SIÊU CẤP BINH VƯƠNG

Nghe xong những lời Diệp Khiêm nói, tên tiểu tử kia vốn biểu hiện trên khuôn mặt có chút cừu hận liền lập tức biến mất, một lần nữa biểu hiện ra bộ dáng tươi cười, nói: "Ông chủ Lô của chúng ta không có ở đây, anh có sinh ý gì thì cứ nói với tôi cũng giống như vậy a. Đến, tiên sinh, trước tiên hãy vào bên trong ngồi rồi từ từ nói chuyện."

"Anh thật sự có thể làm chủ chứ? Đây là đơn hàng mấy trăm vạn lận a, tôi nghĩ anh hãy mau chóng thông báo cho ông chủ Lô, để cho ông ta trở về đây a." Diệp Khiêm nói.

Tên tiểu tử kia có chút sửng sốt, đơn hàng mấy trăm vạn hắn không dám làm chủ rồi, cuống quít nói: "Hảo hảo, tôi lập tức liên hệ với ông chủ Lô, xin hai anh hãy ngồi chờ một chút."

Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, cất bước di vào trong cửa hàng. Tên tiểu tử kia tỏ ra vô cùng khách khí, hết bưng ghế lại tới châm trà, hầu hạ vô cùng chu đạo. Chuyện này cũng khó trách hắn, dù sao đây cũng là đơn hàng mấy trăm vạn a, hắn làm ở chỗ này lâu như vậy, tự nhiên rất rõ ràng, đơn hàng lớn như vậy thì lợi nhuận kiếm được chắc cũng được một nửa, thậm chí còn nhiều hơn thế.

Sau khi châm trà cho Diệp Khiêm cùng Thanh Phong, tên tiểu tử kia cuống quít bấm số điện thoại của Lô Ba, đem chuyện này nói đơn giản một lần. Nguyên bản Lô Ba còn đang ngủ, sau khi nghe được âm thanh điện thoại thì có chút tức giận, thế nhưng mà sau khi nghe xong những lời của tên tiểu tử kia nói, liền cuống quít để cho tên tiểu tử kia hầu hạ tốt bọn người Diệp Khiêm, hắn sẽ lập tức tới nơi đó.

Ỷ vào anh rể của mình là cục trưởng cục công an thành phố Hải Khẩu, Lô Ba tại thành phố Hải Khẩu cũng là lăn lộn phong sinh thủy khởi, bất quá tiểu tử này làm việc quá không có phúc hậu, vật liệu xây dựng mà hắn bán ra đều là hàng phế liệu, cho nên hắn không có bất cứ khách hàng quen nào. Lợi nhuận hàng năm của cửa hàng vật liệu xây dựng này cũng không có bao nhiêu tiền, hắn dựa vào sự bá đạo của mình mới kiếm được một hai trăm vạn mà thôi, hôm nay vậy mà thoáng cái đã tới một khách hàng lớn, há miệng ra là đơn hàng mấy trăm vạn, chuyện này để cho hắn hưng phấn không thôi. Chỉ cần hoàn thành mối làm ăn này, cũng có ý nghĩa là một năm này không cần phải làm việc nữa.

Sau khi rửa mặt xong, Lô Ba thay đổi một thân âu phục, cuống quít lái ô tô hướng cửa hàng chạy tới.

Diệp Khiêm sau khi uống mấy ngụm trà, liền đứng dậy ở trong cửa hàng nhìn bốn phía, vật liệu xây dựng ở đây đều là loại chất lượng cao, tên tiểu tử kia cũng không có nói sai, đều là hàng nhập khẩu. Diệp Khiêm có chút cười cười, Lô Ba quả thật là người rất vô sỉ a, dùng những vật liệu xây dựng chất lượng cao này để hấp dẫn người mua, đợi đến lúc giao hàng thì lại đổi thành hàng kém chất lượng.

"Lão đại, chúng ta đến đây đàm phán thật hả? Không làm chút chuyện gì sao?" Thanh Phong tiến đến bên cạnh Diệp Khiêm, nhỏ giọng hỏi.

"Đừng nóng vội, đợi Lô Ba đến rồi nói sau." Diệp Khiêm nói.

Thanh Phong có chút nhếch miệng, trông thấy tên tiểu tử kia có ý định nghe lén bọn họ nói chuyện, sắc mặt lập tức trầm xuống, trách mắng: "Mày làm gì đó? Còn không mau gọi điện thoại thúc dục ông chủ của mày đi, muốn nghe lén hả?"

Tên tiểu tử kia cũng là tên côn đồ, đâu có thể chịu nhịn nhục như vậy, nhưng vừa rồi ông chủ của hắn đã ra lệnh để cho hắn hầu hạ tốt bọn họ, cho nên hắn chỉ thể nén giận mà thôi.

Không có bao lâu, liền thấy xe của Lô Ba dừng lại trước cửa ra vào của cửa hàng vật liệu xây dựng, Lô Ba vội vàng từ trong xe đi ra, đi thẳng vào bên trong cửa hàng vật liệu xây dựng."ông chủ, chính là bọn họ!" Tên tiểu tử kia cuống quít nghênh đón, nói.

Lô Ba nhẹ gật đầu, lúc hắn nhìn thấy Diệp Khiêm cùng Thanh Phong thì có chút sửng sốt, cảm giác giống như đã gặp bọn họ ở nơi nào rồi, tuy nhiên lại nghĩ không ra. Bất quá lúc này hắn cũng không thể suy nghĩ nhiều quá, cuống quít đi đến trước, vừa lấy gói thuốc ớ trong túi tiền ra đưa tới, vừa nói: "Xin hỏi hai anh xưng hô như thế nào?"

Diệp Khiêm cao thấp đánh giá hắn, nói: "Ông là Lô Ba? Tôi họ Diệp, người này là phụ tá của tôi."

Đối đãi với người không muốn mua vật liệu xây dựng của mình thì Lô Ba thường áp dụng biện pháp uy hiếp, ép mua ép bán. Nhưng hiện tại Diệp Khiêm lại chủ động đưa tới cửa, Lô Ba tự nhiên phải khách khí một chút. "Xin chào ông chủ Diệp, cửa hàng vật liệu xây dựng này là của tôi." Lô Ba vừa nói vừa vươn tay ra.

Vốn là chờ mong Diệp Khiêm sẽ cùng hắn bắt tay một chút, thế nhưng mà Diệp Khiêm lại đem thuốc lá mà hắn vừa mới đưa tới ngậm ở trong miệng, sau đó Thanh Phong rất phối hợp châm lửa cho Diệp Khiêm. Diệp Khiêm hít một hơi, liếc mắt nhìn hắn, nói: "Chúng ta vẫn nên nói chuyện chính sự a."

Lô Ba bị Diệp Khiêm làm lơ, nên sắc mặt của hắn rõ ràng có chút khó coi. Bất quá, lại lập tức đè ép xuống, trên khuôn mặt hiên ra bộ dạng tươi cười, nói: "Hảo hảo, đến, Diệp tiên sinh, chúng ta ngồi xuống nói chuyện." Nhưng trong nội tâm lại âm thầm thầm nghĩ, hừ, hiện tại cho mày hung hăng càn quấy một chút, đợi lúc lão tử cầm được tiền của mày rồi, thì mày chỉ có nước khóc.

"Ừ!" Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, cất bước đi đến bên cạnh ghế ngồi xuống. Thanh Phong cũng ngông nghênh đi qua ngồi xuống, nhếch chân lên bắt chéo đung đưa. Thấy một màn như vậy, Lô Ba có chút sửng sốt, hắn có cảm giác là đối phương đến đây gây chuyện? Bất quá, trước khi chuyện còn không có rõ ràng, Lô Ba không có khả năng đem miếng thịt đã dâng đến miệng lại đẩy ra ngoài, cũng cùng đi theo qua ngồi xuống, vừa phân phó người dâng trà, vừa nói: "Không biết ông chủ Diệp muốn bàn sinh ý gì? Là lắp đặt thiết bị cho người khác hay là cho mình dùng?"

"Chúng tôi muốn lắp đặt thiết bị cho một căn biệt thự mà ông chủ chúng tôi mới mua, nhưng ông chủ của chúng tôi không tin những công ty trang hoàng kia được, cho nên mới để cho tôi tự mình đi mua những thiết bị này." Diệp Khiêm thản nhiên nói, "Ông chủ của chúng tôi là người làm ăn lớn, lần này nếu như hợp tác tốt, thì về sau còn có rất nhiều cơ hội hợp tác."

Lô Ba hơi sững sờ, hiển nhiên là hắn không ngờ rằng Diệp Khiêm nguyên lai chỉ là người làm việc lặt vặt mà thôi, phía sau hắn còn có một ông chủ nữa. Bất quá, sau khi nghe được những lời Diệp Khiêm nói, Lô Ba lập tức hưng phấn, trong nội tâm cũng âm thầm cân nhắc nên làm như thế nào. Nếu như chỉ cấp cho đối phương hàng kém chất lượng, thì chỉ sợ sẽ không có cơ hội hợp tác lần nữa rồi, tổn thất sẽ không nhỏ a. Mà nếu như cho bọn họ hàng tốt thì sau này nói không chừng sẽ còn có rất nhiều cơ hội hợp tác, cơ hội kiếm tiền cũng sẽ có nhiều hơn. Bất quá, hắn ở trong ngành này lăn lộn lâu như vậy, hoặc nhiều hoặc ít cũng biết một ít, hầu như khách hàng nào đến nơi đây đều nói mình còn có rất nhiều sinh ý muốn làm cùng với hắn, mục đích đơn giản chính là vì muốn hắn giảm giá, với lại thêm chút tiền boa.

"Diệp tiên sinh cứ yên tâm đi, tài liệu của chúng tôi toàn bộ đều là nhập khẩu, chất lượng tuyệt đối có thể bảo đảm." Lô Ba nói, "Như vậy đi, tôi sẽ cho Diệp tiên sinh một thành tiền boa, anh cảm thấy thế nào?"

"Một thành? Nhiều như vậy? Vậy chẳng phải là ông không còn tiền lời hay sao? Ông chủ Lô đừng có nói với tôi là vật liệu xây dựng của ông đều là hàng buôn lậu đó nha." Diệp Khiêm nói.

"Đây là hàng chính hãng Diệp tiên sinh cứ yên tâm, chẳng qua là tôi thấy anh khổ cực chạy đến đây như vậy, nên cho anh chút tiền boa mua bao thuốc lá cũng là chuyện đương nhiên. Thực không dám giấu giếm, tôi dám nói, tại toàn bộ thành phố Hải Khẩu, không có cửa hàng vật liệu xây dựng nào có vật liệu xây dựng tốt hơn cửa hàng của tôi. Hơn nữa, nếu sinh ý này mà tôi không làm, thì tôi dám hung hăng càn quấy nói một câu, cũng không có người nào dám làm." Lô Ba nói.

"Ông chủ Lô nói như vậy, tôi có thể lý giải là nếu như tôi không mua vật liệu xây dựng ở trong cửa hàng của ông thì người khác cũng không dám bán cho tôi, có phải vậy không?" Diệp Khiêm sâm lãnh nở nụ cười một chút, nói.

"Không có, Diệp tiên sinh ngàn vạn đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn nói cửa hàng của tôi tại thành phố Hải Khẩu có danh dự cùng uy vọng rất lớn, rất nhiều cửa hàng vật liệu xây dựng cở lớn cũng không thể so cùng với tôi." Lô Ba cuống quít nói. Hắn vốn tưởng rằng ném ra ngoài một thành tiền boa, là đủ để cho Diệp Khiêm động tâm, thế nhưng mà Diệp Khiêm lại không có động tâm, chuyện này khiến cho Lô Ba có chút luống cuống tay chân, không biết vì sao.

"Bất quá theo tin tức mà tôi nghe được thì hình như không phải vậy, bên ngoài có người nói vật liệu xây dựng của ông chủ Lô đều hàng kém chất lượng, hơn nữa ông còn ép mua ép bán. Nếu như không phải xem trên phương diện mặt mũi của bạn của tôi, thì tôi quả thật không có ý nghĩ tới nơi này." Diệp Khiêm nói.

"Diệp tiên sinh ngàn vạn lần đừng có nghe lời đồn ở bên ngoài, hiện tại người kinh doanh vật liệu xây dựng rất nhiều, vì muốn chèn ép đối thủ nên bọn họ có thể sử dụng bất cứ loại thủ đoạn hèn hạ gì." Lô Ba nói, "Nếu không thì như vậy, Diệp tiên sinh, tôi cho anh thêm 0.5 thành tiền boa, anh thấy thế nào? Đây đã là cực hạn của tôi rồi, nhiều hơn nữa thì tôi sẽ không có lợi nhuận."

"1.5 thành tiền boa của 500 vạn là 75 vạn, còn thừa lại 425 vạn. Coi như cũng được, rất công đạo." Diệp Khiêm thản nhiên nói, "Ông chủ Lô đã nói đến thế này rồi, thì tôi cũng sẽ bán cho ông chủ Lô một cái mặt mũi, vậy thì 425 vạn."

Vừa nói, Diệp Khiêm vừa giơ bàn tay ra.

Lô Ba một hồi mờ mịt, kinh ngạc nhìn Diệp Khiêm, nói: "Có ý tứ gì?"

"Ừ? Ông chủ Lô không hiểu rõ sao? Vừa rồi ông không phải đã nói, là sẽ đưa cho tôi 425 vạn sao." Diệp Khiêm nói.

Lô Ba nhướng mày, sắc mặt ám xuống dưới, sâm lãnh nói: "Diệp tiên sinh, anh đang chơi tôi sao? Anh có nghĩ kỹ hậu quả không vậy?"

"Xem ông chủ Lô nói kìa, chúng ta đang nói đến chuyện buôn bán a, vật liệu xây dựng của ông chủ Lô không đúng với hiệp nghị, ông dùng hàng kém chất lượng để giao cho tôi, làm hại công trình của tôi không thể hoàn thành đúng kỳ hạn, tất cả trang thiết bị toàn bộ phải gỡ xuống làm lại lần nữa, tổn thất này ông chủ Lô không thể không phụ trách a? Nếu như tôi đi tố cáo ông chủ Lô thì thanh danh của ông chủ Lô sẽ không còn. Thanh danh một khi đã mất đi thì cho dù ông có tốn mấy trăm vạn cũng không thể mua trở lại nha." Diệp Khiêm có chút vừa cười vừa nói.

"Tôi không rõ lời Diệp tiên sinh nói là có ý gì." Lô Ba hừ lạnh một tiếng nói.

"Lão đại, cần gì phải nói nhiều với hắn a, xem bộ dạng của hắn là không muốn bồi thường rồi, giao cho em đi, chỉ cần em tháo hai cánh tay của hắn xuống thì hắn sẽ biết phải làm sao liền." Thanh Phong vừa nói vừa xoắn ống tay áo lên, một bộ một dạng lời không hợp liền muốn đấu võ.

Thủ hạ của Lô Ba cuống quít hộ ở trước người của hắn, chăm chú nhìn chằm chằm Thanh Phong, hào khí nơi đây trong lúc nhất thời trở nên có chút khẩn trương.

"Ông chủ Lô xem ra thật sự đã quên tôi rồi, bất quá tôi vẫn còn nhớ rõ ông a. Ông còn nhớ rõ khách sạn mà ông ép mua vật liệu xây dựng của cửa hàng ông không? Khách sạn dó là sản nghiệp của tôi, ông giao cho tôi một đám vật liệu xây dựng kém chất lượng như vậy, làm hại tôi tổn thất cũng không nhỏ a. Ông nói, tôi có nên tìm ông đòi bồi thường hay không?"

Lông mày của Lô Ba nhíu lại một chút, nhớ tới chuyện xảy ra ở khách sạn ngày đó, lúc đó hắn có nhìn thấy Diệp Khiêm bất quá hắn lại không ngờ rằng Diệp Khiêm lại là ông chủ của khách sạn đó. Chỉ có điều biểu hiện của Diệp Khiêm khi đó rất nhu nhược, nếu như không phải quản lý khách sạn thay hắn nhận lỗi thì Lô Ba đã chuẩn bị giáo huấn hắn rồi. Không nghĩ tới, chính mình không có đi tìm hắn phiền toái, hắn lại tìm tới cửa gây phiền toái. Lạnh lùng nở nụ cười một tiếng, Lô Ba nói: "Anh không phải là người địa phương? Là người từ bên ngoài đến?"

Bình luận

Truyện đang đọc