SIÊU CẤP BINH VƯƠNG

Chỉ cần không phải đối đãi thân thích bằng hữu, thì mỗi câu nói việc làm của Diệp Khiêm đều có mục đích. Vô Tửu, khẳng định không phải là bằng hữu của Diệp Khiêm, ít nhất hiện tại vẫn chỉ là một mối quan hệ vì lợi ích mà thôi. Diệp Khiêm đương nhiên sẽ không vô duyên vô cớ mà giúp Vô Tửu tranh cử, kỳ thật, nếu hôm nay không phải trùng hợp gặp Vô Tửu, Diệp Khiêm cũng đang chuẩn bị đi bái phỏng lão, dù sao hiện tại người có thể cùng Nạp Cát cạnh tranh chỉ có thể là Vô Tửu.

Mặc dù nói thị trường Myanmar cũng không phải rất lớn, nguyên nhân là thị trường nơi đây còn chưa có bị khai phá hết, một khi bị khai phá ra, như vậy thu hoạch hàng năm khẳng định sẽ là một con số rất lớn. Đương nhiên, đối với Diệp Khiêm mà nói, chuyện này cũng không phải là trọng yếu nhất, trọng yếu vẫn là có thể khống chế Đông Nam Á.

Nghe xong lời Diệp Khiêm nói, Vô Tửu lập tức có hứng thú, cuống quít hỏi: "Diệp tiên sinh có cao kiến gì, xin hãy nói ra."

Lấy thuốc lá từ trong túi ra, Diệp Khiêm lần lượt đưa cho Vô Tửu, và Đoán tướng quân, cả hai đều khoát tay lắc đầu, ý bảo không cần. Diệp Khiêm lấy ra một điếu thuốc ngậm trong miệng nhóm lửa, chậm rãi hít một hơi. Diệp Khiêm không đếm xỉa tới bộ dáng lo lắng của Vô Tửu, cứ chậm rãi hút thuốc.

"Ta muốn hỏi, hiện tại chính phủ Myanmar lo lắng nhất chính là vấn đề gì?" Diệp Khiêm chậm rãi nói.

Vô Tửu kinh ngạc sửng sốt một chút, nói: "Hiện tại tối trọng yếu nhất đối với quốc gia tất nhiên là vấn đề phát triển kinh tế."

Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười, nói: "Vấn đề phát triển kinh tế tại quốc gia nào không là vấn đề trọng yếu, nhưng để tranh cử đích, thì chuyện này không thích hợp để thảo luận. Vấn đề lớn nhất của Myanmar là cái gì? Đó đương nhiên là thành phần chống đối hay còn gọi là đội du kích rồi, bọn họ chẳng những uy hiếp chính phủ, cũng uy hiếp lợi ích của nhân dân, đả kích đội du kích, đây mới là biện pháp thích hợp để tranh cử nhất"

Trong nội tâm Vô Tửu không khỏi lộp bộp một chút, hoàn toàn chính xác, đội du kích là vấn đề nhức nhói tại Myanmar, thế nhưng mà những đội du kích kia đều ở nơi dễ thủ khó công, muốn tiêu diệt bọn họ cũng không phải là việc dễ dàng. Bất quá cũng đúng như lời Diệp Khiêm nói, lấy chuyện này làm chủ đề, có thể gia tăng khả năng trúng tuyển của lão, về phần sau khi trúng tuyến có làm như vậy hay không, đây là một chuyện khác. Chính khách, chính là như vậy nha.

"Chủ ý của Diệp tiên sinh rất tốt, chỉ là chuyện này lại không tốt áp dụng a, lực lượng vũ trang Myanmar có hạn, có chút bộ đội trang bị thậm chí còn không bằng đội du kích. Trọng yếu hơn là, vị trí những đội du kích kia ẩn nấp rất khó đánh hạ, một khi công kích không thành công, sẽ làm cho binh lính tử vong rất nhiều, kết quả như vậy sẽ tổn thất rất nghiêm trọng." Vô Tửu nhìn Diệp Khiêm, yếu ớt nói.

Kỳ thật lão nói như vậy, đơn giản là muốn Diệp Khiêm giúp lão. Theo lão nghĩ, Diệp Khiêm đã đưa ra phương án này, thì phải có sự chuẩn bị.

"Không biết Vô Tửu tiên sinh có xem qua truyện Thủy Hử của Hoa Hạ chúng ta không?" Diệp Khiêm hỏi.

Vô Tửu kinh ngạc nhìn Diệp Khiêm, không rõ Diệp Khiêm vì cái gì đột nhiên lại hỏi vấn đề này, bất quá nhưng vẫn lắc đầu, hồi đáp: "Không có xem qua."

"Truyện Thủy Hử sơ lược như sau, thời đó có một đám người bất mãn triều đình, tụ tập lại thành một thế lực lớn chuyên cướp của và cùng chính phủ đối kháng. Thế lực này cũng giống như đội du kích ở Myanmar. Thế nhưng mà về sau, triều đình đối với bọn họ áp dụng chính sch1 chiêu an, chính là cho bọn họ phong quan thêm tước, lại để cho bọn họ thay triều đình xuất chinh tứ phương. Cuối cùng lập được chiến công hiển hách a, thuộc hạ của những người đó đa số đều chết, sau đó, triều đình lại một lần nữa cho bọn họ thăng quan tiến tước, rồi đưa bọn họ phân tán ra bốn phía, cuối cùng nguyên một đám bị hại chết." Diệp Khiêm chậm rãi nói, "Vô Tửu tiên sinh hiểu ý của ta chứ?"

"Ý của Diệp tiên sinh là chúng ta cũng có thể đối với những đội du kích kia chiêu an? Cho bọn hắn phong quan thêm tước?" Vô Tửu nói.

Gật gật đầu, Diệp Khiêm nói: "Đây là biện pháp tốt nhất. Hiện tại chính phủ Myanmar kiêng kị những đội du kích kia, những đội du kích kia cũng lo lắng chính phủ sẽ tiêu diệt bọn họ, cho nên kỳ thật có rất nhiều người đều mong có thể cùng chính phủ hoà giải. Như vậy, vì cái gì không lợi dụng cơ hội này, tiến hành tiêu diệt những đội du kích kia trong hòa bình? Đương nhiên, cũng không cần giống như trong truyện Thủy Hử, không cần được chim quên ná, đặng cá quên nơm, ta tin tưởng chuyện này không phải là vấn đề gì lớn."

"Kỳ thật ta cũng sớm có ý nghĩ này, chỉ là một mực đều tìm không thấy cơ hội thích hợp đi giải quyết những chuyện này trong hòa bình. Chỉ là, ta muốn hỏi Diệp tiên sinh, nếu như không thuyết phục được bọn học, thì phải làm sao bây giờ? Dùng vũ lực công kích sao?" Vô Tửu đem lo lắng của lão nói ra.

"Không được, ta kiên quyết phản đối dùng vũ lực công kích, trang bị vũ khí của binh lính chúng ta quá kém, căn bản không có năng lực cùng những đội du kích kia tiến hành chiến tranh quy mô lớn. Về mặt nhân số chúng ta có thể chiếm được ưu thế, nhưng muốn chiến thắng sẽ phải trả cái giá rất cao." Đoán tướng quân kiên quyết nói.

Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, nói: "Phuong diện đội du kích ta có thể giúp các ngươi đàm phán, về phần trang bị vũ khí, tập đoàn Hạo Thiên cũng có thể giúp đỡ. Dựa vào quan hệ của tập đoàn Hạo Thiên ở nước ngoài, tin tưởng chỉ cần các ngươi chịu xuất tiền, vũ khí trang bị tuyệt đối không có có vấn đề gì."

"Tập đoàn Hạo Thiên cũng làm sinh ý phương diện vũ khí?" Vô Tửu kinh ngạc hỏi.

"Không có, bất quá ở nước ngoài phát triển nhiều năm, cùng với những người buôn bán vũ khí có một ít tiếp xúc, cho nên ở phương diện này chắc có lẽ không có vấn đề gì." Diệp Khiêm nói, "Đương nhiên, những điều này đều nói sau, điều kiện tiên quyết là Vô Tửu tiên sinh trúng tuyển thì mới có thể tiến hành."

"Có Diệp tiên sinh trợ giúp, ta tin tưởng sẽ có khả năng đánh bại Nạp Cát!" Vô Tửu nói.

"Không phải có khả năng, mà là chắc chắn." Diệp Khiêm nói, "Vô Tửu tiên sinh cứ dựa theo lời ta nói đi làm, ta sẽ đi thuyết phục những người Hoa đó ủng hộ ngươi, chỉ cần ngươi trong thời gian ngắn đạt được số lượng lớn người ủng hộ, thì chuyện kế tiếp sẽ không có vấn đề gì."

"Vậy Diệp tiên sinh có điều kiện là cái gì?" Vô Tửu hỏi. Thiên hạ không có bữa cơm miễn phí, Diệp Khiêm ném ra ngoài lợi ích lớn như vậy, tự nhiên cũng sẽ cần hồi báo.

"Ta không có điều kiện gì, chỉ hi vọng sau khi Vô Tửu tiên sinh trúng tuyển, có thể đối với tập đoàn Hạo Thiên chiếu cố nhiều hơn là được." Diệp Khiêm thản nhiên nói. Cái này nhìn như không phải điều kiện, nhưng lại ẩn hàm lợi ích cực lớn, cái gì gọi là đối với tập đoàn Hạo Thiên chiếu cố nhiều hơn? Nói cách khác tập đoàn Hạo Thiên ở Myanmar sẽ được chính phủ ủng hộ hết mình.

Diệp Khiêm cũng không sợ Vô Tửu sau khi trúng tuyển sẽ trở mặt không nhận nợ, Myanmar rất nhỏ bé, dù cho Vô Tửu đến lúc đó không nhận nợ, Diệp Khiêm cũng có năng lực để cho lão xuống đài. Đùa bỡn chính trị, Diệp Khiêm cũng là một cao thủ, Diệp Khiêm có năng lực nâng Vô Tửu lên, cũng có năng lực để cho lão té xuống.

"Một lời đã định!" Vô Tửu nói.

Vô Tửu, Đoán tướng quân cùng Thái Hòa cũng không có ở trang viên quá lâu, sau khi thương lượng xong, nói một tí đề bên ngoài liền rời khỏi trang viên.

Diệp Khiêm sớm đã có dã tâm cho người của mình tiến vào quốc hội Myanmar rồi, lần này không thể nghi ngờ là một cơ hội tuyệt hảo, lần trước đã từng nói với Vương Trùng, để cho hắn tranh cử nghị viên, hôm nay xem ra vạn sự đã sẵn sàng chỉ còn thiếu gió đông, chỉ cần Vô Tửu trúng tuyển, hết thảy sẽ dựa theo phương hướng phát triển mà hắn đã thiết lập.

Đợi cho bọn người Vô Tửu rời đi, Diệp Khiêm nhìn Phong Lam, hỏi: "Những ngày này bạo động, không có huynh đệ nào bị thương chứ?"

"Không có." Phong Lam hồi đáp, "Những người kia cũng cũng chỉ dám nhốn nháo mà thôi, cầm súng chỉ vào đầu bọn họ, ta cũng không tin bọn họ không sợ chết."

Có chút cười cười, Diệp Khiêm nói: "Bất kể như thế nào, thời gian này đừng để cho các huynh đệ đi ra ngoài một mình, tốt nhất là ở lại trong trang viên. Hiện tại ở bên ngoài lộn xộn, nếu như xảy ra chuyện gì thì không đáng."

"Đã rỏ!" Phong Lam đáp. Dừng một chút, Phong Lam hỏi: "Lão đại, chúng ta tại sao phải quản chính sự của Myanmar a, ai lên hay xuông củng chúng ta cũng không có bất kỳ quan hệ gì. Ta tin tưởng cho dù Nạp Cát trúng tuyển, cũng sẽ không dám đụng đến Nanh Sói chúng ta, hắn hiện tại chỉ đang tìm một cái cớ để kích động cảm xúc dân tộc, từ đó đạt được phiếu bầu mà thôi."

"Đây gọi là đầu tư chính trị!" Diệp Khiêm ha ha cười cười, nói.

"Vậy tại sao không chọn Nạp Cát? Dù sao cơ hội trúng tuyển của hắn khá lớn, còn Vô Tửu thì đang ở hoàn cảnh xấu." Phong Lam hỏi tiếp.

"Đây chính là nguyên nhân ta lựa chọn Vô Tửu. Lão hiện tại đang ở hoàn cảnh xấu, chúng ta trợ giúp lão trúng tuyển, càng thể hiện ra năng lực của chúng ta, hơn nữa chuyện này cũng là một loại áp lực vô hình đối với lão, sau khi lão trúng tuyển, cũng không dám có tâm tư riêng gì. Hơn nữa, Nạp Cát nếu so với Vô Tửu thì giảo hoạt hơn rất nhiều, đối thủ như vậy rất khó đối phó, nếu như chúng ta ủng hộ hắn, lôi ích thu được thua xa so với việc ủng hộ Vô Tửu." Diệp Khiêm nói.

"Chúng ta đây kế tiếp nên làm như thế nào?" Thiên Trần hỏi.

"Cái gì cũng không làm, yên lặng theo dõi kỳ biến." Diệp Khiêm nói, "Đợi đến lúc cần ra tay thì ra tay, Thiên Trần, ngày mai ngươi đi gặp Vương Trùng, đem chuyện bên này nói đơn giản với hắn, cũng để cho hắn chuẩn bị sẵn sàng. Còn có, thuận tiện chuẩn bị ống phóng rốc-két và các loại vũ khí khác."

"Lão đại, cần vũ khí để làm gì?" Thiên Trần kinh ngạc hỏi.

Diệp Khiêm thần bí nở nụ cười, nói: "Đương nhiên là có tác dụng rồi, về sau sẽ biết, ngươi trước cứ theo như lời ta nói đi làm là được."

"Tốt, sáng sớm ngày mai ta sẽ đi gặp Vương Trùng." Thiên Trần hồi đáp.

"Lão đại, nghe nói Thanh Phong đã tìm được bạn gái? Tình hình bên Đài Loan hiện tại như thế nào?" Phong Lam hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc