Vấn đề này của An Đức Liệt, Diệp Khiêm chỉ cần suy nghĩ một chút liền có thể đoán ra ai là người làm chuyện này rồi. Hoa Kiệt cùng Lôi Giang khẳng định là không thể nào, thứ nhất, bọn họ căn bản không biết hôm nay An Đức Liệt sẽ tới thành phố Hải Khẩu; thứ hai, bọn họ cũng không rõ ràng mục đích của An Đức Liệt đến thành phố Hải Khẩu là gì? Chỉ cần từ hai phương diện này, liền có thể suy đoán ra xạ thủ tuyệt đối không phải là do bọn họ phái tới.
Như vậy, còn lại chỉ có một người. Ai là người muốn An Đức Liệt chết nhất? Ngoại trừ A Tạ Phu ra, Diệp Khiêm không thể nghĩ tới người nào khác. Bởi vì, nếu như An Đức Liệt bị giết chết, thì A Tạ Phu sẽ là người có lợi ích lớn nhất, bởi vì chỉ cần An Đức Liệt chết đi, thì toàn bộ gia tộc Khố Lạc Phu Tư cơ hồ sẽ không có người nào có thể cùng hắn tranh đoạt vị trí tộc trưởng gia tộc.
Hơn nữa, nếu như An Đức Liệt tại Hoa Hạ bị người bắn chết, A Tạ Phu sẽ hoàn toàn không bị nghi ngờ, hơn nữa, hắn còn có thể mượn danh nghĩa vì An Đức Liệt báo thù, công khai đi thu phục thế lực của An Đức Liệt. Như vậy đây là một cơ hội rất hiếm có, A Tạ Phu như thế nào sẽ không làm chứ? Hắn cũng không phải là kẻ ngốc, đương nhiên có thể thấy rõ tình thế trước mắt, từ khi An Đức Liệt nắm giữ thành phố Murmansk, sau khi đánh bại thế lực của gia tộc Tư Lạp Đạt, địa vị của An Đức Liệt ở trong gia tộc càng ngày càng cao. Nếu như tình hình lại tiếp tục như vậy, thì hắn căn bản không còn có tiền vốn cùng An Đức Liệt tranh đấu nữa. Dưới tình huống như vậy, hắn tất nhiên muốn dồn An Đức Liệt vào chỗ chết rồi.
Dừng một chút, Diệp Khiêm nhìn An Đức Liệt, nói: "Chuyện này cũng không khó đoán. An Đức Liệt tiên sinh, anh hãy ngẫm lại, ai là người muốn anh chết nhất?"
An Đức Liệt cau mày, trong ánh mắt hiện lên một tia sát khí, lạnh lùng nói: "A Tạ Phu!"
Diệp Khiêm có chút cười cười, nói: "Có lẽ chính là hắn rồi, trừ hắn ra, tôi nghĩ cũng không có ai biết chuyện anh muốn tới Hoa Hạ a?"
Lạnh lùng hừ một tiếng, An Đức Liệt nói: "A Tạ Phu, đây là ông đã bức tôi, cũng đừng trách tôi không giảng nghĩa chú cháu."
"Xem ra tên xạ thủ đã rời đi rồi, An Đức Liệt tiên sinh, chúng ta vẫn nên rời khỏi nơi này trước a. Còn về phần tên xạ thủ kia, tôi sẽ nghĩ biện pháp tìm ra hắn." Dừng một chút, Diệp Khiêm nói.
An Đức Liệt lên tiếng, sau đó đứng dậy. Hai gã bảo tiêu của hắn vẫn cảnh giác như cũ, đang đứng ở trước người hắn, hiển nhiên là bị chuyện vừa rồi hù dọa sợ hãi. "Hai anh còn không mau hướng Diệp tiên sinh xin lỗi, vừa rồi nếu như không có anh ấy, thì tôi rất có thể đã mất mạng rồi. Hừ, hai anh thậm chí ngay cả một chút ý thức nguy hiểm cũng không có, có xạ thủ xuất hiện cũng không biết, lại còn ngăn cản Diệp tiên sinh, thiếu chút nữa thì ngay cả Diệp tiên sinh cũng bị hại. Còn không mau xin lỗi?"
Hai gã bảo tiêu nhớ tới chuyện vừa rồi, bây giờ còn có chút ít đổ mồ hôi lạnh. Hoàn toàn chính xác, vừa rồi nếu như không phải Diệp Khiêm phản ứng nhanh chóng thì rất có thể An Đức Liệt đã chết dưới họng súng rồi. Hơn nữa, đáng hận nhất chính là bọn họ vừa rồi vậy mà muốn đi ngăn cản Diệp Khiêm, may mắn là thân thủ của Diệp Khiêm tốt, nếu không chẳng những là ông chủ An Đức Liệt của bọn họ, thậm chí là ngay cả Diệp Khiêm cũng có thể sẽ bị giết chết ở chỗ này.
Viên đạn mà xạ thủ kia bắn ra vừa rồi, bọn họ đã xem qua, là đạn của súng bắn tỉa XM109, nó có thể xuyên phá xe thiết giáp hạng nhẹ. Nói cách khác, nếu như viên đạn bắn trúng Diệp Khiêm thì nó hoàn toàn có năng lực xuyên thấu qua thân thể của hắn, sau đó lại bắn vào thân thể của An Đức Liệt.
Áy náy nhìn Diệp Khiêm, hai gã bảo tiêu cung kính cúi đầu, nói: "Thực xin lỗi, Diệp tiên sinh, mới vừa rồi là lỗi của chúng tôi, chúng tôi thật lòng xin lỗi!"
Diệp Khiêm ha ha nở nụ cười, nói: "Không có sao, hai anh cũng là tận chức trách của mình mà thôi." Sau đó ánh mắt chuyển hướng An Đức Liệt, Diệp Khiêm nói tiếp: "An Đức Liệt tiên sinh, tôi xin giới thiệu cho anh, đây là huynh đệ Nanh Sói của chúng tôi, Thanh Phong."
"Xin chào, anh Thanh Phong!" An Đức Liệt rất khách khí vươn tay ra, nói.
Thanh Phong giơ tay cùng hắn nắm nhẹ một chút, nói: "Tôi kính ngưỡng đại danh của An Đức Liệt tiên sinh đã lâu, hạnh ngộ hạnh ngộ!"
"Vừa rồi cảm ơn Thanh Phong tiên sinh đã ra tay cứu giúp, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, ngày khác nếu như Thanh Phong tiên sinh có đi tới nước Nga thì nhất định phải tới tìm tôi a, để tôi có thể tận tình địa chủ một phen." An Đức Liệt khách khí nói.
"Nhất định nhất định." Thanh Phong ha ha nở nụ cười, nói.
An Đức Liệt nhìn chung quanh một chút, sau đó tò mò hỏi: "Diệp tiên sinh, như thế nào lại không thấy Lâm tiên sinh? Anh ấy có ở đây không?"
Diệp Khiêm hơi sững sờ, lập tức ha ha vừa cười vừa nói: "Ah, anh ấy còn có rất nhiều chuyện phải làm, không ở tại thành phố Hải Khẩu, cho nên không thể tới sân bay đón tiếp An Đức Liệt tiên sinh được."
Không cần An Đức Liệt nói rõ, Diệp Khiêm cũng biết "Lâm tiên sinh" trong miệng hắn là đang nói tới ai, ngoại trừ Lâm Phong ra, thì sẽ không còn có người nào khác. Bất quá, An Đức Liệt cũng không biết Lâm Phong không phải là thành viên Nanh Sói, mà là thủ lĩnh Thất Sát. Nếu như cho hắn biết rõ chuyện này, thì lúc hắn biết đã từng cùng thủ lĩnh Thất Sát gặp mặt, không biết hắn sẽ có biểu hiện như thế nào a.
Dừng một chút, Diệp Khiêm nói tiếp: "An Đức Liệt tiên sinh, chúng ta đi thôi!"
"Ừ!" An Đức Liệt nhẹ gật đầu. Lúc mọi người đang muốn cất bước hướng xe đi đến, thì một đám cảnh sát ngăn cản bọn họ lại, bảo vệ sân bay cũng xen lẫn ở trong đó. Một người trong đó chỉ An Đức Liệt nói: "Căn cứ camera hiện trường quay lại thì mục tiêu của xạ thủ có lẽ chính là hắn."
Một người cảnh sát trung niên tiến lên dò xét An Đức Liệt, nói: "Thực xin lỗi tiên sinh, xin anh hãy lấy ra hộ chiếu."
An Đức Liệt có chút sửng sốt một chút, quay đầu nhìn Diệp Khiêm. Nhìn thấy Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, An Đức Liệt từ trong túi trên người đem hộ chiếu của mình lấy ra đưa tới.
"Còn có hai người các anh nữa, cũng đem hộ chiếu lấy ra." Gã cảnh sát trung niên lại quét nhìn hai gã bảo tiêu bên cạnh An Đức Liệt nói.
An Đức Liệt nhìn bọn họ nhẹ gật đầu, hai gã bảo tiêu cũng đem hộ chiếu của mình lấy ra đưa tới. Nhìn thấy ánh mắt của gã cảnh sát trung niên lại nhìn về phía mình, Diệp Khiêm có chút chán ghét nói: "Ông còn muốn làm gì? Cũng muốn tôi đem CMND cho ông xem sao?"
"Đương nhiên, cám ơn hợp tác." Gã cảnh sát trung niên ngược lại là không nhanh không chậm nói.
Diệp Khiêm lạnh lùng nở nụ cười một tiếng, nói: "Tôi đây cũng muốn xem thẻ ngành của ông trước, ai biết ông là cảnh sát thật hay là cảnh sát giả?"
Gã cảnh sát trung niên ha ha nở nụ cười một chút, nói: "Người trẻ tuổi rất ngạo ah. Tôi lớn hơn anh vài tuổi, anh hãy nghe lời khuyên của tôi, người trẻ tuổi làm người phải ít xuất hiện một chút, có như vậy mới không lỗ lả."
"Làm người phải ít xuất hiện, nhưng làm việc thì phải cao điệu. Hơn nữa, tôi cũng rất chán ghét loại người cậy già lên mặt. Ông có tâm tư ở chỗ này tra hỏi chúng tôi, vì cái gì không lo đi tìm tên xạ thủ kia đi?" Diệp Khiêm tựa hồ không sợ ánh mắt của gã cảnh sát trung niên, chăm chú nhìn vào mắt hắn. Lần thứ nhất gặp Hoàng Phủ Kình Thiên, Diệp Khiêm cũng dám nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Hoàng Phủ Kình Thiên, thì huống chi là gã cảnh sát trung niên này.
Lông mày của gã cảnh sát trung niên có chút nhíu lại, hiển nhiên là bị lời nói của Diệp Khiêm kích thích. Bất quá, hắn cũng không có giương nanh múa vuốt lợi dụng thân phận của mình đi áp chế Diệp Khiêm, mà hơi hơi nở nụ cười một chút, đem thẻ ngành của mình đưa cho Diệp Khiêm, nói: "Đây là thẻ ngành của tôi, anh hãy xem đi."
Diệp Khiêm cũng không có chút nào bối rối, ngông nghênh đem thẻ ngành mà gã cảnh sát trung niên đưa tới nhìn thoáng qua, phía trên thẻ ngành viết "Cục trưởng phòng công an tỉnh Hải Nam Nhâm Xuân Bách". Chuyện này có chút lại để cho Diệp Khiêm giật mình, không nghĩ tới vậy mà kinh động đến cục trưởng phòng công an tỉnh Hải Nam tự mình giá lâm.
Đem thẻ ngành đưa trả cho Nhâm Xuân Bách, Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười một chút, nói: "Không nghĩ tới vậy mà kinh động đến cục trưởng phòng công an tự mình giá lâm, thật đúng là chuyện ngoài ý muốn ah."
"Tốt rồi, hiện tại cậu đã xem thẻ ngành của tôi rồi, có thể chứng minh tôi là cảnh sát thật a? Mời anh lấy CMND ra." Nhâm Xuân Bách nói.
Diệp Khiêm cũng không có làm khó dễ hắn, từ trong túi tiền lấy ra giấy CMND đưa tới. Nhâm Xuân Bách lại nhìn Thanh Phong, nói: "Tiên sinh, xin hãy lấy giấy CMND của anh ra."
Tính tình của Thanh Phong có chút không tốt, sau khi lấy ra CMND liền đưa tới. Nhâm Xuân Bách lạnh lùng nở nụ cười một tiếng, nói: "Anh tốt nhất đừng kiêu ngạo như vậy, nếu không đừng trách tôi bắt anh trở về."
"Móa, cục cảnh sát lão tử đã đi vào không biết bao nhiêu lần rồi, căn bản không thèm quan tâm. Mau đến đây bắt tôi a." Thanh Phong ngẩng cổ lên nói.
"Anh cho rằng tôi không dám sao? Hừ."Nhâm Xuân Bách hừ lạnh một tiếng, vung tay lên, vài tên cảnh sát liền tiến lên muốn bắt lấy Thanh Phong.
Diệp Khiêm hừ lạnh một tiếng, sâm lãnh nói: "Tôi xem ai dám động đến. Hừ!" Nhìn những gã cảnh sát kia, ánh mắt sắc bén của Diệp Khiêm đã đem toàn bộ những cảnh sát kia trấn trụ rồi, không dám động chút nào.
Sau đó, Diệp Khiêm đưa ánh mắt chuyển đến trên người Nhâm Xuân Bách, lạnh lùng nở nụ cười một tiếng, nói: "Nhâm cục trưởng, nếu như ông tới chấp hành công vụ thì tôi không có ý kiến, nhưng nếu như ông muốn làm những chuyện gì khác, thì cũng hi vọng ông đừng tìm tới tôi cùng người của tôi. Chúng tôi đều là thương nhân hợp pháp, ông hiện tại không có bất kỳ chứng cớ nào, xin ông hãy đem hộ chiếu cùng CMND trả lại cho chúng tôi."
"Hừ, thương nhân hợp pháp? Thương nhân hợp pháp mà có người muốn dùng súng giết các anh sao?" Nhâm Xuân Bách khinh thường nói.
"Nhâm cục trưởng, lý luận này của ông tựa hồ có chút không hợp Logic a? Chiếu theo lời ông nói, nếu có người muốn đối phó Nhâm cục trưởng có phải cũng đại biểu cho Nhâm cục trưởng cũng không phải là người tốt hay không?" Diệp Khiêm cười lạnh một tiếng, nói, "Hơn nữa, về phần người khác vì cái gì lại muốn giết chúng tôi, tôi nghĩ chuyền này cần ông đi điều tra a? Bây giờ ông chẳng những không đi điều tra tên xạ thủ kia là ai, mà còn ở chỗ này dây dưa với chúng tôi, tôi có thể hoài nghi ông cùng tên xạ thủ kia là cùng một bọn a."