được hắn, còn không phải muốn tới thì tới, muốn đi thì đi. Mà ngay cả cơ quan tình báo nước Mỹ, Diệp Khiêm cũng có thể tới lui tự nhiên.

Dương Vĩ cùng Tôn Tể Sinh so bất luận kẻ nào đều muốn giật mình hơn, bọn hắn thế nhưng mà tự mình xếp đặt thiết kế tham dự lại để cho Diệp Khiêm vượt ngục, tuy không phải tận mắt nhìn thấy Diệp Khiêm ly khai, nhưng là chờ khi tỉnh lại Diệp Khiêm xác thực đã không ở phòng giam nữa. Chẳng lẽ là gặp quỷ hả? Nhìn thấy Diệp Khiêm thoải mái nằm ở trên giường phòng giam, được phạm nhân mát xa, Dương Vĩ cùng Tôn Tể Sinh có chút dở khóc dở cười.

Nhìn thấy Diệp Khiêm cũng không có vượt ngục, Lí Hạo cùng Vương Vũ cuối cùng là nhẹ nhàng thở ra. Lí Hạo chậm rãi quay đầu, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Hồ Dược, nói: "Hồ trưởng cục, ngươi không phải nói nghi phạm vượt ngục sao?"

Hồ Dược là không nói gì ngậm bồ hòn mà im, có khổ nói không nên lời a, chính hắn cũng là vừa vặn mới đến cục cảnh sát, liền nghe Tôn Tể Sinh nói. Hắn không ngờ Tôn Tể Sinh cũng dám lừa gạt mình. Hồ Dược nói quanh co hai tiếng, đưa ánh mắt chuyển hướng Tôn Tể Sinh, vẻ mặt hung dữ, nói: "Tôn Tể Sinh, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ngươi không phải nói nghi phạm tối hôm qua vượt ngục sao? Hiện tại giải thích thế nào."

"Ta... Ta... Tối hôm qua nghi phạm xác thực đem ta cùng Dương đội đánh ngất xỉu sau đó vượt ngục, ta cũng không biết là chuyện gì xảy ra a, không tin các ngươi có thể hỏi Dương đội ah." Tôn Tể Sinh không biết tại sao nghi phạm lại xuất hiện trong phòng giam.

"Tể Sinh nói không sai, tối hôm qua nghi phạm xác thực là đem ta cùng Tể Sinh đánh ngất xỉu, sau đó thừa cơ trốn đi." Dương Vĩ nói.

"Vậy bây giờ giải thích thế nào? Vì cái gì nghi phạm còn ở nơi này? Chẳng lẽ nói hắn bị nước tràn vào não nên tự mình trở về hả?" Hồ Dược phẫn nộ quát.

Nghe Hồ Dược nói Diệp Khiêm có chút nhíu lông mày, lời này làm sao nghe có cảm giác không được tự nhiên? Tiên sư bà ngoại nhà nó chứ, cái này hình như là đang chửi mình nha.

"Cái này... Cái này... Ta cũng không biết là chuyện gì xảy ra." Tôn Tể Sinh một bộ dáng mờ mịt bộ, sau khi nói xong nhịn không được lầm bầm một câu, "Cái này thật con mẹ nó kỳ lạ."

Lí Hạo cũng lười được truy cứu nhiều, hiện tại Diệp Khiêm không có việc gì mới là chuyện trọng yếu nhất. Sau khi mở cửa phòng giam, Lí Hạo trực tiếp đi vào, nhìn xem bộ dáng của Diệp Khiêm, nhịn cười không được, nói: "Nhị ca, ngươi thật đúng là có nhã hứng a, đến lúc này rồi mà còn nằm hưởng thụ như vậy."

Diệp Khiêm phất phất tay, để cho những phạm nhân ngừng lại, sau đó ha ha nở nụ cười, nói: "Cái này chỉ có thể nói tố chất tâm lí của ta tốt, muốn làm ta lo lắng sợ hãi rất khó, ha ha."

Bình luận

Truyện đang đọc