SIÊU CẤP BINH VƯƠNG

"Nói đi, như thế nào ngươi mới có thể đem bí mật trên người của ngươi nói ra?" Diệp Khiêm nói ra.

"Vậy thì phải xem biểu hiện của ngươi rồi, lúc nào ngươi có thể làm cho ta thoả mãn, ta sẽ nói cho ngươi biết." Hồ Hội nói.

Diệp Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu, rất rõ ràng nha đầu này so với Triệu Nhã càng tinh minh hơn rất nhiều, muốn từ trong miệng của nàng moi ra lời nói hữu dụng, tựa hồ cũng không có dễ dàng như vậy. Nàng đã không muốn nói, Diệp Khiêm biết rõ, cho dù hắn có hỏi như thế nào thì nàng cũng sẽ không trả lời, nên dứt khoát không tiếp tục hỏi nàng.

Sau khi xử lý xong bốn xác chết của sát thủ Ám Dạ Hoa Bách Hợp, Diệp Khiêm giúp đỡ Hồ Hội thu dọn đồ đạc trong phòng một chút, xong mới trở về. Sát thủ Ám Dạ Hoa Bách Hợp liên tiếp ra tay, để cho Diệp Khiêm có chút tức giận rồi, xem ra phải mau chóng giải quyết tập đoàn Phi Tường, đây mới là biện pháp trị tận gốc.

Về phần Ám Dạ Hoa Bách Hợp, Diệp Khiêm hiện tại cũng không có thời gian để xử lý, đợi xử lý xong tập đoàn Phi Tường, sẽ là ngày chết của các nàng.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Khiêm nhận được điện thoại của Jack, nói là bảo an của công ty bảo an Thiết Huyết phụ trách lưu thủ tại thành cũ đã bị tập kích, hiện tại đã đưa đi bệnh viện. Lông mày của Diệp Khiêm có chút nhíu lại, xem ra tập đoàn Phi Tường là muốn làm lớn chuyện này lên a. Chỉ là, cho dù tập đoàn Phi Tường có náo như thế nào, cũng không làm nên chuyện gì, những căn nhà ở khu thành cũ đã là của Diệp Khiêm rồi, trừ phi bọn họ có thể lấy giấy tờ nhà đất từ trong tay Diệp Khiêm.

Những bảo an công ty bảo an Thiết Huyết tuy nhiên không phải là cao thủ gì, nhưng là đối phó ba hai người trên cơ bản là không có vấn đề gì. Rất rõ ràng, lần này đối phương chỉ sợ xuất động không ít người, chỉ là khiến Diệp Khiêm rất ngạc nhiên chính là, Ngụy Phi Tường cũng không có thu dưỡng nhiều tay chân.

"Biết rõ là người nào sao?" Diệp Khiêm lạnh giọng hỏi.

"Thanh bang!" Jack hồi đáp.

Trong nội tâm của Diệp Khiêm không khỏi ngưng trọng lại, xem ra tập đoàn Phi Tường và Thanh bang đã cấu kết lại với nhau, hai lão đại liên hợp, thế lực liền lớn hơn rất nhiều. Trầm mặc một lát, Diệp Khiêm nói: "Phái thêm người đi qua đó, lại để cho Lý Vĩ, Thanh Phong cùng Mặc Long đi qua phụ trách bảo vệ nơi đó, thuận tiện thông tri bọn người Thiên Trần ở Myanmar, bên kia cũng không có chuyện gì rồi, để cho bọn hắn đều trở về. Ta phải đi gặp Tần Thiên, mọi chuyện chờ ta trở lại sẽ xử lý."

"Ta đã thông tri cho bọn Phong Lam rồi, bọn hắn tối hôm qua đã lên máy bay." Jack nói.

"Tốt, chuyện kia ngươi an bài trước một chút." Diệp Khiêm thoả mãn nhẹ gật đầu.

Jack đáp ứng, sau đó cúp điện thoại. Diệp Khiêm thu hồi điện thoại, đi ô-tô, chạy tới nhà của Tần Thiên. Địch nhân đã có hành động quy mô lớn, hắn cũng không thể ngồi chờ chết, phải đánh trả lại mới được.

Không bao lâu, xe liền ngừng lại bên ngoài biệt thự của Tần Thiên. Diệp Khiêm đi vào, chỉ thấy Tần Thiên dù bận vẫn ung dung ngồi ở trên ghế sa lon, thoải mái nhàn nhã uống trà, phảng phất là biết rõ hắn sẽ tới tìm lão. Trông thấy Diệp Khiêm đi tới, Tần Thiên có chút nở nụ cười, nói: "Đã đến, ngồi đi!"

Diệp Khiêm cũng không khách khí, ngồi xuống đối diện Tần Thiên. Cũng không mở miệng, bưng lên một ly trà uống, ngược lại làm cho Tần Thiên sửng sốt một chút, lập tức ha ha nở nụ cười.

"Tới tìm ta có chuyện gì không?" Tần Thiên cười hỏi.

"Tần bá bá cũng chớ cùng con giả bộ hồ đồ rồi, bá bá biết con tới tìm bá bá là có chuyện gì mà." Diệp Khiêm nói.

"Tập đoàn Phi Tường? Hay là Thanh bang?" Tần Thiên ranh mãnh hỏi.

"Cả hai." Diệp Khiêm nói, "Thành phố Thượng Hải phát sinh nhiều chuyện như vậy, bá bá đừng nói với con là bá bá không biết? Bá bá có suy nghĩ gì về mọi chuyện đang xảy ra không?"

"Ý nghĩ thì có, bất quá ta còn phải xem con chừng nào thì mới tới tìm ta." Tần Thiên nói, "Con muốn ta làm như thế nào?"

"Con muốn Hồng Môn toàn lực ra tay, con muốn triệt để thanh trừng toàn bộ thành phố Thượng Hải một lần." Diệp Khiêm nói, "Tần bá bá ở thành phố Thượng Hải cắm rễ so với con thì sớm hơn, đối với Thanh bang cùng tập đoàn Phi Tường khẳng định là biết rõ hơn con rất nhiều, con muốn tư liệu của nhân viên quản lý cấp cao và hành tung thường ngày của bọn họ."

Tần Thiên ha ha cười cười, quay người từ trên ghế salon xuất ra một xấp tài liệu đưa tới, nói: "Đồ vật con cần đều ở bên trong. Con có thể nói cho ta biết kế hoạch của con không?"

"Không có kế hoạch gì hết, chỉ có một chữ, Sát!" Diệp Khiêm lạnh lùng nói.

"Vậy con cần ta phối hợp với con như thế nào?" Tần Thiên hỏi.

"Con và bá bá ra tay cùng lúc, Hồng Môn có trách nhiệm nuốt hết địa bàn của Thanh bang. Chuyện này đối với Tần bá bá mà nói, có lẽ không có bao nhiêu vấn đề a?" Diệp Khiêm nói.

"Vấn đề cũng không phải lớn, mấu chốt là hành động của con phải thành công, có thể làm cho Thanh bang lâm vào hỗn loạn, ta đây mới có thể một kích trúng đích." Tần Thiên nói.

"Cứ quyết định như vậy đi, đêm nay 12h, con sẽ làm cho toàn bộ thành phố Thượng Hải triệt để hỗn loạn, con muốn làm cho Thanh bang đứng ngồi không yên." Trong ánh mắt của Diệp Khiêm bắn ra trận trận sát ý, hắn là bị tập đoàn Phi Tường cùng Thanh bang triệt để chọc giận, hết lần này đến lần khác phái sát thủ đến tập kích hắn, nếu hắn không phản kích, sẽ bị bọn họ tưởng rằng hắn sợ bọn họ.

Tần Thiên có chút cười cười, nói: "Diệp Khiêm, kỳ thật ta còn có một việc muốn nói với con."

Diệp Khiêm có chút sửng sốt một chút, nói: "Tần bá bá muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra đi."

"Diệp Khiêm, ngươi biết vì cái gì lúc trước ta đem con đề cử cho Phù Sinh không?" Tần Thiên hỏi.

Diệp Khiêm có chút lắc đầu, nói: "Kỳ thật cho tới nay con đối với chuyện này cũng rất hiếu kỳ, Tần bá bá lúc trước hoàn toàn có thể đề cử một thành viên Hồng Môn, như vậy Hồng Môn có thể dễ dàng tiến vào chiếm giữ thành phố Nam Kinh, thế lực cũng sẽ ngày càng lớn."

Tần Thiên cười cười, nói: "Kỳ thật ngay từ khi biết Phù Sinh bệnh nặng, lúc hắn nhờ ta tìm cho hắn một người nối nghiệp, ta thật có nghĩ qua như vậy. Về sau, tại nhà của con gái, ta nhìn thấy con, ta mới quyết định đem con đề cử cho Phù Sinh. Đương nhiên, cuối cùng người quyết định vẫn là Phù Sinh, là biểu hiện của con để cho hắn thoả mãn, hắn mới đem sản nghiệp của hắn giao cho con. Sự thật chứng minh, con cũng không có làm cho hắn thất vọng."

Diệp Khiêm nhìn Tần Thiên, không nói gì.

"Nhiều năm chém chém giết giết như vậy, kỳ thật ta cũng chán ghét cuộc sống như thế này lắm rồi, thế nhưng mà ta lại không thể buông tay mặc kệ, dù sao phía dưới còn có rất nhiều huynh đệ muốn sinh tồn. Chuyện của con ở thành phố Nam Kinh ta một mực đều không có ra tay giúp đỡ, kỳ thật là muốn khảo nghiệm con một chút, nhìn xem con có thể ứng phó được không. Nếu như có thể, thì cơ nghiệp Hồng Môn cửa ta đây coi như là có người kế nghiệp, ta cũng có thể yên tâm buông tay, đi an hưởng lúc tuổi già."

"Chó săn cuối cùng cũng chết trên núi, Tướng quân khó tránh khỏi chết nơi sa trường. Loại người giống như chúng ta không có khả năng vĩnh viễn nở mày nở mặt, bình an sống hết cuộc đời, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, nói không chừng có một ngày chúng ta sẽ chết trong tay một kẻ vô danh tiểu tốt. Cho nên, còn không bằng hiện tại nhanh chóng buông tay. Diệp Khiêm, đợi sau khi chuyện này qua đi, ta sẽ gia sản nghiệp Hồng Môn lại cho con, con đừng để cho ta thất vọng." Tần Thiên nói.

Diệp Khiêm có chút sửng sốt một chút, sau đó nhẹ gật đầu. Cũng không phải Diệp Khiêm không hiểu khiêm tốn, mà là Diệp Khiêm biết đây là lời nói thật lòng của Tần Thiên, hắn cũng không cần phải làm ra vẻ. Có thể thu nạp Hồng Môn, chuyện này đối với Nanh Sói mà nói, không thể nghi ngờ là một trợ lực rất lớn. Hơn nữa, còn có một thế lực thần bí để cho Diệp Khiêm canh cánh trong lòng, Diệp Khiêm không thể không đem thế lực của hắn tận lực mở rộng, như vậy tương lai vạn nhất phải thật sự đối mặt với bọn họ, hắn cũng có năng lực phản kháng cùng đánh trả lại.

Tần Thiên có chút nở nụ cười, nói: "Nguyệt Nhi ta giao cho con chiếu cố a, con cũng đừng phụ bạc nàng, nếu không ta cũng sẽ không tha cho con."

Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, nói: "Tần bá bá yên tâm đi, Hồng Môn ở trong tay con sẽ phát triển huy hoàng."

"Ta cũng tin tưởng sẽ có ngày đó." Tần Thiên nói, "Tốt rồi, con nhanh lo chuyện của con, ta cũng phải đi phân phó người phía dưới đi phối hợp hành động của con."

...

Thanh bang không giống với tập đoàn Phi Tường, đây là điển hình một loại bang phái xã hội đen phát triển mà thành, dù cho bây giờ có được sản nghiệp đã được tẩy trắng, nhưng vẫn còn một mực khống chế hơn phân nửa chỗ ăn chơi ở thành phố Thượng Hải. Hơn nữa, Thanh bang bên trong vẫn như cũ là loại điển hình tổ chức bang phái đẳng cấp phân chia, những sản nghiệp kia bất quá chỉ là biểu hiện ra cho đẹp mà thôi.

Mà tập đoàn Phi Tường tuy buôn bán thuốc phiện, nhưng cũng không có cơ cấu tổ chức khổng lồ giống như Thanh bang, chỉ lợi dụng quan hệ để tiêu thụ và vận chuyển thuốc phiện ra nước ngoài. Đương nhiên, thủ hạ khẳng định cũng sẽ có một ít dân liều mạng.

Đối phó Thanh bang, không giống như đối phó tập đoàn Phi Tường phải nhắm vào kinh tế để phá tan nó, mà chỉ cần tiêu diệt tất cả nhân viên cao tầng bên trong Thanh bang, Thanh bang tất nhiên sẽ lâm vào tình trạng hỗn loạn, hơn nữa còn có Hồng Môn trợ giúp, đem Thanh bang triệt để xóa sổ ở thành phố Thượng Hải không phải là không được.

Đối phó tập đoàn Phi Tường là một cuộc chiến lâu dài, đối phó Thanh bang thì lại cần tốc chiến tốc thắng.

Hoàng Phủ Kình Thiên đã nói qua, trung ương đối với việc diễn ra ở thành phố Thượng Hải sẽ chỉ biết mở một con mắt nhắm một con mắt, chỉ cần hắn đừng làm quá phận. Kỳ thật Diệp Khiêm cũng rõ ràng, chuyện này chỉ sợ là lãnh đạo trung ương muốn lợi dụng tay của hắn, loại bỏ khối u ác tính là tập đoàn Phi Tường ra khỏi thành phố Thượng Hải.

Lúc Diệp Khiêm đi tìm Tần Thiên, Đỗ Liên Thành cùng Ngụy Phi Tường cũng đang ngồi ở trong phòng của một hội sở. Trên mặt hai người đều là bộ dáng tươi cười, Ngụy Phi Tường bưng chén rượu lên, nói: "Đỗ lão bản, cầu chúc chúng ta hợp tác vui vẻ!"

"Đợi một chút, Ngụy tổng, chúng ta vẫn nên nói về vấn đề phân phối lợi nhuận trước a." Đỗ Liên Thành nói.

"Chúng ta không phải đã bàn xong rồi sao? Ngươi ba, ta bảy. Thanh bang của ngươi chỉ cần dọn dẹp Diệp Khiêm, không cần ngươi ra một phân tiền, ngồi mát ăn bát vàng, chẳng lẽ còn không được sao?" Ngụy Phi Tường nhíu mày lại một chút, trong nội tâm cảm thấy tức giận. Lão già này, rõ ràng là muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, lừa bịp tống tiền hắn ah. Ngụy Phi Tường âm thầm thầm nghĩ.

"Lúc trước chúng ta nói, chỉ là trợ giúp ngươi dọn dẹp những điêu dân không muốn dọn đi nơi khác, cũng không có nói qua phải tiêu diệt Diệp Khiêm nha." Đỗ Liên Thành nói, "Ngươi biết Diệp Khiêm là người nào sao? Đối phó hắn cũng không phải là chuyện đơn giản đâu."

Ngụy Phi Tường có chút sửng sốt, kỳ thật đối với chi tiết về Diệp Khiêm, hắn biết không phải rất rõ ràng. Những sát thủ Ám Dạ Hoa Bách Hợp đều là do hắn thuê đến, tự nhiên cũng sẽ không nói với hắn Diệp Khiêm là ai. Nghe Đỗ Liên Thành vừa nói như vậy, Ngụy Phi Tường không khỏi tò mò hỏi: "Hắn là ai?"

Bình luận

Truyện đang đọc