Trần Trung Khải còn chưa từng gặp người nào kiêu ngạo giống như Diệp Khiêm vậy, vậy mà dám ở ngay trước mặt mình đi vơ vét tài sản của cậu em vợ mình, quả thực quá không kiêng nể gì cả. Bất quá hiện tại hắn cũng không làm được chuyện gì, cũng không dám cùng Diệp Khiêm đấu, bời vì hắn thật sự không dám cam đoan mình có thể chịu được sự trả thù của Diệp Khiêm. Vừa rồi Hoa Kiệt đã nói rất rõ ràng, Diệp Khiêm là lão bằng hữu của hắn, nên Trần Trung Khải làm sao dám động đến Diệp Khiêm?
Thế nhưng mà, nếu như mình không ngăn cản lại thì bản thân mình đường đường là cục trưởng cục công an thành phố Hải Khẩu biết để mặt mũi ở nơi đâu? Trơ mắt nhìn người khác vơ vét tài sản của cậu em vợ mình mà mình lại đứng ngó chuyện gì cũng không làm, cho dù có thể bỏ qua chuyện mặt mũi, thì sau khi trở về biết trả lời như thế nào với con cọp cái ở nhà ah.
"Diệp tiên sinh, anh cũng không nên quá phận, lại công nhiên ở trước mặt tôi vơ vét tài sản, anh cũng quá không đem tôi để vào mắt a. Tôi mặc kệ anh là thủ hạ của Hoa tổng hay là bằng hữu của Hoa tổng, nếu như anh lại tiếp tục náo như vậy thì cũng đừng trách tôi không nể tình." Khóe miệng của Trần Trung Khải co quắp vài cái, nói.
"Vậy ông là có ý gì? Cứ như vậy là xong rồi hả? Vậy tổn thất của khách sạn tôi người nào sẽ chịu trách nhiệm? Nếu như cục trưởng Trần không chấp nhận giải quyết riêng thì tôi cũng không ngại đổi một biện pháp khác a." Diệp Khiêm có chút vừa cười vừa nói.
"Lão đại, cùng bọn họ nói nhiều như vậy để làm gì a, đcm, ai không trả tiền lão tử giết cả nhà của hắn." Thanh Phong đứng dậy, lớn tiếng kêu lên.
Nhìn thấy bộ dạng hùng hổ của Thanh Phong, phảng phất giống như một lời không hợp sẽ lập tức động thủ, những cảnh sát mà Trần Trung Khải mang đến lập tức chấn động, cuống quít rút súng ra, nhắm ngay Thanh Phong.
"Diệp tiên sinh, không nên khinh người quá đáng. Nếu đem tôi chọc giận, thì chuyện gì tôi đều có thể làm được. Lô Ba là cậu em vợ của tôi, chuyện này tôi biết rõ là hắn làm không đúng, nhưng bất kể như thế nào tôi cũng phải bảo vệ hắn." Trần Trung Khải nói, "Hoa tổng đã nói sẽ lập tức tới nơi đây, tôi cũng không muốn đem chuyện nơi đây náo lớn, hi vọng Diệp tiên sinh không nên bức bách tôi a."
"Đcm mày, bọn mày nghĩ cầm súng là rất giỏi sao, có bản lĩnh thì nổ súng a, đến, nhắm ngay đầu tao mà bắn nè, đứa nào không dám bắn chính là cháu trai." Thanh Phong vừa nói vừa chỉ vào đầu của mình, một bộ dạng dân liều mạng, khiến cho những cảnh sát kia bị trấn trụ, ngẩn người không biết phải làm sao.
Tuy bọn họ có súng nơi tay, nhưng lại không dám nổ súng, chỉ có thể lấy ra dọa người mà thôi. Súng đạn của mỗi cảnh sát đều phải kiểm tra định kỳ, cho dù là dùng một viên đạn bọn họ đều phải có một lý do hợp lý, nếu không chẳng khác nào là rước họa vào thân. Huống chi, Diệp Khiêm lại là bằng hữu của Hoa tổng, cho dù bọn họ có ăn hết tim gấu mật báo cũng không dám nổ súng a, bởi vì bọn họ đều rất rõ ràng, bắn chết Thanh Phong là chuyện đơn giản, nhưng bản thân bọn họ có thể sống qua ngày mai hay không lại là một vấn đề.
"Như thế nào? Không dám nổ súng sao? Tao nói cho mày biết, Trần Trung Khải, mày đừng cho rằng mày là cục trưởng cục công an thì rất tài giỏi, nếu như mày muốn bảo hộ cậu em vợ của mày, thì cũng không phải chỉ cần có tiền là có thể giải quyết chuyện này." Thanh Phong hung hăng trừng mắt Trần Trung Khải nói.
"Anh..." Toàn thân của Trần Trung Khải run rẩy, tuy nhiên hắn lại không có bất cứ phương pháp gì để đối phó Thanh Phong, nên không biết nói gì cho phải. Sửng sốt hồi lâu, mới lên tiếng: "Diệp tiên sinh, loại người này mà cũng có thể trở thành thủ hạ của anh sao? Cũng quá không có giáo dưỡng đi a?"
Có chút cười cười, Diệp Khiêm chậm rãi nhìn Thanh Phong phất phất tay, ý bảo hắn ngồi xuống. Sau đó nhìn Trần Trung Khải, thản nhiên nói: "Tôi nghĩ ông đã nghĩ sai rồi, hắn không phải là thủ hạ của tôi, mà là huynh đệ của tôi. Còn có, hắn cũng không phải không có giáo dưỡng, mà là đối đãi với người không có giáo dưỡng, giảng văn minh chỉ vô dụng mà thôi. Ông thấy tôi nói có đúng không?"
Khóe miệng Trần Trung Khải co quắp vài cái, rõ ràng là đang áp chế phẫn nộ của mình. Diệp Khiêm nhàn nhạt cười cười, không có để ý tới hắn. Đối với hai chữ "giáo dưỡng" này, từ trước đến nay Diệp Khiêm không hề xem trọng, hắn thờ phụng chính là người kính hắn một xích(0,33m) hắn sẽ kính lại một trượng, về phần giáo dưỡng, bất quá là những người tự cho mình là người trong giới thượng lưu dùng để ngụy trang mà thôi.
Đang khi nói chuyện, một chiếc Maybach s600 đã ngừng lại trước cửa ra vào của của hàng vật liệu xây dựng. Hai gã bảo tiêu từ trên xe bước xuống, sau đó liền mở cửa sau xe ra, chỉ thấy một người đàn ông trung niên từ trong xe chậm rãi đi ra, chính là ông trùm cá độ bóng đá lớn nhất Đông Nam Á, Hoa Kiệt.
"Tràng diện thật lớn ah!" Hoa Kiệt nhìn lướt qua những cảnh sát đang đứng tại cửa ra vào, thản nhiên nói.
"Đem súng thu lại, lên trên xe chờ tôi." Trần Trung Khải nhìn những cảnh sát kia phất phất tay, nói. Hoa Kiệt đã đến đây, thì có nghĩa là những cảnh sát này đã không cần dùng nữa rồi. Hơn nữa câu nói sau đó của Hoa Kiệt quả thật đã hù sợ Trần Trung Khải rồi, hắn không thể không làm như vậy.
"Cục trưởng Trần, vừa rồi trong điện thoại không phải tôi đã nói với anh, Diệp tiên sinh là bằng hữu của tôi rồi sao, anh đối xử với bằng hữu của tôi như thế này sao?" Hoa Kiệt vừa nói vừa bước vào trong cửa hàng.
Trần Trung Khải cuống quít đứng lên, xấu hổ nở nụ cười một chút, kêu lên: "Hoa tổng!" Tuy không có xoay người hành lễ, nhưng vô luận là biểu lộ hay là ngữ khí đều tỏ vẻ kính sợ rất rõ ràng, Trần Trung Khải tại trước mặt Hoa Kiệt không thể không hạ thấp thân phận của mình. Trần Trung Khải là cục trưởng cục công an thành phố Hải Khẩu, có thể nói tại thành phố Hải Khẩu không có người nào hiểu rõ Hoa Kiệt hơn hắn rồi, đối với thế lực cùng với năng lực của Hoa Kiệt hắn đều biết rõ. Trọng yếu hơn là, hàng năm Hoa Kiệt đều cho Trần Trung Khải một bao tiền lì xì rất lớn, vì vậy Trần Trung Khải không thể không hạ thấp tư thái của mình.
Diệp Khiêm cùng Thanh Phong tự nhiên là không có đứng lên, vẫn thản nhiên ngồi ở nơi đó. Nhìn thấy Hoa Kiệt tiến đến, Diệp Khiêm chỉ nhàn nhạt cười cười, cũng không có tỏ vẻ gì.
"Diệp tiên sinh, hạnh ngộ hạnh ngộ!" Hoa Kiệt sau khi nhìn thấy Diệp Khiêm, đối với thái độ của Diệp Khiêm rõ ràng có chút không thoải mái, bất quá sau khi có chút sửng sốt, liền lập tức hiện lên bộ dạng tươi cười đi tới. "Tôi đã kính ngưỡng đại danh của Diệp tiên sinh đã lâu, hôm nay nhìn thấy, quả thật tam sinh hữu hạnh ah." Hoa Kiệt vừa nói vừa vươn tay ra.
Trông thấy một màn như vậy, Trần Trung Khải không khỏi sửng sốt một chút. Tình hình như vậy rất rõ ràng nhìn ra, Diệp Khiêm cùng Hoa Kiệt thực sự không phải là quan hệ chủ tớ, cũng không phải là quan hệ bằng hữu, hơn nữa đối với sự ngao mạn của Diệp Khiêm mà Hoa Kiệt vẫn nhiệt tình như vậy, chuyện này không thể không khiến Trần Trung Khải hoài nghi thân phận của Diệp Khiêm so Hoa Kiệt càng cao hơn rồi, trong đầu cũng không khỏi bắt đầu cân nhắc. Bỗng nhiên, trong đầu của Trần Trung Khải hiện ra một tin tức, là tên của chủ tịch tập đoàn Hạo Thiện hình như là Diệp Khiêm. Nghĩ tới đây, Trần Trung Khải không khỏi ngạc nhiên nhìn về phía Diệp Khiêm, âm thầm thầm nghĩ: "Chẳng lẽ hắn chính là Diệp Khiêm chủ tịch tập đoàn Hạo Thiên?"
"Hoa tổng quá khách khí, nhờ phúc của Hoa tổng, thiếu chút nữa là tôi đã không tới tỉnh Hải Nam được rồi nha." Diệp Khiêm có chút cười cười cùng Hoa Kiệt bắt tay, nói, "Cũng may là gần đây tôi có chút may mắn, nếu không hiện tại chỉ sợ đã ở trong tù ăn cơm rồi."
"Diệp tiên sinh nói đùa, ai dám bắt Diệp tiên sinh vào ngục giam a, trừ phi là không muốn sống nữa rồi. Nếu có người như vậy, thì tôi sẽ là người thứ nhất không buông tha cho hắn." Hoa Kiệt một bộ dáng chính nghĩa lời lẽ nghiêm khắc, nói.
"Ha ha, quả thật là có người như vậy a. Vừa vặn, nơi đây cũng có một người như thế." Diệp Khiêm vừa nói vừa nhìn về phía Trần Trung Khải, "Cục trưởng Trần, ông thấy tôi nói có đúng hay không?"
"Diệp tiên sinh nói đùa, chỉ là hiểu lầm mà thôi." Trần Trung Khải ngượng ngùng nở nụ cười một tiếng, nói.
"Diệp tiên sinh, chớ cùng những người này chấp nhặt. Chuyện này tôi cũng biết một chút, hoàn toàn chính xác là lỗi của Lô Ba, Diệp tiên sinh không có động đến hắn là đã cho hắn mặt mũi rồi, chỉ bồi thường ít tiền quả thực là quá dễ dàng cho hắn a." Hoa Kiệt nói, "Yên tâm, nơi này là địa bàn của tôi, tôi sẽ cho Diệp tiên sinh một cái công đạo."
Đây đã là lần thứ hai Hoa Kiệt nói nơi này là địa bàn của hắn rồi, Diệp Khiêm tự nhiên có thể nghe ra, đây là Hoa Kiệt đang biến tướng cảnh cáo mình. Nhàn nhạt nở nụ cười một chút, Diệp Khiêm nói: "Nếu như Hoa tổng chịu ra mặt thì không còn gì tốt hơn."
Hoa Kiệt cùng Diệp Khiêm hoàn toàn không có quen biết cho nên hắn đâu có thể đoán ra suy nghĩ ở bên trong nội tâm của Diệp Khiêm. Hiện tại hắn chỉ nghĩ đến chuyện nếu như Diệp Khiêm đã biết rõ hai người kia là do hắn phái tời, thì hẳn là sẽ không dễ dàng bỏ qua a? Thế nhưng mà Diệp Khiêm đã đến tỉnh Hải Nam rất lâu rồi, thế nhưng mà cũng không có tìm hắn gây phiền toái, chuyện này để cho Hoa Kiệt có chút mê hoặc. Hôm nay lại thấy Diệp Khiêm giống như là đã nghe hiểu ý của hắn, cũng không có ý tứ tranh giành cùng với hắn, trong nội tâm của hắn âm thầm thở ra, sự cảnh giác của hắn đối với Diệp Khiêm đã giảm rất nhiều.
"Diệp tiên sinh đã tin tưởng tôi như vậy, tôi tự nhiên cam tâm tình nguyện cống hiến sức lực." Hoa Kiệt vừa cười vừa nói. Sau đó đưa ánh mắt nhìn về phía Trần Trung Khải, nói: "Cục trưởng Trần, chuyện lần này là lỗi của cậu em vợ của anh, Diệp tiên sinh đã đại nhân đại lượng không chấp tội của hắn. Các Anh hãy làm theo như lời Diệp tiên sinh nói a, mau chóng giao tiền cho Diệp tiên sinh a."
"Thế nhưng mà..." Trần Trung Khải nói quanh co nói.
"Như thế nào? Lời nói của tôi không đủ phân lượng sao?" Sắc mặt của Hoa Kiệt trầm xuống, lạnh lùng nói. Trần Trung Khải cũng quá không biết làm người rồi, Hoa Kiệt đang muốn tại trước mặt Diệp Khiêm thể hiện ra sự cường thế của mình, chỉ bằng một câu nói liền khiến cho cục trưởng cục công an thanh phố Hải Khẩu đều phải kiêng kị hắn, phải nghe theo lời hắn nói, thế nhưng mà Trần Trung Khải lại ấp a ấp úng không phối hợp, nên sắc mặt của Hoa Kiệt dĩ nhiên là khó coi rồi.
"Không phải." Trần Trung Khải cuống quít đáp. Sau đó âm thầm thở dài, nói: "Được rồi, Hoa tổng đã nói như vậy, vậy thì cứ chiếu theo ý tứ của Hoa tổng xử lý a."
Hoa Kiệt có chút nhẹ gật đầu, quay đầu nhìn Diệp Khiêm, nói: "Diệp tiên sinh, cậu thấy thế nào? Có hài lòng không?"
"Hài lòng, đương nhiên hài lòng rồi, Hoa tổng làm việc rất công đạo, Diệp mỗ tâm phục khẩu phục. Nếu như sớm biết như vậy thì tôi có lẽ nên sớm tìm Hoa tổng hỗ trợ rồi, cũng sẽ không dẫn xuất nhiều chuyện phiền toái như vậy. Ân tình này của Hoa tổng, Diệp mỗ nhớ kỹ." Diệp Khiêm nói, "Tôi là người ân oán phân minh, yên tâm, ân tình này Diệp mỗ sớm muộn cũng sẽ trả lại cho ông."
Lông mày của Hoa Kiệt có chút cau lại, tuy Diệp Khiêm nói chuyện rất đúng mực, thế nhưng mà Hoa Kiệt lại cảm thấy Diệp Khiêm giống như đang nhắc đến mối thù giữa mình và hắn vậy. Bất quá, Diệp Khiêm đã nói mịt mờ như vậy, hắn cũng không nên tìm xương ở bên trong trứng gà a, có chút cười cười, nói: "Diệp tiên sinh quá khách khí rồi, có thể làm giúp Diệp tiên sinh chút chuyện, chính là vinh hạnh của tôi ah. Diệp tiên sinh, gặp lại không bằng vô tình gặp được, chúng ta cũng nên tìm một chỗ ngồi uống một chén chứ?"