SIÊU CẤP BINH VƯƠNG

Chương Cường từ chối cho ý kiến nở nụ cười, tuy Tần Nguyệt trên miệng không thừa nhận, thế nhưng mà theo hắn, nếu như Tần Phong nói là sự thật, Tần Nguyệt khẳng định là đối với Diệp Khiểm có ý tứ. Bất quá, Tần Nguyệt đã không thừa nhận, Chương Cường làm trưởng bối tự nhiên cũng không tiện hỏi nhiều.

"Chương thúc, ngươi hôm nay đến không chỉ là vì xem hắn a? Còn có chuyện gì sao?" Tần Nguyệt hỏi. Dừng một chút, lại nói tiếp: "Lên xe rồi nói sau."

Chương Cường gật gật đầu, tiến vào trong xe."Ngươi không phải để cho bọn hắn hỗ trợ điều tra vị trí của Âu Dương Thiên Minh sao? Đã có tin tức." Chương Cường nói, "Đại tiểu thư, có phải hay không xảy ra chuyện gì hả?"

Tần Nguyệt gật gật đầu, nói: "Nhã nhi nha đầu kia mất tích, cho nên ta hoài nghi là Âu Dương Thiên Minh làm. Chương thúc, Âu Dương Thiên Minh bây giờ đang ở đâu?"

"Ở trong một nhà máy hóa chất bỏ hoang ở vùng ngoại ô phía Bắc. Cùng với hắn giống như còn có một chút dân liều mạng, đều là người mà tập đoàn Phi Tường chiêu mộ đến." Chương Cường nói, "Âu Dương Thiên Minh bắt cóc Nhã nhi làm cái gì? Bọn hắn giống như không có liên quan gì đến nhau a?"

"Chuyện này nói ra thật phiền toái, ta cũng không rỏ ràng lắm." Tần Nguyệt nói. Dừng một chút, Tần Nguyệt bỗng nhiên ý thức được Diệp Khiêm cướp xe của Chương Cường, có phải hay không là đến tìm Âu Dương Thiên Minh?

Chứng kiến Tần Nguyệt bỗng nhiên trầm mặc xuống, Chương Cường kinh ngạc hỏi: "Làm sao vậy?"

"Ta suy nghĩ, Diệp Khiêm cướp xe của thúc có phải là đi tìm Âu Dương Thiên Minh." Tần Nguyệt lo lắng nói, "Một mình hắn đi tìm Âu Dương Thiên Minh chỉ sợ rất nguy hiểm."

Chương Cường càng thêm buồn bực, chuyện này làm sao lại liên quan đến Diệp Khiêm, bất quá lúc này cũng không phải lúc hắn cân nhắc nhiều, nói: "Ngươi không cần lo lắng, ta lập tức phái người đi qua." Nói xong, Chương Cường lấy điện thoại ra chuẩn bị phân phó người đi trợ giúp Diệp Khiêm.

"Không cần!" Trầm mặc một lát, Tần Nguyệt lắc đầu nói, "Chúng ta cho dù đi chỉ sợ cũng không giúp đỡ được cái gì, ta tin tưởng hắn, hắn nhất định có thể đem Nhã nhi cứu ra." Ngoài miệng tuy nói như vậy, nhưng là trong nội tâm của Tần Nguyệt khó tránh khỏi lo lắng cho Diệp Khiêm không thôi, tuy nhiên lại không dám gọi người đi qua, ai biết Âu Dương Thiên Minh khi nhìn thấy những người khác có nổi điên lên hay không, nếu là vậy chỉ sợ đối với Triệu Nhã càng thêm bất lợi.

Chương Cường có chút sửng sốt, sau đó vẫn đem điện thoại một lần nữa nhét vào túi. Tần Nguyệt tuy rất ít tham dự sự vụ trong bang, nhưng sự thông minh của Tần Nguyệt, Chương Cường hiểu rất rỏ. Hồng Môn có thể thuận lợi tiến vào chiếm giữ thành phố Thượng Hải, có thể nói trong đó có công lao to lớn của Tần Nguyệt, tuy Chương Cường ngoài miệng không nói, nhưng rất bội phục vị đại tiểu thu Hồng Môn này. Tần Nguyệt đưa ra quyết định, Chương Cường tự nhiên là không có bất luận ý kiến gì.

"Đại tiểu thư, còn có một việc, ta phải nói cho ngươi biết." Dừng một chút, Chương Cường nói.

"Chuyện gì? Chương thúc nói đi!" Tần Nguyệt nói.

"Từ khi Nhị thiếu gia nói với ta về Diệp Khiểm, ta vụng trộm điều tra bối cảnh của hắn, thế nhưng mà khoảng thời tám năm hắn ly khai Thượng Hải bất luận cái gì tư liệu đều không có. Đại tiểu thư, ngươi hãy cẩn thận một chút, nên có tâm phòng bị." Chương Cường nói.

Tần Nguyệt quay đầu nhìn Chương Cường, nói: "Chương thúc, ta biết rỏ ngươi muốn nói cái gì, ngươi yên tâm đi, ta cũng không phải đồ ngốc, ta có thể phân biệt tốt hay xấu." Dừng một chút, Tần Nguyệt nói tiếp: "Tám năm ta ngược lại là nghe hắn thuận miệng nhắc tới qua, nói là ở vùng Trung Đông, cụ thể là làm cái gì, ta cũng không biết."

"Vùng Trung Đông?" Chương Cường có chút kinh ngạc, đây chính là địa phương chiến loạn, Diệp Khiêm vậy mà ở đó sinh sống tám năm. Bất quá, đã đã biết hắn tám năm này đi nơi nào, bằng thực lực của Hồng Môn cùng mạng lưới tình báo quan hệ, muốn tra ra Diệp Khiểm bối cảnh có lẽ không khó.

Tần Nguyệt tựa hồ nhìn ra suy nghĩ của Chương Cường, nói: "Chương thúc, thúc sẽ không vô duyên vô cớ quản những chuyện này, có phải cha con kêu thúc tới?"

Chương Cường ha ha nở nụ cười, nói: "Chuyện gì cũng không lừa được đại tiểu thư ngươi ah."

Tần Nguyệt mỉm cười, nói tiếp: "Chương thúc, thúc trở về nói cho cha con biết, đừng có đi điều tra bối cảnh của Diệp Khiểm, vạn nhất bị hắn biết được, sẽ không tốt. Còn có, thúc nói cho cha con biết, đây là chuyện riêng của con, con có thể xử lý tốt, khồng cần cha con phải quan tâm những chuyện này."

"Tốt, tốt." Chương Cường ha ha vừa cười vừa nói, "Có thời gian thì mang tiểu tử kia trở về ăn bữa cơm, ta ngược lại là đối với tiểu tử kia càng ngày càng có hứng thú."

"Chương thúc, thúc còn có thời gian quản chuyện này sao? Trong bang không có chuyện gì quan trọng hả?" Tần Nguyệt trêu ghẹo mà hỏi.

"Đương nhiên là có, ai, đáng tiếc đại tiểu thư không muốn tọa trấn bằng không mà nói đại tiểu thư khẳng định giải quyết những chuyện này dễ dàng ah." Chương Cường tự đáy lòng nói, "Gần đây Thanh bang tựa hồ lại rục rịch, hình như là lại có động tác lớn gì. Ngươi cũng biết, thành phố Thượng Hải là căn cứ của Thanh bang, mà chúng ta đại bản doanh cũng ở phía nam, nếu như Thanh bang thật sự không để ý hậu quả muốn sinh sự, thì Hồng Môn cũng rất khó khăn chiếm giữ thành phố Thượng Hải."

Hồng Môn cùng Thanh bang vốn là nhất mạch, được thành lập vào thời nhà Thanh vua Khang Hi. Thế nhưng mà về sau bởi vì trong tổ chức ý kiến không hợp mà phân liệt thành Thanh bang cùng Hồng Môn, Hồng Môn dời đến phía nam, Thanh bang thì cố thủ thành phố Thượng Hải, một nam một bắc. Tuy nhiên Thanh bang cùng Hồng Môn tranh đấu không ngừng, nhưng đều là một ít tiểu đả tiểu nháo mà thôi, thời kì quốc nạn Hồng Môn cùng Thanh bang lại lần nữa liên hợp đối phó quốc nạn, trợ giúp chống cự kẻ xâm lược, cho đến khi Hoa Hạ nhất thống, Hồng Môn cùng Thanh bang lần nữa đường ai nấy đi.

Bất quá, bởi vì Hoa Hạ chính phủ nhiều lần càn quét, Hồng Môn cùng Thanh bang đều thu liễm rất nhiều, sự nghiệp cũng nhiều bắt đầu chuyển hướng thương nghiệp hóa, bất quá thế lực ngầm lại không có giải tán, chỉ là rất ít xuất hiện trong giao tranh giữa hai bang.

Hôm nay, Hồng Môn tiến quân về phía Bắc, đối với Thanh bang mà nói tự nhiên là một sự uy hiếp, tuy hiện tại không có xuất hiện đấu tranh quy mô lớn, nhưng song phương cũng biết, mâu thuẫn ngày càng lớn, chỉ là chờ xem ai không nhịn nổi ra tay trước.

Tần Nguyệt có chút nhíu lông mày, nói: "Chương thúc, chẳng lẽ Hồng Môn không thể cùng Thanh bang cùng nhau hợp tác sao? Một khi song phương khai chiến, hẳn là hai hổ tranh chấp, kết quả là lưỡng bại câu thương, vì cái gì không liên hợp lại đôi bên cùng có lợi?"

Chương Cường cười khổ một tiếng, nói: "Hồng Môn cùng Thanh bang ân oán không phải dễ dàng giải quyết, chuyện liên lụy trong đó nhiều lắm. Ta cũng rất hi vọng Song phương có thể nắm tay giảng hòa, nhưng là đây là một việc rất khó khăn. Cho dù đồng ý liên hợp, thì để cho ai đến chủ trì cái này liên minh? Vô luận là người của thế lực nào, chỉ sợ đối phương đều không phục. Bất quá, nói đi thì nói lại, thiên hạ đại sự, hợp lâu tất phân, phân lâu tất hợp, đây là lịch sử phát triển, chỉ có thể chờ đợi xuất hiện một nhân vật anh hùng có thể đem song phương liên hợp lại mà thôi."

Bình luận

Truyện đang đọc