SIÊU CẤP BINH VƯƠNG

Nhìn thấy tình hình như vậy, Diệp Khiêm bắt đầu suy nghĩ nên làm thế nào để mua thanh Hỏa Vẫn giả mà không phải chịu thiệt, đây chính là 50 triệu NDT ah. Nếu như để tía của hắn biết hắn dùng 50 triệu NDT mua một thanh đao, đoán chừng sẽ cầm cây chổi đánh hắn bầm dập. Kỳ thật Diệp Khiêm cũng không rõ, những người này tại sao lại ngu như vậy? Đồ cổ là đồ thật hay giả, cũng đều do những giám định đại sư xem xét, vạn nhất những giám định đại sư kia liên hợp lại lừa gạt thì sao? Giống như là bình hoa do Khổng Hạo làm ra năm đó vậy, một bình hoa giả mà có thể bán với giá 500.000 USD, những người này cũng quá choáng váng ah.

"25 triệu NDT!" Phùng Quốc Phúc cắn răng, lớn tiếng kêu lên. Ánh mắt nhìn lướt qua bốn phía, mang theo vẻ mặt giận dữ, hắn có cảm giác những người ngồi ở đây hình như là cố ý đối phó với với hắn, vì cái gì hết lần này tới lần khác lại tranh giành thanh Hỏa Vẫn này với hắn ah.

"26 triệu NDT!" Phùng Quốc Phúc vừa dứt lời, liền có người kêu giá!

"30 triệu!" "35 triệu!" "38 triệu!"...

Mọi người đều triệt để điên rồi, rất nhanh liền nâng giá thanh Hỏa Vẫn lên tới 45 triệu NDT. Có rất nhiều người đã muốn lui lại rồi, cho dù có tiền cũng không thể tiêu xài hoang phí như vậy a. Có ít người tài sản cũng chỉ hơn trăm triệu, mua một món đồ cổ mất hết 50 triệu, đây còn không phải là muốn hắn phá sản hay sao. Đừng nói là người có tài sản hơn trăm triệu, ngay cả người có tài sản hơn tỉ cũng bắt đầu có ý định rút lui.

"60 triệu NDT!" Tên thủ hạ của Vương Hổ hào phóng kêu lên.

"PHỐC..." Diệp Khiêm shock tới nổi đem nước đã uống vào trong miệng phun hết ra ngoài.

Người ngồi phía trước xoay người trừng mắt nhìn Diệp Khiêm, giận dữ nói: "Mày làm gì thế?"

"Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi!" Diệp Khiêm cuống quít cười cười áy náy nói. Đối với biểu hiện của Diệp Khiêm, Phùng Quốc Phúc tự nhiên không có bất kỳ hoài nghi nào, hắn cho rằng Diệp Khiêm nghe thấy số tiền nhiều như vậy nên bị dọa sợ.

Chỉ là, Diệp Khiêm lại rất bi thúc ah. Mịa, tên nhóc này thật đúng là con mẹ nó dám kêu giá a? Dựa theo tình hình hiện tại, chỉ cần tốn 55 triệu NDT là có thể mua được thanh đao Hỏa Vẫn rồi, thế nhưng mà tiểu tử này lại tăng thêm 5 triệu NDT. Vương Hổ quả thật không có nói sai, thủ hạ của hắn rất giỏi ra vẻ trang bức. Bất quá như vậy cũng tốt, đem giá tiền nâng lên cao như vậy, không chừng sẽ không còn có người nào dám kêu giá nữa.

Phùng Quốc Phú mặc dù có tâm, nhưng cũng vô lực, chỉ có thể là chán nản buông tha. "Người nọ có lai lịch thế nào à? Thật là một kẻ ngu ngốc, tốn 60 triệu NDT mua thanh đao Hỏa Vẫn, thật không thể tin nổi!" Phùng Quốc Phúc nói, điển hình là kẻ không ăn được bồ đào thì nói bồ đào còn xanh.

Không mua được thanh đao Hỏa Vẫn, Phùng Quốc Phúc cũng không cần phải lưu lại rồi, sau khi tức giận hừ một tiếng, liền cất bước đi ra ngoài.

Diệp Khiêm nhìn Mẫn Duy Văn, ý bảo hắn người mua thanh đao Hỏa Vẫn vừa rồi là người của mình, sau đó liền đứng dậy đuổi theo Phùng Quốc Phú. Còn chuyện gặp mặt người rao bán Hỏa Vẫn thì để cho Jack cùng Mặc Long giải quyết. Chuyện đó liên quan đến thành viên Mặc Gia, Diệp Khiêm cũng không cần phải đi tham dự. Chuyện của Mặc Gia là chuyện riêng của Mặc Long, Diệp Khiêm từ trước đến nay không nhúng tay vào, trừ phi là Mặc Long cần hắn trợ giúp, bất quá hiện tại thì tựa hồ cũng không cần.

"Ông chủ Phùng, chuyện mà ông nói có phải là thật hay không vậy?" Diệp Khiêm đi theo, hỏi.

"Chuyện gì?" Tâm tình của Phùng Quốc Phúc có chút không tốt, hơn nữa hắn cũng rất xem thường Diệp Khiêm, cho nên lời nói có chút ít lạnh như băng.

"Là chuyện để cho tôi đi theo bên cạnh ông đó." Diệp Khiêm nói.

"Ah, chuyện này a, không có vấn đề gì." Phùng Quốc Phúc vừa nói vừa từ trong túi tiền móc ra một tấm danh thiếp đưa tới, nói, "Đây là danh thiếp của tôi, mấy ngày nữa tôi phải trở về Quảng Đông một chuyến, đến lúc đó cậu hãy đi đến Quảng Đông rồi liên lạc với tôi."

"Cảm ơn ông chủ Phùng, cám ơn ông chủ Phùng rất nhiều." Diệp Khiêm "Nịnh nọt" nói, "Còn có, còn có..." Diệp Khiêm vừa nói vừa nhìn cô gái bên cạnh Phùng Quốc Phú, lộ ra vẻ mặt mê đắm.

Phùng Quốc Phúc có chút sửng sốt, nói: "Không có vấn đề. Tôi có chuyện cần phải giải quyết nên đi trước, buổi tối tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu, đến lúc đó cậu cứ trực tiếp đi tới khách sạn là được rồi."

"Cảm ơn ông chủ Phùng, cảm ơn ông chủ Phùng." Nhìn biểu lộ mập mờ của Diệp Khiêm quả thực giống diễn viên thực thụ.

Phùng Quốc Phúc nhẹ gật đầu, lôi kéo cô gái chui vào trong xe, lạnh lùng hừ một tiếng, nhìn cô gái nói: "Đêm nay em phải biểu hiện cho tốt, có biết không?."

"Anh thật là xấu, lại đem người ta đẩy vào trong lòng người khác."Cô gái hờn dỗi nói.

"Đây chẳng phải là mong ước của em sao." Phùng Quốc Phúc nói, "Đêm nay em hãy ra sức một chút, anh muốn có một bộ phim phấn khích."

"Đã biết, người ta sẽ không để cho anh thất vọng." Cô gái nói.

Nhìn thấy xe của Phùng Quốc Phúc đã đi xa, khóe miệng của Diệp Khiêm hiện lên nụ cười tà, vừa muốn quay người trở lại hội đấu giá tìm Mẫn Duy Văn, thì Mẫn Duy Văn đã từ bên trong đi ra.

Trông thấy Diệp Khiêm, Mẫn Duy Văn cuống quít chạy tới, vội vàng hỏi: "Cậu Diệp, người mua thanh đao Hỏa Vẫn là..."

"Ah, yên tâm đi, đó là người của tôi." Diệp Khiêm nói.

"Vậy chuyện Thất Tuyệt đao....." Mẫn Duy Văn ấp úng nói.

Diệp Khiêm mỉm cười, nói: "Chuyện tôi đã đáp ứng ông, thì nhất định sẽ làm được, ông yên tâm đi." Nói xong, Diệp Khiêm từ trong lòng ngực lấy dao găm Huyết Lãng đưa tới, nói tiếp: "Huyết Lãng tôi giao cho ông, bất quá tôi hi vọng ông có thể bảo vệ nó, nếu như nó bị hư tổn hay xảy ra chuyện gì thì ông đùng có trách tôi không khách khí."

"Xin cậu Diệp cứ yên tâm đi, nếu như Thất Tuyệt đao có bất kỳ tổn hại nào, tôi sẽ lấy tính mạng của mình bồi cho cậu." Mẫn Duy Văn kiên định nói. Đây cũng là lời nói thật, Mẫn Duy Văn thuộc loại người xem đồ cổ còn quan trọng hơn mạng sống của mình, lão làm sao có thể phá hư món đồ cổ có giá trị giống như Huyết Lãng.

Diệp Khiêm cũng chỉ đề tỉnh một câu mà thôi, hắn tin tưởng Mẫn Duy Văn sẽ bảo vệ Huyết Lãng. Mẫn Duy Văn sau khi cảm tạ Diệp Khiêm, liền gấp gáp leo lên xe hướng nhà chạy tới.

Lúc Diệp Khiêm vừa muốn rời khỏi nơi đây, liền trông thấy Jack, Mặc Long cùng Vương Hổ đi ra. Sau khi có chút sửng sốt, Diệp Khiêm đi tới, hỏi: "Như thế nào rồi? Có gặp được người rao bán Hỏa Vẫn không?"

Mặc Long ảm đạm lắc đầu, nói: "Hắn hình như là biết rõ chúng ta đang điều tra hắn, ngày hôm qua đã nói là hôm nay tới, nhưng mà hôm nay hắn lại không có tới."

Vỗ vỗ bả vai Mặc Long, Diệp Khiêm nói: "Cũng không nên gấp gáp, dù sao mày cũng đã chờ đợi nhiều năm rồi, đợi thêm một ít thời gian nữa cũng không sao. Tao tin tưởng chỉ cần chúng ta đồng lòng nhất định có thể tìm được thành viên Mặc Gia."

Mặc Long nhẹ gật đầu, nói: "Tao biết!"

Dừng một chút về sau, Diệp Khiêm quay đầu nhìn tên nhóc bên cạnh Vương Hổ là người phụ trách mua Hỏa Vẫn, bất đắc dĩ cười cười, nói: "Như thế nào? Hôm nay đã ghiền sao?"

"Đã ghiền a, nguyên lai dùng tiền nện người khác lại vui vẻ đến như vậy ah." Tên nhóc kia hưng phấn nói.

"Mịa, mày thì thoải mái, còn tao thì có thể thảm rồi, 60 triệu NDT ah." Diệp Khiêm trừng tên nhóc kia, nói. Tên nhóc kia sững sờ, nụ cười trên mặt lập tức héo đi, cái đầu cũng cúi xuống dưới. Diệp Khiêm cười cười, vỗ bả vai tên nhóc kia một chút, nói: "Trêu chọc mày thôi, hôm nay mày làm vô cùng tốt. Có muốn đi theo tao không? Se có tất nhiều chỗ tốt nha."

Tên nhóc kia cuống quít ngóc đầu lên, nói: "Nhị thiếu gia có chuyện gì cứ việc phân phó, cho dù xông pha khói lửa cũng không chối từ."

"Không nghiêm trọng như vậy, là chuyện tốt." Diệp Khiêm hắc hắc vừa cười vừa nói. Nụ cười của Diệp Khiêm làm cho tên nhóc kia có chút nổi da gà, có cảm giác không giống như là có chuyện tốt ah.

"Có chơi gái lần nào chưa?" Diệp Khiêm hỏi.

"Nhị thiếu gia, cậu như thế nào lại hỏi chuyện này ah." Tiểu tử kia có chút không hiểu thấu nói, một bộ dạng kinh ngạc nhìn Diệp Khiêm, hắn tưởng Diệp Khiêm là bê đê.

Nhìn thấy biểu hiện của hắn, Diệp Khiêm liền đoán ra hắn đang suy nghĩ gì rồi, đạp hắn một cước, nói: "Mịa, chớ suy nghĩ lung tung. Tao chỉ muốn giới thiệu cho mày một hoa hậu giảng đường mà thôi, như thế nào? Có hứng thú hay không?"

"Nhị thiếu gia, cậu không nói giỡn chứ?" Tên nhóc kia có chút kích động nói. Hắn chơi gái cũng không phải ít, bất quá không có đụng chạm qua thể loại gái sinh viên.

"Đương nhiên là sự thật." Diệp Khiêm nói, "Buổi tối mày chờ tao gọi điện thoại, tao sẽ mang mày đi chơi gái. Bất quá, mày cần phải ra sức chút ah."

Vương Hổ cùng Jack nhịn không được ha ha nở nụ cười, nói: "Nhị ca, không ngờ nhị ca cũng biết dẫn mối a."

"Lão tử nói thật." Diệp Khiêm nói, "Nếu như mày có thể thu phục cô gái kia, về sau tao sẽ không bạc đãi mày, biết không?"

Tên nhóc kia hắc hắc nở nụ cười, cuống quít nói: "Nhị thiếu gia yên tâm, đêm nay em sẽ uống vài viên Viagra, cam đoan đem cô gái kia làm cho thoải mái."

"Đjxmm~, không có tiền đồ, con mẹ nó còn phải uống thuốc, đúng là ném đi khuôn mặt nam nhân." Diệp Khiêm cười đạp tên nhóc kia, nói.

Sau đó nhìn mọi người, Diệp Khiêm nói: "Tốt rồi, tao còn phải đi trường học đón con gái của tao nữa, đi trước đây." Nói xong, Diệp Khiêm chui vào trong xe, lái ô-tô hướng trường học chạy tới.

Về phần thanh đao Hỏa Vẫn giả tựu tạm để ở chỗ Vương Hổ, đợi sau khi Diệp Khiêm tìm được ngươi phù hợp thì đem nó bán đi kiếm lại một mớ. Dù sao bất kể như thế nào, hắn cũng phải kiếm lại 60 triệu NDT đã mất.

Vương Hổ đạp tên nhóc kia một cước, nói: "Nhớ kỹ, chuyện đêm nay mày phải làm cho tốt, nếu như làm hư hại, coi chừng cái đầu của mày đó."

"Hổ Gia yên tâm, em cam đoan sẽ xử lý thỏa đáng". Theo Hổ Gia đúng là sự lựa chọn đúng đắn a, chẳng những có ăn có uống, mà còn có thể chơi hoa hậu giảng đường." Tên nhóc kia cười đắc ý.

Bình luận

Truyện đang đọc