SIÊU CẤP BINH VƯƠNG

"Tìm một chỗ ăn cơm!" Diệp Khiêm quay đầu nhìn thoáng qua Chu Nguyên, nói. Nói xong, Diệp Khiêm đem chỗ ngồi hạ thấp xuống, nằm xuống, nhắm mắt lại rơi vào trầm tư.

Chu Nguyên nhìn hắn một cái, cũng không dám quấy rầy, lái ô-tô, hướng quán cơm chạy tới.

Đối với Hắc Quả Phụ Cơ Văn, Diệp Khiêm kỳ thật cũng không có bao nhiêu cảm giác, hắn lúc trước sở dĩ nhờ cô hỗ trợ tìm kiếm Đường Duy Hiên, là vì từ bên trong tư liệu của cô, hắn nhìn thấy cô là một người đáng tin cậy. Nếu như Đông Bắc cần có một ông trùm thì Diệp Khiêm hy vọng người đó là Hắc Quả Phụ Cơ Văn, dù sao cô vẫn rất xem trọng đạo nghĩa giang hồ, hơn nữa hắn cũng rất xem trọng phần chấp nhất của cô. Cho dù trong thời điểm khó khăn nhất, cô cũng không ý nghĩ mượn nhờ thế lực bên ngoài. Mà Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi thì lại khác, thế lực của hắn so với Hắc Quả Phụ Cơ Văn thì lớn hơn, mà hôm nay hắn lại mượn nhờ thế lực nước Nga nhằm độc bá Đông Bắc, nhân phẩm của hắn rõ ràng là quá kém.

Bất quá, Diệp Khiêm vẫn không muốn can thiệp đến thế cục Đông Bắc. Diệp Khiêm muốn cho Hỗ Đông Bắc Loan Băng Lợi một cơ hội cuối cùng, hy vọng hắn sẽ quay đầu.

Bỗng nhiên, âm thanh điện thoại của Diệp Khiêm vang lên, sau khi bắt máy, nghe những lời bên kia nói, lông mày của Diệp Khiêm có chút nhíu lại, hai mắt bộc phát ra sát ý lạnh như băng. Diệp Khiêm nhàn nhạt lên tiếng, sau đó cúp điện thoại.

Chu Nguyên ở bên cạnh, rõ ràng cảm giác được sự biến hóa của khí thế ở trên người Diệp Khiêm, sát ý lạnh như băng từ trên người Diệp Khiêm phát ra làm hắn cảm thấy lạnh cả người. Chu Nguyên biết rõ, chỉ sợ là xảy ra chuyện gì rồi, thế nhưng mà Diệp Khiêm không nói, hắn cũng không dám hỏi. Dù sao thời gian hắn ở cùng với Diệp Khiêm còn ít, tuy lúc bình thường Diệp Khiêm bộ dạng ôn hòa, nhưng Chu Nguyên vẫn chưa quen thuộc tính tình của Diệp Khiêm cho nên cũng không dám nói chuyện lung tung.

Vừa rồi là nhân viên cơ quan tình báo Nanh Sói gọi tới, đem tin tức Đường Duy Hiên đã chết nói cho Diệp Khiêm biết, hơn nữa bọn họ cũng đã kiểm tra thi thể của Đường Duy, nhưng không có phát hiện Huyết Lãng. Chuyện đã rất rõ ràng rồi, chỉ sợ là Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi đã nhìn thấy Huyết Lãng, cho nên giết người diệt khẩu, hắn giết chết Đường Duy Hiên nhằm chiếm đoạt Huyết Lãng làm thành của riêng.

Diệp Khiêm lạnh lùng hừ một tiếng, xem ra hắn không thể cho Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi thêm một cơ hội rồi, Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi rõ ràng đã nổi lên lòng tham, có ý định độc chiếm Huyết Lãng. "Hừ, đúng là thứ không biết sống chết." Diệp Khiêm âm thầm thầm nghĩ.

"Nhị thiếu gia, quán này được không?" Chu Nguyên dừng xe tại trước cửa ra vào một quán cơm, cẩn thận từng li từng tí hỏi. Tuy hắn ở cùng với Diệp Khiêm những ngày gần đây, nhìn thấy Diệp Khiêm đối với phương diện ăn uống cũng không có chút nào để ý, nhưng hắn vẫn phải cân nhắc về vấn đề thân phận của Diệp Khiêm.

Diệp Khiêm trợn mắt nhìn một chút, có chút nhẹ gật đầu, "Ừ, quán này cũng được." Nói xong, mở cửa xe đi ra ngoài.

Đây là một quán bán món ăn chính tông Đông Bắc, tuy không bằng những nhà hàng 5 sao, nhưng trang hoàng ở bên trong lại rất tốt. Xe ra vào quán liên miên không dứt, trong quán toàn là người. Diệp Khiêm có chút nhíu lông mày, hắn không thích ăn cơm trong hoàn cảnh ầm ĩ, món ngon hay không cũng không quan trọng, quan trọng là hắn muốn có một không gian yên tĩnh.

Bất quá, Chu Nguyên đã chọn nơi đây, Diệp Khiêm cũng lười đổi chỗ khác, nếu không nhất định sẽ làm cho Chu Nguyên có chút không thoải mái, cho là hắn cố ý bới móc cái gì đó. Đến Đông Bắc cũng được mấy ngày, thế nhưng mà Diệp Khiêm còn chưa có nếm qua món ăn chính tông Đông Bắc, mỗi ngày đều mang theo Chu Nguyên đi đến những hội sở cao cấp, thức ăn đa số đều là cơm Tây, Diệp Khiêm ăn đến nỗi cảm thấy buồn nôn.

Sau khi đi vào trong quán cơm, nhân viên phục vụ cuống quít chạy ra chào đón, áy náy nói: "Thật ngại quá, hiện tại đã hết chỗ ngồi rồi, hai người có thể chút chờ một chút không?"

Ánh mắt của Diệp Khiêm liếc qua bốn phía, chỉ chỉ một cái bàn cách đó không xa, nói: "Cái bàn kia lớn như vậy, mà chỉ có hai người bọn họ, có chút lãng phí, chúng ta có thể ngồi vào chỗ đó a, ăn ít đồ sẽ đi liền." Nói xong, cất bước đi tới.

Nhân viên phục vụ sững sờ, cuống quít đi theo. Đây là chuyện chưa từng xảy ra, khách nhân rất ít khi ngồi ăn cùng bàn với người khác. Diệp Khiêm đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, Chu Nguyên có chút nhún vai, sau đó liền ngồi xuống bên cạnh Diệp Khiêm. Một nam một nữ ở đối diện ngẩng đầu kinh ngạc nhìn hai người, trong ánh mắt người thanh niên hiện lên một tia phẫn nộ, nghiêm nghị nói: "Bọn mày là ai? Ai cho phép bọn mày ngồi ở đây?"

"Thực xin lỗi, nơi đây đã không còn bàn trống, không biết hai vị có thể để cho hai vị khách này ngồi chung bàn hay không?" Nhân viên phục vụ cẩn thận từng li từng tí nói.

"Ngồi cùng bàn? Đcm, lão tử ở chỗ này ăn cơm không trả tiền hả? Thảo, tại sao không ngồi cùng bàn những người khác? Xéo đi, đừng làm ảnh hưởng lão tử ăn cơm." Gã thanh niên ngạo mạn nói.

Nhân viên phục vụ bị chửi sững sờ, không biết phải làm sao. Xấu hổ nhìn đối phương một chút, sau đó lại nhìn Diệp Khiêm một chút, hai bên đều là khách hàng, cô cũng không muốn đắc tội một ai.

Diệp Khiêm chậm rãi ngẩng đầu, nhìn nhân phục vụ, nói: "Mang các món ăn ngon nhất của quán cô lên đây đi, tôi đói bụng rồi, làm nhanh một chút."

Nhân viên phục vụ ngẩn người, đi cũng không được, mà không đi cũng không được, trong lúc nhất thời cô cũng không biết phải làm sao bây giờ. "Đjxmm~, mày không nghe thấy tao nói chuyện à? Cút nhanh lên, nếu không đừng trách lão tử đối với mày không khách khí." Gã thanh niên nhìn thoáng qua Diệp Khiêm, phẫn nộ quát.

Sắc mặt của Diệp Khiêm phát lạnh, liền đứng lên, nắm tóc của gã thanh niên, sau đó dộng đầu hắn vào mặt bàn. "Đjxmm~, lải nhải clmm a, ăn một bữa cơm mà muốn trang bức hả." Diệp Khiêm nói một câu, buông tay ra, sau đó ngồi lại chỗ cũ.

Ánh mắt của người trong quán cơm đều chuyển qua đây, bất quá rất nhanh lại vòng vo trở về. Chuyện dánh nhau bọn họ thấy nhiều rồi, ngày nào mà không có xảy ra đánh nhau, nhìn thấy hoài nên cũng quen rồi. Nhân viên phục vụ có chút luống cuống không biết phải làm sao.

"Anh Hào, Anh... Anh không sao chớ?" Cô gái cuống quít đem gã thanh niên kia vịn dậy. Diệp Khiêm ra tay cũng không nặng, chỉ đập vỡ một ít đĩa mà thôi, mặt gã thanh niên kia dính một ít mỡ đông, nên cũng không có gì trở ngại.

"Nhìn cái gì? Còn không tranh thủ thời gian đi mang thức ăn lên." Diệp Khiêm nhìn nhân viên phục vụ, nói.

"Ah, vâng, vâng!" Nhân viên phục vụ cuống quít rời khỏi.

Diệp Khiêm vốn đang phiền muộn vì chuyện Huyết Lãng, mà gã thanh niên này lại ra vẻ trang bức trước mặt hắn, đây không phải là tự tìm đánh sao. Nếu như không phải vừa rồi Diệp Khiêm hạ thủ lưu tình, thì đầu của gã thanh niên này đã đầy máu. Chu Nguyên ở bên cạnh không khỏi âm thầm nuốt nước miếng, nói động thủ liền động thủ, đây mới là tác phong của đại ca a, đâu có giống như những tên côn đồ chỉ biết dùng miệng mắng người mà thôi.

"Con mịa mày, mày dám đánh tao?" Gã thanh niên gỡ mỡ đông dính trên mặt, đứng lên, cầm lấy chai rượu trên bàn hướng Diệp Khiêm nện qua.

Lúc này, Chu Nguyên cũng không dám lười biếng, dù cho Diệp Khiêm không lên tiếng, hắn cũng nhất định phải ra tay ah. Người ta muốn đánh vào đầu lão đại của hắn rồi, nếu như hắn không ra tay, vậy cũng quá không thể tưởng nổi. "Đcm mày!" Chu Nguyên tức giận kêu một tiếng, cầm chai rượu đập vào đầu gã thanh niên. Hắn ra tay cũng không có biết nặng nhẹ, cũng không có chút nào lưu thủ, máu từ trên đầu gã thanh niên lập tức chảy ra khắp khuôn mặt của hắn.

Động tĩnh lớn như vậy, đã kinh động đến ông chủ quán cơm. Quán cơm của hắn là do Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi bảo kê, nếu như con của Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi ở trong quán hắn gặp chuyện không may, thì mạng nhỏ của hắn chỉ sợ cũng khó bảo toàn. Ông chủ quán cơm cuống quít đi tới, nói: "Hào... Hào thiếu gia, cậu không sao chớ?"

Loan Hào cũng không có liếc nhìn hắn một cái, bụm lấy đầu của mình, nói: "Thằng khốn, mày dám đánh tao? Mày chờ đó, tao sẽ không tha cho mày đâu."

Diệp Khiêm nhàn nhạt ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nói: "Cút nhanh lên a, nếu như lại lải nhải, tao sẽ làm cho mày hối hận vì đã sinh ra đời."

Loan Hào tức giận hừ một tiếng, sau đó được cô gái ở bên cạnh đỡ đi ra ngoài. Hắn có lẽ may mắn, may mắn vì Diệp Khiêm không biết thân phận của hắn, không biết hắn là con trai của Hổ Đông Hổ Loan Băng Lợi, bằng không mà nói, vừa rồi chỉ sợ sẽ không ra tay nhẹ như vậy. Nhìn thấy Loan Hào rời khỏi, ông chủ quán cơm nhìn Diệp Khiêm, có chút hoảng sợ nói: "Cậu... Cậu mau đi đi, bằng không đợi tí nữa Hào thiếu gia mang người đến, chỉ sợ quán cơm của tôi cũng gặp phải tai ương."

"Ông yên tâm đi, chuyện này sẽ không liên lụy đến ông. Ông tranh thủ thời gian mang thức ăn lên đi, đừng đứng đây lải nhải nữa, tôi đang đói bụng." Diệp Khiêm phất phất tay, có chút không kiên nhẫn nói. Diệp Khiêm tuy không phải là người thích gây chuyện, nhưng hắn cũng không phải là người sợ phiền phức, nếu như không phải vừa rồi Loan Hào nói chuyện quá đáng thì Diệp Khiêm cũng sẽ không động đến hắn làm gì. Nguyên tắc làm người của Diệp Khiêm là "Người kính ta một thước, ta kính người một trượng". Bất quá, nếu như người khác đánh Diệp Khiêm một bạt tai, thì Diệp Khiêm sẽ chặt cánh tay của hắn.

Ông chủ quán cơm nhìn không ra lai lịch của Diệp Khiêm cho nên đâu còn dám nhiều lời, ngượng ngùng nở nụ cười một chút, sau đó liền cuống quít xoay người rời đi.

Diệp Khiêm quay đầu nhìn Chu Nguyên, nhẹ gật đầu, nói: "Vừa rồi mày làm như vậy, có nghĩ tới sẽ bị người khác trả thù hay không?"

Chu Nguyên có chút sửng sốt, nói: "Không có, em lúc ấy chỉ có ý nghĩ bảo hộ Nhị thiếu gia mà thôi."

Có chút nở nụ cười, Diệp Khiêm vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: "Muốn làm việc lớn, thì ngàn vạn lần đừng có băn khoăn quá nhiều. Bởi vì, có quá nhiều băn khoăn sẽ làm cho ý chí chiến đấu của mày sa sút. Năng lực của mày tuy còn chưa đủ, nhưng nếu như mày cố gắng thì tao tin tưởng sẽ có một ngày mày sẽ trở thành bá chủ một phương. Nhớ kỹ những lời tao nói."

Chu Nguyên gật đầu, nói: "Nhị thiếu gia yên tâm, em nhất định sẽ cố gắng, tuyệt đối sẽ không phụ lòng bồi dưỡng của cậu."

Đang khi nói chuyện, thì đồ ăn đã được mang lên đầy đủ. Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười, cũng không nói thêm gì, vỗ vỗ bả vai Chu Nguyên, nói: "Ăn cơm đi!"

Bình luận

Truyện đang đọc