SIÊU CẤP BINH VƯƠNG

Nhìn thấy bộ dạng của Lâm Nhu Nhu, Tống Nhiên bất đắc dĩ cười cười, thủ đoạn này của Diệp Khiêm cũng chỉ có thể lừa gạt được Lâm Nhu Nhu mà thôi, nếu như là Tống Nhiên nói không chừng nàng còn đấm cho hắn hai quyền, xem hắn còn dám giả bộ hay không.

"A, đau nơi đây, nơi đây cũng đau, còn có nơi đây, nói chung là toàn thân đều đau!" Diệp Khiêm giả vờ giả vịt nói. Có đôi khi Diệp Khiêm có cảm giác mình không đi làm diễn viên quả thực là quá đáng tiếc, bằng không giải thưởng Oscar vua màn ảnh đoán chừng cũng có tên của hắn a.

"Anh đừng nhúc nhích, để em nhìn xem." Lâm Nhu Nhu khẩn trương kiểm tra cho Diệp Khiêm.

"Tốt rồi tốt rồi, Nhu Nhu em cứ để cho đệ ấy chết là được rồi, nhìn bộ dạng đắc ý của đệ ấy kìa." Tống Nhiên trợn nhìn Diệp Khiêm, nói.

Diệp Khiêm hắc hắc nở nụ cười, Lâm Nhu Nhu liền hiểu rỏ, trong nội tâm vừa vui vừa giận. Vui là vì Diệp Khiêm không có việc gì, giận là vì Diệp Khiêm vừa rồi vậy mà đùa nghịch nàng như vậy, làm hại nàng mất mặt ở trước mặt Tống Nhiên. "Chán ghét, về sau em không để ý đến anh nữa." Lâm Nhu Nhu hừ một tiếng, đứng dậy đi ra ngoài.

"Đêm nay nhớ về sớm một chút!" Tống Nhiên nhìn Diệp Khiêm, nói.

"Ừ? Vì cái gì?" Diệp Khiêm sửng sốt một chút, sau đó hắc hắc nở nụ cười, nói, "Không phải là đêm nay có chuyện gì tốt tiện nghi đệ đi?"

Nhìn thấy bộ dạng hèn môn bỉ ổi của Diệp Khiêm, Lâm Nhu Nhu lập tức hiểu rỏ trong nội tâm hắn đang suy nghĩ cái gì rồi, khẳng định lại đang suy nghĩ chuyện một mũi tên trúng hai con nhạn. Trợn nhìn Diệp Khiêm, Lâm Nhu Nhu nói: "Tối nay là sinh nhật của Nhiên tỷ!"

Diệp Khiêm sững sờ, lập tức cười cười xấu hổ, áy náy nhìn Tống Nhiên, hắn như thế nào lại quên chuyện này a. Trên khuôn mặt của Tống Nhiên hiện lên vẻ thất lạc. "Ách... Chuyện này... Nhiên tỷ, đệ đã biết, đêm nay nhất định đúng giờ trở về." Diệp Khiêm xấu hổ nói.

"Ừ!" Tống Nhiên lên tiếng, quay người đi ra ngoài.

Nhìn thấy Tống Nhiên cùng Lâm Nhu Nhu rời khỏi, Diệp Khiêm có chút áy náy thở dài. Nhiều năm như vậy, Tống Nhiên một mực đều toàn tâm toàn ý giúp đỡ hắn, không hề có một câu oán hận, mà hắn ngay cả ngày sinh nhật của nàng cũng quên. Diệp Khiêm biết rỏ, nữ nhân đối với ngày này thường đều rất để ý, hành vi của hắn có khi nào làm cho Tống Nhiên cảm giác được hắn cho rằng nàng trả giá là đương nhiên hay không?

Kỳ thật, cũng không thể trách Diệp Khiêm, hắn đối với những ngày này đều nhớ không rõ ràng, ngay cả sinh nhật của hắn mà hắn còn không nhớ thì nói gì đến sinh nhật của người khác. Trước kia mỗi lần đến sinh nhật của ai hoặc kỷ niệm gì đặc biệt, thì đều là Jack nhắc nhở hắn, đoán chừng là tối hôm qua xảy ra chuyện như vậy, làm hại Jack cũng trong lúc nhất thời quên nhắc nhở Diệp Khiêm, nếu không cũng sẽ không gây ra chuyện như vậy.

Bất quá, bất kể như thế nào, sai cũng đã là sai rồi, chỉ có thể đền bù. Diệp Khiêm cũng biết, Tống Nhiên cũng sẽ không bởi vì chuyện này mà oán trách hắn, bất quá tuy nàng không trách cứ, cũng không có nghĩa là Diệp Khiêm có thể tự tha thứ cho mình, cho nên hắn cần phải lựa chọn cho nàng một món quà thật đặc biệt xem như là để đền bù.

Thế nhưng mà nên mua quà gì cho Tống Nhiên đây, vàng bạc châu báu, không khỏi lộ ra quá tục khí, hắn muốn tặng nàng một món quà có giá trị kỷ niệm. Hắn không biết tặng nàng món quà gì, càng suy nghĩ Diệp Khiêm lại càng thêm đau đầu. Hay là xử lý chính sự trước, sau đó lại từ từ suy nghĩ a, thật sự không được thì đi tìm Jack thương lượng một chút, tiểu tử kia đối với phương diện tặng quà vẫn có chút nghiên cứu. Đáng tiếc Lý Vĩ không có ở tại Hoa Hạ, nếu không hắn nhất định có thể đưa ra một đề nghị tốt, hắn hàng năm tặng rất nhiều quà cho nhiều nữ nhân khác nhau, chắc là có kinh nghiệm a.

Sau khi rửa mặt xong, Diệp Khiêm đi ra biệt thự, phát hiện xe của Tống Nhiên đang đậu trong sân, chìa khóa xe đã cấm sẵn vào trong ổ khóa, không khỏi có chút sửng sốt. Xem ra, vẫn là Tống Nhiên hiểu rõ hắn a, cố ý để lại chiếc xe này.

Trong xe, tản ra mùi nước hoa nữ nhân cùng mùi thơm cơ thể của Tống Nhiên, rất mê người. Diệp Khiêm hít thật sâu một hơi, lái ô-tô, hướng nhà của Mẫn Duy Văn chạy tới. Chỉ còn có hai ngày là diễn ra hội đấu giá rồi, hắn phải nắm chặt thời gian giải quyết Mẫn Duy Văn, có như vậy mới bảo đảm mọi chuyện không có sơ hở nào. Hôm nay, Lâm Phong cùng Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe đã rời khỏi Hoa Hạ, Diệp Khiêm cũng không hề có lo lắng gì khác.

Ách, còn có Đằng Tỉnh Thiên Hương, cũng không biết Nam Cung Tử Tuấn cùng Tây Môn Tiểu Uyển có bắt được nàng hay không. Nghĩ tới đây, Diệp Khiêm gọi điện thoại cho Hoàng Phủ Kình Thiên. Điện thoại vừa mới kết nối, đối diện liền truyền đến từng đợt tiếng ồn ào, giống như là âm thanh ở sân bay. Diệp Khiêm không khỏi có chút sửng sốt, kinh ngạc hỏi: "Lão đầu, ngươi đang muốn đi đâu hả?"

"Đi cái rắm, lão tử tối hôm qua ngồi máy bay, vừa mới đến thành phố Thượng Hải." Hoàng Phủ Kình Thiên nói, "Tiểu tử ngươi lại có chuyện gì hả? Đừng có nói với ta là lại phát hiện gián điệp nữa."

"Nào có nhiều gián điệp như vậy a, ta chỉ muốn với hỏi thăm ngươi thôi, đã ngươi không lĩnh tình, vậy thì quên đi." Diệp Khiêm nói.

"Được rồi được rồi, ngươi cũng đừng cùng ta giả bộ. Nghe Jack nói, các ngươi bắt được một thành viên Bát Kỳ?" Hoàng Phủ Kình Thiên hỏi.

"Đúng vậy a, tên kia là người đang cùng Âu Dương Thành giao dịch. Như thế nào? Ngươi còn không có phái người đi tiếp nhận hắn sao?" Diệp Khiêm nói, "Ta thật phục ngươi a, nhiều thế lực tiến vào Hoa Hạ như vậy, mà cục Quốc An của ngươi chuyện gì cũng không biết. May mắn là không có xảy ra chuyện lớn gì, nếu không ngươi đã có thể mất chức a."

"Không có biện pháp, gần đây thành viên cục Quốc An không đủ, toàn bộ bị điều đi làm một cái nhiệm vụ khẩn cấp." Hoàng Phủ Kình Thiên thở dài, nói. Chuyện này cũng làm cho Hoàng Phủ Kình Thiên rất bất đắc dĩ, chẳng những là cục Quốc An, mà ngay cả thành viên Ẩn Long cũng đều toàn bộ phái đi ra ngoài, cho nên mới xuất hiện cục diện như vậy.

Về phần là nhiệm vụ gì, Diệp Khiêm đương nhiên sẽ không ngu ngốc hỏi đến, loại cơ mật quốc gia này, coi như hắn có hỏi, Hoàng Phủ Kình Thiên khẳng định cũng sẽ không nói ra cái gì. "Vậy chuyện Đằng Tỉnh Thiên Hương thế nào rồi? Đã bắt được nàng chưa?" Diệp Khiêm hỏi.

"Ngươi cứ nói đi?" Hoàng Phủ Kình Thiên có chút buồn bực nói.

"Được, được rồi được rồi, không nói nữa." Diệp Khiêm không khỏi phiền muộn, Nam Cung Tử Tuấn cùng Tây Môn Tiểu Uyển ra tay vậy mà không bắt được Đằng Tỉnh Thiên Hương, chuyện này thật phiền toái a. Hắn cũng không biết tổ chức lính đánh thuê Bát Kỳ có bao nhiêu người đã đến thành phố Thượng Hải, hiện tại muốn tìm Đằng Tỉnh Thiên Hương sẽ rất khó khăn rồi, vạn nhất nàng đem mối quan hệ giữa công ty bảo an Thiết Huyết cùng Nanh Sói nói với tổ chức thần bí sau lưng nàng, thì sau này muốn tiến quân vào Nhật Bản độ khó sẽ tăng lên rất nhiều a.

Nghe giọng điệu của Hoàng Phủ Kình Thiên, Diệp Khiêm đã biết rõ, chuyện này đã thất bại, nếu không thì Hoàng Phủ Kình Thiên cũng sẽ không rãnh mà chạy tới thành phố Thượng Hải.

Sau khi cúp điện thoại, Diệp Khiêm cuống quít gọi một cú điện thoại cho Jack, nói: "Đằng Tỉnh Thiên Hương đến Hoa Hạ rồi, cục Quốc An đã mất dấu nàng rồi, ngươi phải nghĩ biện pháp, mau chóng tìm ra tung tích của nàng. Còn có, ngươi mấy ngày nay đừng đi ra ngoài, không thể để cho Đằng Tỉnh Thiên Hương trông thấy ngươi, nếu không mọi chuyện sẽ rất phiền toái."

"Đã rỏ, yên tâm đi lão đại, hiện tại toàn bộ xí nghiệp, cửa hàng, cư xá của thành phố Thượng Hải trên cơ bản đều là do nhân viên của công ty bảo an Thiết Huyết phụ trách bảo vệ, ta sẽ đem ảnh chụp của Đằng Tỉnh Thiên Hương phân phát xuống dưới, để cho bọn họ lưu ý." Jack nói, "Đúng rồi, lão đại, tối hôm qua không có sao chứ? Lâm Phong cùng Bạch Thiên Hòe bọn hắn..."

"Không có việc gì, bọn họ đã rời khỏi Hoa Hạ." Diệp Khiêm nói, "Đúng rồi, ngươi liên hệ Vương Hổ, để cho người của hắn cũng lưu ý nhiều một chút, ta cũng không tin, tìm kiếm toàn thành phố Thượng Hải mà còn không tìm thấy Đằng Tỉnh Thiên Hương."

"Ừ!" Jack lên tiếng, sau đó cúp điện thoại.

Diệp Khiêm lại có chút đau đầu rồi, người cục Quốc An lại không bắt được Đằng Tỉnh Thiên Hương, đây chính là một cái tai họa ah. Bất kể như thế nào, Diệp Khiêm cũng phải mau chóng tìm ra nàng, sau đó giải quyết nàng. Cục Quốc An đã không thể xuất ra lực lượng, vậy Diệp Khiêm cũng chỉ có thể tự mình động thủ, chờ khi hắn tra khảo ra sau lưng tổ chức Bát Kỳ là tổ chức gì, rồi lại chuyển giao cho cục Quốc An là được rồi.

Thành phố Thượng Hải cũng không lớn, Diệp Khiêm không tin, có nhiều người như vậy, còn không tìm ra nơi Đằng Tỉnh Thiên Hương ẩn thân. Hơn nữa, hiên tại chắc hẳn nàng cũng biết công ty bảo an Thiết Huyết là sản nghiệp của Nanh Sói. Nàng cho dù không để ý tình cảm chủ tớ, chắc hẳn cũng muốn tự mình đi hoàn thành nhiệm vụ cướp lấy Hỏa Vẫn.

Diệp Khiêm cùng tương đối hiểu rỏ tinh tinh thần võ sĩ đạo biến thái này. Diệp Khiêm tin tưởng, cho dù chết, Đằng Tỉnh Thiên Hương cũng phải hoàn thành nhiệm vụ, nếu không cho dù nàng có trở lại Nhật Bản, thì kết quả vẫn là nhận lấy cái chết.

Nếu như nói cướp lấy Hỏa Vẫn chỉ là một nhiệm vụ đơn giản, như vậy hoàn thành giao dịch với Âu Dương Thành mới là nhiệm vụ quan trọng nhất, dù sao tổ chức thân bí sau lưng Đằng Tỉnh Thiên Hương vẫn mong đợi dựa vào Âu Dương Thành để đả thông con đường vẫn chuyển ma túy. Hoặc là nói, dựa vào người sau lưng Âu Dương Thành thì đúng hơn.

Điểm ấy Diệp Khiêm vẫn rất tin tưởng, không có quan hệ, Âu Dương Thành như thế nào có thể có vị trí như ngày hôm nay? Không có quan hệ hắn làm sao có thể từ Ban Thanh Tra Kỷ Luật đi ra nhanh như vậy? Đủ mọi loại dấu hiệu cho thấy, sau lưng Âu Dương Thành là một đại nhân vật. Cụ thể là ai, Diệp Khiêm không cần phải để ý tới, tự nhiên có người cục Quốc An đi điều tra. Nếu như chuyện này đều làm không được, thì cục Quốc An thật sự có thể biến mất được rồi, Diệp Khiêm vẫn tin tưởng Hoàng Phủ Kình Thiên có thể làm thỏa đáng. Chuyện Đằng Tỉnh Thiên Hương cũng chỉ là một chuyện ngoài ý muốn mà thôi.

Sau khi cúp điện thoại, Diệp Khiêm liền lái ô-tô, hướng nhà của Mẫn Duy Văn chạy tới. Tối hôm qua không đi được, hôm nay Diệp Khiêm cũng không thể thất bại a, nếu không chính là lấy đá đập chân của mình a. Bên Khổng Hạo, Diệp Khiêm cũng không có hỏi đến, tuy hắn không hiểu đồ cổ, nhưng cũng biết muốn tạo ra một món đồ cổ là chuyện không phải dễ dàng gì, hắn có hối thúc cũng vô dụng, ngược lại sẽ quấy nhiễu đến Khổng Hạo.

Nếu đến ngày diễn ra hội đấu giá hội, Khổng Hạo còn không có tạo ra thanh đao Hỏa Vẫn giả thì Diệp Khiêm cũng đành phải sử dụng biện pháp khác. Diệp Khiêm vẫn luôn là người kiên định phương châm, không đánh thì thôi, đánh là phải thắng. Trải qua chuyện tối ngày hôm qua, Diệp Khiêm cũng đã chuẩn bị kỹ càng mọi tình huống có thể xảy ra.

Ước chừng hơn một giờ, xe của Diệp Khiêm dừng lại trước khu chung cư nơi Mẫn Duy Văn đang ở, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, Diệp Khiêm từ trên xe đi xuống, hít thật sâu một hơi, cất bước hướng trên lầu đi đến.

Bình luận

Truyện đang đọc