SIÊU CẤP BINH VƯƠNG


Bách Địa Phong là một người phi thường tự ngạo, vô luận như thế nào hắn cũng không thể cho phép mình bị người khác bán đứng.

Huống chi, người bán đứng hắn còn là cô gái mà hắn vẫn cho là đối với mình ưa thích không rời, tùy ý để hắn sai sử.

Càng khiến hắn tức giận hơn chính là, cô gái này vậy mà nguyện ý đi theo một lão già, cũng không muốn đi theo hắn, chuyện này với hắn mà nói quả thật là một loại vũ nhục.

Nhìn thấy Trung Trạch Khánh Tử ngã vào trong ngực Đằng Lâm Dực làm nũng, Bách Địa Phong không khỏi nhớ tới bộ dạng của cô gái này lúc làm nũng ở trong ngực của hắn.

Tức giận trừng mắt nhìn Trung Trạch Khánh Tử, Bách Địa Phong hận không thể bổ nhào qua, đem cô tươi sống bóp chết.

Đằng Lâm Dực hèn mọn bỉ ổi cười cười, vuốt ve khuôn mặt của Trung Trạch Khánh Tử, nói: "Yên tâm, tiểu bảo bối, anh sẽ thay em làm chủ.

Nó bây giờ đã là cá nằm trên thớt, còn không phải chúng ta muốn làm thế nào thì liền làm thế đó sao."
"Anh đối với em thật tốt." Trung Trạch Khánh Tử rúc vào trong ngực Đằng Lâm Dực, nói.

Nhìn thấy tình hình như vậy, Diệp Khiêm không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu, có lẽ Đằng Lâm Dực không có chú ý tới, thế nhưng mà Diệp Khiêm lại nhìn thấy rất rõ ràng, vẻ đắc ý trong ánh mắt của Trung Trạch Khánh Tử không thể che giấu được, cô gái này chỉ sợ thật sự là người của Sakura mị nhẫn, mà ngay cả Đằng Lâm Dực cũng bị cô trêu đùa ở trong lòng bàn tay.

Mục đích của cô gái này chỉ sợ là toàn bộ gia tộc Ninja Y Hạ a, chỉ có điều không rõ là hậu trường của cô ấy đến cùng là người nào.

Khóe miệng của Bách Địa Phong không ngừng co rúm lấy, phẫn nộ trừng mắt nhìn Trung Trạch Khánh Tử, lạnh giọng nói: "Cô là đứa con gái điếm thúi, lão tử phải giết chết cô."
Vừa mới nói xong, Bách Địa Phong một chưởng hướng Trung Trạch Khánh Tử bổ tới.


Tuy vừa rồi hắn bị Diệp Khiêm đánh ngất xỉu, khí lực cũng không còn được bao nhiêu, bất quá uy lực của một chưởng này cũng không có yếu.

Dù sao, Bách Địa Phong là người tu luyện nhẫn thuật từ nhỏ, luận thực lực thì hắn so với Diệp Khiêm còn muốn cao hơn hẳn một bậc.

Bởi vì cái gọi là lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, tuy Bách Địa Phong đã bị thương, nhưng người bình thường cũng sẽ không phải là đối thủ của hắn.

Chỉ có điều, Bách Địa Phong đã có chút khinh thị Trung Trạch Khánh Tử rồi, cô gái này cũng không có đơn giản giống như biểu hiện bên ngoài a.

Mắt thấy Bách Địa Phong một chưởng bổ tới, Trung Trạch Khánh Tử không có chút nào bối rối, tay phải tạo thành hình dáng thanh đao đâm ra, phát sau mà đến trước, trùng trùng điệp điệp nện vào ngực của Bách Địa Phong.

Bách Địa Phong bị đau, thân thể không tự chủ được phải lui lại phía sau vài bước, "Oa" một tiếng nhổ ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt có biểu lộ kinh ngạc.

Hắn quả thật không thể tin được, hắn vậy mà thua ở trong tay Trung Trạch Khánh Tử, cho dù hắn bị thương, nhưng muốn đối phó Trung Trạch Khánh Tử cũng là việc dễ dàng ah.

Hiện tại Bách Địa Phong rốt cục đã hiểu rõ, cô gái này một mực ngụy trang, giả bộ yếu đuối, xem công phu của cô ấy chỉ sợ so với hắn trước khi không có bị thương còn lợi hại hơn a.

Nhìn thấy Bách Địa Phong bị đánh bại, Bách Địa Đoàn Tàng không khỏi kêu lên: "Phong nhi!" Miệng hắn đã nói vô cùng cứng rắn, nói cái gì mà con cháu gia tộc Bách Địa nên có khí phách không sợ chết.

Thế nhưng mà, bởi vì cái gọi là hổ dữ không ăn thịt con, vô luận Bách Địa Đoàn Tàng có xấu xa cỡ nào, thì Bách Địa Phong thủy chung vẫn là cháu trai duy nhất của hắn, là tương lai của gia tộc Bách Địa, hắn sao có thể trơ mắt nhìn cháu trai của mình bị giết chết a.


Trung Trạch Khánh Tử hừ lạnh một tiếng, nói: "Không biết tự lượng sức mình, anh thật cho là công phu của anh là Đệ Nhất Thiên Hạ sao? Nói cho anh biết, anh ở trong mắt tôi không đáng một đồng, tôi tùy tiện dùng một đầu ngón tay cũng có thể giết chết anh."
Bách Địa Phong liếm liếm vết máu trên khóe miệng, trừng mắt nhìn Trung Trạch Khánh Tử, nói: "Là tôi đã nhìn lầm cô rồi, đã đánh giá thấp cô rồi, không nghĩ tới cô lại là một nữ nhân rắn rết nư vậy.

Bất quá cô cũng chớ nên đắc ý, gia tộc Bách Địa cũng không phải là gia tộc mà cô nói muốn tiêu diệt là tiêu diệt, nếu như cô dám đụng đến tôi cùng ông nội của tôi dù chỉ một sợi tóc, thì tôi cam đoan cô cũng không sống được, cô hãy chuẩn bị tiếp nhận sự truy sát của gia tộc Bách Địa a."
"Ha ha, nói anh ngu xuẩn mà anh lại không tin." Trung Trạch Khánh Tử nói, "Tôi thật sự không rõ, người như anh mà cũng xứng là đệ nhất cao thủ của lớp trẻ gia tộc Ninja Y Hạ? Quả thật là vớ vẩn.

Nói thiệt cho anh biết, hiện tại, thành viên gia tộc Bách Địa chỉ sợ cũng đã chết hơn phân nửa rồi, không có người nào có thể tới cứu anh đâu."
Bách Địa Đoàn Tàng đã sớm đoán được kết cục như vậy, bây giờ nghe Trung Trạch Khánh Tử nói như vậy, thì Bách Địa Đoàn Tàng đã biết rõ những thành viên gia tộc Bách Địa chỉ sợ là dữ nhiều lành ít rồi.

Ở trong chỗ tối, Lâm Phong nhìn Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe bên cạnh, nói: "Anh thấy như thế nào?"
Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe có chút nhún vai, nói: "Rất rõ ràng, Đằng Lâm Dực cũng bị cô gái này đùa bỡn, mục tiêu của cô gái này chính là gia tộc Ninja Y Hạ.

Tin tưởng hiện tại không chỉ là gia tộc Bách Địa, mà ngay cả gia tộc Phục Bộ cùng gia tộc Đằng Lâm cũng đang bị công kích a.

Hôm nay chỉ sợ gia tộc Ninja Y Hạ sẽ bị diệt môn."
Toàn thân Lâm Phong run lên, có chút nhíu lông mày một chút, nói: "Tôi cảm thấy gia tộc Ninja Y Hạ vẫn còn có chút giá trị lợi dụng, nếu như cứ để cho bọn họ bị diệt môn như vậy, thì sẽ có chút bất lợi đối với chúng ta.

Nếu như không có gia tộc Ninja Y Hạ kiềm chế Hắc Long hội, thì Hắc Long hội sẽ có thể chuyên tâm đối phó chúng ta a."
Khóe miệng của Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe hiện lên nụ cười tự tin, nói: "Tôi biết rõ.


Chúng ta vẫn nên tiếp tục xem tiếp a, trò hay vẫn còn ở phía sau."
Lâm Phong nhìn Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe, nhìn thấy nụ cười tự tin của hắn thì không khỏi có chút sửng sốt, ẩn ẩn cảm giác được Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe đã sớm có tính toán, hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay của hắn.

Bất quá, Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe đã không rõ nói, thì Lâm Phong cũng không nên tiếp tục hỏi nữa.

Đằng Lâm Dực sao khi nghe Trung Trạch Khánh Tử nói như vậy, không khỏi có chút sửng sốt một chút, kinh ngạc hỏi: "Tiểu bảo bối, em đã sớm có an bài?"
Diệp Khiêm bất đắc dĩ cười cười, nói: "Đến bây giờ mà ông vẫn chưa rõ sao? Ông cũng bị cô gái này đùa bỡn, cô ấy cũng muốn giết chết ông luôn a.

Chỉ sợ hiện tại người của gia tộc Đằng Lâm cũng đã chết hơn phân nửa rồi, không còn có năng lực đẻ đánh trả a."
Đằng Lâm Dực khẽ chau mày, nói: "Tiểu bảo bối, có phải như vậy hay không?"
"Đằng Lâm gia chủ, anh sao có thể nghe người ngoài châm ngòi ly gián, bọn họ đang ước gì chúng ta tự đánh lẫn nhau a." Trung Trạch Khánh Tử nói, "Lúc em thông báo cho anh, thì em cũng đã an bài người gia tộc Đằng Lâm đi đối phó dư nghiệt của gia tộc Bách Địa cùng gia tộc Phục Bộ rồi, nếu như không đem bọn họ trừ tận gốc, thì cho dù chúng ta giết chết Bách Địa Đoàn Tàng cùng Phục Bộ Thiên Tầm, thì chúng ta cũng không thể ngủ an giấc a."
Đằng Lâm Dực sau khi có chút sửng sốt, hèn mọn bỉ ổi cười cười, nói: "Vẫn là tiểu bảo bối suy nghĩ chu đáo." Sau đó đưa ánh mắt chuyển hướng Bách Địa Đoàn Tàng, nói: "Như thế nào rồi? Lão thất phu, còn muốn tiếp tục ngoan cố chống cự lại sao? Nếu như ông không chịu đầu hàng thì chớ có trách tôi tâm ngoan thủ lạt a."
Diệp Khiêm bất đắc dĩ cười cười, xem ra Đằng Lâm Dực so với Bách Địa Đoàn Tàng cùng Phục Bộ Thiên Tầm thì kém hơn rất nhiều a, khó trách nhiều năm như vậy, địa vị của gia tộc Đằng Lâm ở trong gia tộc Ninja Y Hạ không bằng gia tộc Bách Địa cùng gia tộc Phục Bộ.

Đằng Lâm Dực quả thật quá mức ngu xuẩn a, đến một bước này rồi mà còn không nhìn rõ sự thật trước mắt.

Bách Địa Đoàn Tàng cùng Phục Bộ Thiên Tầm trong khi bọn họ nói chuyện, thì đã tự băng bó vết thương của mình một chút, máu ở vết thương trước bụng đã ngừng chảy ra.

Bất quá, bởi vì mất máu quá nhiều, nên sắc mặt của bọn họ có chút tái nhợt.

Bách Địa Đoàn Tàng hừ lạnh một tiếng, nói: "Muốn để cho tôi đầu hàng, ông đừng có nằm mơ.

Có bản lĩnh thì ông cứ giết chết tôi, bằng không mà nói, chỉ cần Bách Địa Đoàn Tàng tôi có cơ hôi xoay người, thì tôi sẽ tiêu diệt gia tộc Đằng Lâm tận gốc, một tên cũng không để lại."
"Sắp chết đến nơi, mà còn mạnh miệng như vậy." Đằng Lâm Dực nói, "Tốt, ông đã không chịu đầu hàng vậy thì cũng đừng có trách tôi a." Phất phất tay, Đằng Lâm Dực nhìn thủ hạ của mình phân phó nói: "Giết chết Bách Địa Phong giết cho tôi, tôi muốn nhìn xem Bách Địa Đoàn Tàng có thể kiên trì tới khi nào, hừ."
Vừa mới nói xong, hai gã thành viên gia tộc Đằng Lâm liền hướng Bách Địa Phong đi tới.


Bách Địa Phong thật sự có chút sợ hãi, hắn còn trẻ, con đường tương lai của hắn còn dài, hắn cũng không muốn chết như vậy.

Nghĩ đến tử vong, Bách Địa Phong cảm thấy sợ hãi không thôi, tuy hắn học tập nhẫn thuật từ nhỏ, cũng học tập tư tưởng tận trung với cương vị công tác, cho dù chết cũng không sợ, nhưng hắn nghĩ đến việc sắp phải biến mất khỏi thế gian, khiến cho trong nội tâm hắn sợ hãi không thôi.

"Phù phù" một tiếng, Bách Địa Phong bỗng nhiên quỳ xuống, cầu khẩn nói: "Đừng giết tôi, xin đừng giết tôi.

Tôi đầu hàng, tôi đầu hàng, chỉ cần ông không giết tôi, về sau ông muốn tôi làm cái gì cũng được.

Tôi sẽ là con chó của ông, ông để cho tôi cắn ai thì tôi sẽ cắn người đó."
Nhìn thấy bộ dạng của Bách Địa Phong như vậy, Đằng Lâm Dực lập tức cười ha hả, Trung Trạch Khánh Tử cũng có vẻ mặt trào phúng nhìn hắn.

Toàn thân Bách Địa Đoàn Tàng không ngừng run rẩy vì tức giận, cháu của hắn, lại là một kẻ nhát gan sợ chết, vậy mà quỳ xuống cầu xin địch nhân tha mạng, đây quả thật là sự sỉ nhục đối với gia tộc Bách Địa.

Phục Bộ Thiên Tầm cũng có vẻ mặt khinh thường cùng trào phúng, nói: "May mắn là gia tộc Phục Bộ của tôi không có người như vậy, bằng không mà nói, cho dù tôi có chết thì cũng không có mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông ah."
Bách Địa Đoàn Tàng tự nhiên hiểu rõ Phục Bộ Thiên Tầm đây là đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, lửa giận trong lòng không khỏi dâng cao, vừa mới rồi hắn còn nói người gia tộc Bách Địa vĩ đại đến cỡ nào, bây giờ lại xuất hiện một kẻ hèn nhát vì mạng sống mà lại quỳ xuống cầu xin địch nhân tha thứ, chuyện này khiến cho Bách Địa Đoàn Tàng xấu hổ vô cùng.

Nhìn Bách Địa Phong, Bách Địa Đoàn Tàng tức giận nói: "Mày có biết là mày đang làm cái gì không? Còn không mau đứng lên cho tao, mày muốn làm mất hết mặt mũi gia tộc Bách Địa tao sao? Nam tử hán, có việc nên làm có việc không nên làm, người gia tộc Bách Địa tao sao có thể là kẻ tham sống sợ chết."
"Ông nội, ông còn nhìn không thấy rõ tình hình trước mắt sao? Nếu như chúng ta không đầu hàng thì chỉ có một con đường chết.

Cháu còn không muốn chết, cháu còn trẻ như vậy, còn có tiền đồ tươi sáng đang chờ cháu." Bách Địa Phong nói, "Ông nội, chúng ta hãy đầu hàng đi, Đằng Lâm gia chủ sẽ xem tại phân thượng hai nhà chúng ta dù sao cũng thuộc gia tộc Ninja Y Hạ, ông ấy sẽ buông tha cho chúng ta.

Gia tộc Bách Địa chúng ta làm người lãnh đạo gia tộc Ninja Y Hạ cũng lâu rồi, bây giờ là lúc nên thoái vị a.".


Bình luận

Truyện đang đọc