SIÊU CẤP BINH VƯƠNG


Diệp Khiêm cũng biết không rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, dù sao mỗi lần hắn cùng An Tư ở chung, thì hắn luôn cảm thấy trong nội tâm có áp lực rất lớn, có loại cảm giác thở không nổi.

Đây không giống như cảm giác ở chung với người thân, khiến cho Diệp Khiêm rất sợ hãi khi nhìn thấy An Tư.

Có lẽ, là do phần nghi hoặc ở trong lòng hắn không có cởi bỏ, bởi vậy hắn mới có một loại cảm giác rất không được tự nhiên.

Đi đến bên cạnh lão gia tử, Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, kêu lên: "Lão gia tử!"
Lão gia tử ha ha cười cười, cuống quít lôi kéo Diệp Khiêm đến bên cạnh mình ngồi xuống, hỏi: "Không biết vì cái gì, lần đầu tiên ông nhìn thấy cháu, thì giống như là nhìn thấy Chính Nhiên vậy.

Đợi tí nữa sau khi đại hội luận võ chấm dứt, cháu hãy cùng ông hảo hảo tâm sự, đem những chuyện mà cháu đã trãi quả những năm nay nói cho ông biết.

Đúng rồi, tại sao cháu lại biết tiểu tử kia?"
Diệp Khiêm hơi sững sờ, nói: "Ai? Lão gia tử nói Diệp Hàn Lẫm hả?"
Khẽ gật đầu, lão gia tử nói: "Đúng vậy a, ông thấy quan hệ giữa cháu với nó tựa như rất không tồi."
Nhàn nhạt nở nụ cười một chút, Diệp Khiêm nói: "Mới quen mà thôi.

Nói thật, cháu từ trên người anh ấy phảng phất thấy được chính mình lúc trước, cho nên có cảm giác đặc biệt thân thiết."
Sắc mặt của lão gia tử có chút nghiêm túc, nói: "Tiểu Khiêm, cháu phải nhớ kỹ, cháu là cháu trai đích tôn của Diệp gia, cháu không thể cùng những đệ tử chi thứ đi lại quá thân cận.

Cháu phải xem những đệ tử chi thứ kia là người hầu của cháu, là người phải nghe theo sự chỉ huy của cháu.

Cháu ngàn vạn lần đừng đánh mất đi thân phận của mình, không nên cùng nó làm bằng hữu, có biết không?"
"Lão gia tử, có câu nói này, cháu không biết có nên nói hay không?" Diệp Khiêm cũng thu liễm nụ cười của mình lại, rất nghiêm túc nói.


"Chúng ta là ông cháu, có chuyện gì mà không thể nói a, cháu có lời gì thì cứ nói ra." Lão gia tử nói.

"Không nói đến chuyện cháu có phải là hậu nhân Diệp gia hay không, cho dù cháu thật là con cháu Diệp gia, thì cháu nghĩ, chuyện đó cũng cũng không liên quan đến chuyện cháu kết giao bằng hữu a? Trong mắt của cháu, vô luận là dòng chính hay là chi thứ, đều là người Diệp gia, đều đáng được tôn trọng, cũng có thể hưởng thụ phúc lợi cùng đãi ngộ của Diệp gia.

Chỉ cần đó là người đáng giá tôn kính, thì chúng ta nên tôn kính, dù cho người đó chỉ là một tên ăn mày, hay là một phạm nhân, thì chúng ta đều không có lý do gì đi coi thường sự hiện hữu của người đó, không phải sao?" Diệp Khiêm nói.

Sắc mặt của lão gia tử biến đổi, âm thanh cũng trở nên có chút nghiêm khắc, nói: "Đây là quy củ của Diệp gia, đệ tử chi thứ là nô bộc của dòng chính, cả đời đều phải phục vụ đệ tử dòng chính, bọn họ không có bất kỳ nhân quyền nào, chỉ cần là người dòng chính muốn để cho bọn họ đi làm chuyện gì, thì cho dù chết bọn họ cũng phải cố gắng đi hoàn thành.

Không có quy củ, bất thành phương viên."
"Cháu cảm thấy "không có quy củ, bất thành phương viên", thì điều kiện tiên quyết hẳn là "Thiên tử phạm tội, xử như thứ dân", nếu như mình cũng không thể làm được, thì dựa vào cái gì lại đi sai khiến người khác? Diệp gia muốn sinh tồn, muốn lớn mạnh, dựa vào không chỉ là đệ tử dòng chính, mà là dựa vào tất cả người Diệp gia đoàn kết nhất trí.

Chỉ có như vậy, Diệp gia mới có thể tiến xa hơn." Diệp Khiêm nói, "Cháu đã sớm nghe nói lão gia tử là đệ nhất nhân của Diệp gia trăm ngàn năm qua, là ngài mang theo Diệp gia đi về hướng hiện đại hoá, đem thế lực Diệp gia phát triển đến tam giới quân chính thương.

Cháu nghĩ, ánh mắt của ông sẽ không thiển cận như thế a?".

Chương mới nhất tại — Тгu mTruуen.

o rg —
"Lớn mật!" Sắc mặt của lão gia tử ngưng tụ, quát mắng nói, "Tiểu Khiêm, cháu có biết vừa rồi cháu nói cái gì không? Lần này ông có thể xem như cháu không hiểu quy củ, hồ ngôn loạn ngữ, nếu như tái phạm lần nữa thì đừng trách ông đối với cháu không khách khí."
Diệp Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu, trong nội tâm âm thầm thở dài, không có nói tiếp nữa.

Trầm mặc một lát, lão gia tử nhìn tháy Diệp Khiêm không nói thêm gì nữa, tựa hồ cảm thấy lời nói vừa rồi có chút nghiêm khắc, âm thanh lập tức nhu hòa xuống, nói: "Tiểu Khiêm, cháu cũng đừng trách ông a, vừa rồi ông có hơi chút kích động.

Đợi tí nữa cháu phải hảo hảo biểu hiện, đừng để cho ông thất vọng a."

Có chút nhẹ gật đầu, Diệp Khiêm cũng không có nói chuyện.

Hiện tại hắn còn không có biết rõ ràng bản thân hắn có phải là người Diệp gia hay không, nên hắn cũng không tiện nhúng tay vào chuyện của Diệp gia.

Nếu như hắn không phải là người Diệp gia, mà hắn lại nhúng tay vào chuyện của Diệp gia, thì chẳng phải là có chút hiềm nghi đến Diệp gia làm loạn hay sao? Cho dù hắn muốn cải biến quy củ của Diệp gia, thì tối thiểu cũng phải đợi khi chứng minh được hắn là người Diệp gia, rồi nói sau.

Nhìn thấy Diệp Khiêm có biểu hiện như vậy, lão gia tử cho rằng là vì lời nói vừa rồi của ông ấy quá mức nghiêm túc, khiến cho Diệp Khiêm sợ hãi, trong lúc nhất thời biểu lộ trên khuôn mặt ông rõ ràng có một tia hối hận.

Bất quá, nói thế nào thì ông ấy cũng là người lãnh đạo tối cao của Diệp gia, vừa rồi cùng Diệp Khiêm xin lỗi là đã hạ thấp thân phận của ông ấy rồi, bây giờ lại để cho ông ấy nói lời xin lỗi Diệp Khiêm thì vẫn còn có chút làm không được.

Đại hội luận võ đã bắt đầu rồi, xuất hiện đầu tiên chính là những đệ tử chi thứ của Diệp gia, võ công của bọn họ cũng không có cái gì đặc biệt, chỉ có thể coi là trung quy trung củ.

Người có võ công cao nhất cũng miễn cưỡng vừa mới đạt đến cảnh giới võ giả nhị phẩm mà thôi, bất quá Diệp Khiêm nhưng lại nhìn thấy rất hứng thú.

Diệp Khiêm chỉ mới tiếp xúc đến thế giới cổ võ giả, tự nhiên là có loại dục vọng mãnh liệt, muốn biết rõ ràng những cảnh giới của cổ võ giả đến cùng là thế nào, công phu của bọn họ đến cùng là như thế nào.

Lão gia tử hiển nhiên đối với luận võ phía dưới cũng không cảm thấy hứng thú cho lắm, xem ra những đệ tử kia cũng không thể hấp dẫn được ông ấy, chuyện này cũng khó trách, chủ yếu vẫn là do những đệ tử chi thứ kia cũng không có người nào xuất sắc.

Bất quá, lúc ông ấy nhìn thấy Diệp Khiêm xem hết sức chuyên chú, trong nội tâm lại âm thầm cao hứng.

Một người hiểu được quan sát, thì mới có thể đem con đường của mình đi xa hơn.

Rất hiển nhiên, Diệp Khiêm có đủ điểm này, hắn hiểu được đi quan sát đối thủ của mình, như vậy, có thể hiểu rõ đối thủ của mình, chỉ có hiểu được đối thủ của mình, thì mới có thể đánh bại đối thủ.


Người lên đài kế tiếp chính là Diệp Hàn Lẫm, đối thủ của hắn là con cháu đích tôn của Diệp gia, là Diệp Hàn Thụy con trai trường của Diệp Chính Hùng gia chủ Diệp gia.

Đây cũng là do Diệp Chính Hùng tận lực an bài, mục đích là vì để cho Diệp Hàn Thụy có thể khiến cho lão gia tử chú ý.

Đệ tử chi thứ Diệp gia đều tu luyện công phu cấp thấp, theo Diệp Chính Hùng, Diệp Hàn Thụy muốn đánh bại Diệp Hàn Lẫm đó là chuyện quá đơn giản.

Ván đầu tiên đạt được thắng lợi là rất quan trọng, mặc dù đối với phương chỉ là một người đệ tử chi thứ, nhưng cũng đủ để cho lão gia tử nhìn thấy rồi, dòng chính Diệp gia vĩnh viễn đè đệ tử chi thứ xuống dưới, điều này cũng khiến cho Diệp Hàn Thụy ở trong lòng lão gia tử có được một ấn tượng rất tốt.

Ánh mắt của lão gia tử lập tức bị hấp dẫn đi qua, dù sao, đây là trận tỷ thí đầu tiên của con cháu đích tôn Diệp gia, hơn nữa còn là trưởng tôn Diệp gia triển lộ công phu, ông ấy tự nhiên là phải chú ý rồi.

Thái độ của Diệp Khiêm thì lại rất nhạt, tuy hắn cũng không rõ ràng công phu của Diệp Hàn Thụy lắm, nhưng là hắn lại cho rằng Diệp Hàn Lẫm nhất định sẽ giành được thắng lợi, bởi vì, chiến ý của Diệp Hàn Lẫm hơn Diệp Hàn Thụy rất nhiều lần, bởi vì Diệp Hàn Lẫm đối với khát vọng thắng lợi rất mãnh liệt.

Luận võ đúng là đã bắt đầu, Diệp Hàn Lẫm rất lễ phép ôm quyền hành lễ, nhưng mà, Diệp Hàn Thụy lại cũng không để ý tới, một bộ tư thái rất cao ngạo.

Theo hắn, thân phận cùng địa vị của hắn rất siêu nhiên.

Hơn nữa, hắn còn là trưởng tôn Diệp gia, tương lai cũng là người có khả năng kế thừa vị trí gia chủ Diệp gia nhất.

Lâu nay, Diệp Chính Hùng cũng một mực bồi dưỡng hắn, để cho hắn quản lý rất nhiều sự vụ của gia tộc.

Các khách mời trên khán đài cũng đều nhao nhao đem ánh mắt của mình chuyển tới, đối với bọn họ mà nói, luận võ của đệ tử chi thứ Diệp gia cũng không thể hấp dẫn bọn họ, nhưng vì đối thủ của đệ tử chi thứ lại là Diệp Hàn Thụy, là trưởng tôn Diệp gia, cho nên bọn họ không thể không chú ý.

Bọn họ cũng rất muốn nhìn xem trưởng tôn Diệp gia, là người có khả năng kế thừa vị trí gia chủ Diệp gia nhất, có bao nhiêu cân lượng.

Diệp Hàn Lẫm tấn công trước, chiêu thức tấn mãnh như sấm, thân thể trong giây lát đã xông lên phía trước, một quyền hướng ngực của Diệp Hàn Thụy đấm tới.

Chiêu thức này vừa ra, lập tức hấp dẫn sự chú ý của lão gia tử, không khỏi có chút sửng sốt, nhịn không được âm thầm thầm nghĩ: "Công phu của tiểu tử này vậy mà đã đến cảnh giới này rồi?" Nghĩ tới đây, lão gia tử càng thêm tập trung tinh thần xem tiếp, con mắt đều không nháy dù chỉ một chút.


Tuy Diệp Hàn Thụy cao ngạo, nhưng cũng không phải là loại người chỉ biết ham mê tửu sắc, cho nên công phu của hắn cũng không kém.

Hắn cũng là võ giả có cảnh giới nhị phẩm, tự nhiên là sẽ không bởi vì một chiêu thức đơn giản của Diệp Hàn Lẫm liền bại trận.

Hắn cố ý chờ Diệp Hàn Lẫm xuất thủ trước, mục đích là vì biểu hiện ra phong độ cùng ý chí của mình, nếu như không phải vì có rất nhiều người ở đây như vậy, thì hắn đã sớm xuất thủ trước rồi.

Nếu hai người có công phu tương đương nhau luận võ, thì ai là người ra tay trước, thì sẽ có cơ hội thắng lớn hơn, điểm ấy hắn vẫn hiểu rõ.

Nhìn thấy Diệp Hàn Lẫm một quyền đánh tới, Diệp Hàn Thụy lạnh lùng nở nụ cười một tiếng, đợi đến lúc nắm đấm của Diệp Hàn Lẫm sắp đến trước mặt của mình, thì mới lắc mình né qua, tay phải biến thành đao, từ phía trên nghiêng bổ xuống.

Hắn chẳng qua là muốn biểu hiện ra bản thân lâm nguy không loạn mà thôi, biểu hiện ra công phu của mình có bao nhiêu lợi hại, thế nhưng mà, ở trong mắt người sáng suốt thì vừa xem liền hiểu ngay, bọn họ biết hết sức rõ ràng mục đích của hắn là gì.

Lão gia tử tự nhiên cũng không ngoại lệ, lông mày có chút nhíu lại, trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ lạnh.

Diệp Khiêm thì lại rất vui vẻ, chỉ cần Diệp Hàn Thụy tiếp tục đánh như vậy thì người bại trận nhất định là hắn.

Diệp Khiêm tự nhiên là hi vọng Diệp Hàn Lẫm giành được thắng lợi, dù sao, đây là người bạn cùng lứa tuổi đầu tiên mà Diệp Khiêm ở Diệp gia gặp được; hơn nữa, trên người Diệp Hàn Lẫm mang theo áp lực quá lớn, hắn muốn thông qua chuyện của mình để bày ra một vấn đề.

Chính là đệ tử chi thứ Diệp gia so với đệ tử dòng chính Diệp gia thì cũng không có chênh lệch bao nhiêu.

Chiêu thức của Diệp Hàn Lẫm vẫn là trung quy trung củ, từng chiêu thức đều là thập phần đúng chỗ, chiêu thức chưa đánh xong thì tuyệt đối sẽ không đột nhiên biến chiêu.

Chuyện này khiến cho Diệp Khiêm nhịn không được có chút nhíu mày, đây là luận võ, chứ không phải là biểu diễn võ thuật a.

Khi thực chiến, thì không cần những chiêu thức hoa lệ, chỉ cần những chiêu thức đơn giản nhất, trực tiếp nhất, có thể một kích phá địch, như vậy đủ rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc