SIÊU CẤP BINH VƯƠNG

Bạch Thiên Hòe, là bằng hữu tốt nhất của Diệp Khiêm, nhưng mà, hôm nay lại phảng phất trở thành người xa lạ. Bạch Thiên Hòe cũng từng là thành viên Nanh Sói, được gọi là Quỷ Lang, bên trong Nanh Sói thậm chí so với Diệp Khiêm càng thêm ưu tú, vô luận là thân thủ hay là kỹ năng dùng súng. Hai người bọn họ đều học cùng một sư phụ, một vị cao thủ cổ võ thuật Hoa Hạ.

Bạch Thiên Hòe so với Diệp Khiêm gia nhập Nanh Sói sớm hơn một năm, niên kỷ cùng Diệp Khiêm tương đương, ca ca của hắn Bạch Thiên Vũ cũng từng là thành viên Nanh Sói, đáng tiếc về sau lại tạo phản, nguyên do trong đó thì không người nào biết. Ba năm sau khi Bạch Thiên Vũ mưu phản Nanh Sói, thì Bạch Thiên Hòe cũng mưu phản Nanh Sói, hơn nữa lại để cho Diệp Khiêm mê hoặc không thôi chính là, từ đó về sau Bạch Thiên Hòe liền đem Nanh Sói xem là đối thủ, hận không thể đem Nanh Sói triệt để tiêu diệt.

Diệp Khiêm cũng rất muốn biết nguyên nhân trong đó, nhưng mà từ khi Bạch Thiên Hòe ly khai Nanh Sói, Diệp Khiêm không có gặp qua hắn, chỉ ngẫu nhiên truyền đến tin tức liên quan tới hắn, đều là phá hư hành động của Nanh sói. Đây là lần đầu tiên Diệp Khiêm gặp Bạch Thiên Hòe sau khi hắn ly khai Nanh Sói.

Bạch Thiên Hòe tính cách rất quái gở, ở bên trong Nanh Sói cơ hồ không có bằng hữu, Nanh Sói có một số thành viên xem hắn là kẻ quái dị mà đối đãi, trong đó nguyên nhân rất lớn cũng là bởi vì chuyện phản bội Nanh Sói của ca ca hắn. Duy chỉ có Diệp Khiêm, vẫn xem hắn là bằng hữu, hơn nữa, ở bên trong Nanh Sói quan hệ của bọn hắn là tốt nhất. Tuy Bạch Thiên Hòe ngoài miệng không nói, nhưng Diệp Khiêm biết rõ trong lòng của hắn cũng sớm đã xem mình là bằng hữu.

"Đã lâu không gặp!" Bạch Thiên Hòe thản nhiên nói, ngữ khí giống như thường ngày, vẫn lạnh lùng cô tịch như vậy. Diệp Khiêm biết rõ, Bạch Thiên Hòe là người tịch mịch, cô độc, nội tâm của hắn cũngkhát vọng có một người bạn, nhưng mà lại sợ hãi khi tiếp nhận người bằng hữu này, đây chính là mâu thuẫn của hắn, cũng là chuyện mà Diệp Khiêm một mực cảm thấy khó hiểu. Có lẽ, trong nội tâm của Bạch Thiên Hòe cất dấu bí mật mà không muốn cho bất kỳ ai biết.

"Những năm này đều ở nơi nào? Ta vẫn một mực tìm tin tức của ngươi mà không có." Diệp Khiêm nói.

"Đi qua rất nhiều địa phương, bốn biển là nhà." Bạch Thiên Hòe nói, tựa hồ không có ý trả lời.

Diệp Khiêm hít thật sâu hít một hơi, nói: "Trở về a, huynh đệ Nanh Sói đều rất nhớ ngươi, về sau huynh đệ chúng ta cùng một chỗ giành chính quyền thì thật là tốt biết bao."

"Đã không có khả năng." Bạch Thiên Hòe nói, "Diệp Khiêm, ta cũng khuyên ngươi đừng có xem ta là huynh đệ, ta và ngươi lập trường khác nhau, mục tiêu củng khác nhau, sớm muộn sẽ có một trận chiến. Ngươi nếu như một mực tồn tại loại suy nghĩ này, như vậy đến lúc đó người chết khẳng định là ngươi, ta sẽ không hạ thủ lưu tình."

"Vì cái gì? Ngươi chẳng lẽ không thể nói cho ta biết nguyên nhân sao? Vì cái gì ngươi phải ly khai Nanh Sói? Vì cái gì ngươi tiêu diệt Nanh Sói?" Diệp Khiêm hỏi.

"Vì đại ca của ta!" Bạch Thiên Hòe nói.

Diệp Khiêm có chút mê hoặc, lúc trước Bạch Thiên Vũ phản bội Nanh Sói, gia nhập Huyết Báo, Răng Sói phát ra lệnh truy sát, chuyện này cũng không phải Nanh Sói làm sai? Huống chi, Bạch Thiên Vũ cuối cùng là chết ở trong tay Bạch Thiên Hòe. Diệp Khiêm thế nhưng mà tinh tường nhớ rõ, lúc Bạch Thiên Vũ phản bội Nanh Sói, Bạch Thiên Hòe rất tức giận cùng căm phẫn, vì sao hôm nay lại muốn nhắc lại chuyện xưa? Chẳng lẽ trong đó còn có ẩn tình mà mình không biết sao?

"Ngươi biết không? Lúc vừa mới tiến vào Nanh Sói, ta chỉ là một tiểu tử cái gì cũng không biết, mà ngươi lại hào quang bắn ra bốn phía, đầu đội lên ánh sáng thiên tài. Bắt đầu từ khi đó, ta liền đem ngươi trở thành mục tiêu của ta, ta thề muốn biến thành cao thủ có thể giống như ngươi. Về sau, ngươi tuy nhiên ngoài miệng không nói, thế nhưng mà ta biết rõ, ngươi một mực cũng đang giúp ta, trợ giúp ta vượt qua các loại khó khăn. Còn nhớ rõ lần chúng ta đi sa mạc ở Châu Phi chấp hành nhiệm vụ không? Nếu như không có ngươi, ta chỉ sợ đã chết ở trên sa mạc. Đối với ta mà nói, ngươi không chỉ là huynh đệ, ngươi còn là ân sư của ta, ân nhân của ta." Diệp Khiêm chân thành nói, hy vọng có thể thông qua những lời này để lôi kéo Bạch Thiên Hòe trở về.

"Ta chưa từng có xem ngươi là bằng hữu của ta, hiện tại không có, trước kia càng không có. Ta sở dĩ nguyện ý giúp ngươi, đó là bởi vì ngươi đần, có thể giúp ta thể hiện sự tài trí của mình. Về phần lần kia cứu ngươi, ta cũng chỉ là vì mình mà thôi, nếu như ngươi chết, ta nhất định sẽ không làm được nhiệm vụ kia. Nếu như ta một người có thể hoàn thành, ta sẽ không cứu ngươi." Bạch Thiên Hòe lạnh lùng nói.

Diệp Khiêm đắng chát nở nụ cười, hắn biết rõ đó cũng không phải lời mà Bạch Thiên Hòe muốn nói. Ban đầu ở sa mạc hoang vu, bởi vì thiếu thốn nguồn nước, Diệp Khiêm chống đỡ hết nổi ngã xuống đất, Bạch Thiên Hòe đã cắt tay của mình, đem máu tươi tưới vào trong miệng Diệp Khiêm. Ánh mắt lúc đó, Diệp Khiêm vẫn còn nhớ rõ.

Có lẽ, Bạch Thiên Hòe nói như vậy là muốn mình không nên coi hắn là bằng hữu, vì tại tương lai khi hai người quyết đấu sẽ sinh ra do dự. Đối với cao thủ mà nói, nếu như không có quyết tâm giết chết đối phương, thì người chết khã năng sẽ là mình.

Diệp Khiêm hít thật sâu hít một hơi, nói: "Ngươi là vì Phùng Tứ Lượng mà đến sao?"

"Phải." Bạch Thiên Hòe nói.

"Ngươi đang làm việc cho Phùng Phong? Việc này không giống như tác phong của ngươi." Diệp Khiêm nói.

"Không sao cả." Bạch Thiên Hòe thản nhiên nói.

Diệp Khiêm tinh tường biết rõ tính cách của Bạch Thiên Hòe, hắn tuyệt đối sẽ không làm thủ hạ cho Phùng Phong, hắn khẳng định có nguyên nhân của mình, có ý nghĩ của mình. Có lẽ, chỉ muốn lợi dụng Phùng Phong mà thôi. "Nếu ngươi đã đến rồi, ta cũng không thể không bán cho ngươi mặt mũi, người ngươi mang đi a." Diệp Khiêm nói.

Bạch Thiên Hòe từ trên người móc ra một tờ chi phiếu đưa tới, nói: "Đây là 200 vạn. Giao dịch là giao dịch, chúng ta không có bất kỳ tình nghĩa, ngươi cũng không cần bán cho ta mặt mũi."

"Hắn là con trai của Phùng Phong chỉ có giá trị 200 vạn sao?" Diệp Khiêm cười khổ một tiếng, nói, "Thiên hòe, hôm nay nếu như không phải ngươi tới, cho dù là Phùng Phong tự mình đến, cũng mơ tưởng có thể đơn giản đem con của mình mang đi."

"Ngươi nghĩ như thế nào ta mặc kệ, tiền ngươi muốn lấy thì lấy, không lấy thì ném đi." Bạch Thiên Hòe nói.

Diệp Khiêm thở dài, biết rõ mình vô luận làm như thế nào, chỉ sợ Bạch Thiên Hòe cũng không trở về như trước kia rồi, số mệnh hai người nhất định vĩnh viễn là đối thủ. Diệp Khiêm gọi một cú điện thoại đem Ngu Hưng kêu đến, phân phó nói: "Đem đám người Phùng Tứ Lượng thả đi."

Ngu Hưng có chút sửng sốt, không rõ Diệp Khiêm vì cái gì liền bỏ qua cho đám kia tiểu tử, bất quá hắn vẫn là trung thực làm theo. Bạch Thiên Hòe đứng lên hướng phía cửa đi ra ngoài, lúc đến cửa ra vào có chút ngừng một chút, nói: "Có một ngày chúng ta chiến trường tương kiến, hi vọng ngươi không để cho ta thất vọng." Nói xong, cất bước đi ra ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc