Mặc Gia cũng có bảy giới luật, thứ nhất, phản đối các cuộc chiến tranh với mục đích xâm lược (Phi Công). Thứ hai, tôn sùng tiết kiệm, phản đối phô trương lãng phí (Tiết Dụng). Thứ ba, giữa người với người bình đẳng, yêu quý lẫn nhau (Kiêm Ái). Thứ tư, coi trọng kế thừa các di sản văn hóa do người trước để lại (Minh Quỷ). Thứ năm, rèn luyện bản thân, lời nói và việc làm phải biết giữ chữ tín (Tu Thân). Thứ sáu, hành hiệp trượng nghĩa, bảo vệ an dân (Quý Nghĩa). Thứ bảy, tìm hiểu nắm giữ các quy luật tự nhiên (Thiên Chí).
Bảy điều giới luật này, cũng giống như bảy điều lệnh của tổ chức Thất Sát, bất cứ thành viên nào của Mặc Gia cũng đều phải tuân theo. Bất quá, theo kinh tế phát triển cùng với thời đại thay đổi, những giới luật này cũng không phải loại đã hình thành thì không thể thay đổi. Ví dụ như điều thứ hai tiết dụng a, tuy hiện tại bọn họ vẫn đang tuân theo, nhưng không có nghĩa là bọn họ đều là kẻ nghèo hàn. Giống như Cái Bang, cũng phân ra phái Bạch Y cùng phái Hắc Y, không có gì là tuyệt đối a.
Mà Mặc Gia thì lại chia làm Mặc Hiệp, Mặc Khách cùng Mặc Tượng ba loại. Trong đó Mặc Hiệp là võ giả, chia làm Thiên, Nguyệt, Tinh ba loại, Thiên là dùng công thay thủ, Nguyệt là dùng thủ thay công, Tinh là kiêm cả công thủ. Mặc khách chuyên về viết lách, nhưng không giống với người thường, Mặc Gia đối địch với Nho gia, Mặc Gia rất giỏi về việc ghi lại những chuyện quỷ quái huyền huyễn. Mặc Tượng, là người phát minh các sáng kiến khoa học kỹ thuật của Mặc Gia, bọn họ là những nhà khoa học.
Tuy Mặc Khách cùng Mặc Tượng cũng tập võ, nhưng võ công của bọn họ so với Mặc Hiệp thì kém hơn rất nhiều. Mà ở bên trong Mặc Gia, lãnh đạo cao tầng đều là người của phái Mặc Hiệp, ví dụ như ông của Mặc Long là Mặc Phong, ông ấy cũng thuộc về phái Mặc Hiệp, sở trường công thủ kiêm tu là người của Tinh phái.
Người đứng đầu Mặc Gia được gọi là Cự Tử, chức vụ Cự Tử đều là thừa kế. Tổ tiên của Mặc Long là hậu duệ dòng chính của Mặc Tử người đã sáng tạo Mặc Gia, chức vụ Cự Tử đều là do cả nhà bọn họ đảm đương. Bất quá, Mặc Gia cũng thiết lập trưởng lão hội, mục đích là vì phòng ngừa Cự Tử một phương độc đại. Cũng giống như quan hệ giữa Tổng Bí Thư và Quốc Hội vậy, bất đồng chính là, nếu trưởng lão hội có thể đưa ra chứng cứ Cự Tử vi phạm bảy giới luật của Mặc Gia thì có quyền đối với Cự Tử tiến hành bãi miễn.
Hôm nay Mặc Giả có thể nói là trải rộng khắp nơi trên thế giới, phân bố tại từng ngành sản xuất. Bọn họ bình thường có lẽ bất hiện sơn bất lộ thủy, nhưng bọn họ lại hoàn toàn chính xác là thành viên Mặc Gia a. Ví dụ như Trần Nhất, nếu như không phải Mặc Long tìm kiếm hắn, thì có ai biết hắn là thành viên Mặc Gia?
Sở dĩ ngôn từ của Trần Nhất kịch liệt như vậy, đơn giản là muốn Mặc Long vứt bỏ ý nghĩ tìm kiếm tổng bộ Mặc Gia, buông tha ý nghĩ báo thù của hắn. Tình cảnh năm đó, Trần Nhất vẫn còn nhớ rõ, quả thật là quá bi thảm ah. Hôm nay, Mặc Gia chỉ còn lại có một hậu nhân là Mặc Long, nên Trần Nhất không hy vọng hắn lại đi chịu chết. Nói trở lại, chuyện năm đó hắn cũng trốn không thoát khỏi có liên quan, nếu như hắn không bị người khác lợi dụng, trong hội nghị của Mặc Gia bỏ một phiếu bãi miễn, thì Mặc Phong cũng không có xuống đài, Mặc Gia cũng sẽ không lọt vào kiếp nạn như vậy.
Bên trong tổ chức khổng lồ giống như Mặc Gia, tự nhiên sẽ có một ít thành phần bất hảo trộn lẫn ở trong đó, hơn nữa còn có một ít người có ý nghĩ làm loạn a. Hôm nay tuy Mặc Gia vẫn tồn tại, nhưng đã không còn giống như trước nữa rồi. Đa số Mặc Khách cùng Mặc Tượng đã chính thức thoát ly khỏi Mặc Gia, cũng có một số người tuy vẫn treo mác là thành viên Mặc Gia nhưng bọn họ lại không hề quan tâm đến chuyện của Mặc Gia nữa. Cũng có số ít Mặc Hiệp thoát ly khỏi Mặc Gia, Trần Nhất là một người trong số đó.
"Ông Trần, ông là trưởng bối của Mặc Long, tôi tin tưởng ông có lẽ hiểu rõ tâm tư của Mặc Long. Chuyện năm đó giống như một cái xương cá, kẹt tại cổ họng của Mặc Long, nếu như không nuốt vào hoặc là nhổ ra, thì cả đời Mặc Long cũng sẽ không sống khá giả nổi, tôi tin tưởng ông Trần cũng không hi vọng nhìn thấy như vậy a?" Diệp Khiêm chậm rãi nói, "Tôi cùng Mặc Long từ nhỏ đã sống cùng nhau, đối với tình tình của Mặc Long tôi rất hiểu rõ, tuy cả ngày nó đều không nói lời nào, lại có bộ dạng việc này không liên quan đến nó, nhưng tôi lại rất rõ ràng, trong nội tâm của nó có lòng nhiệt huyết, nó rất giống tôi đều không cam chịu số phận. Chuyện năm đó mặc kệ là dạng gì, cũng mặc kệ Mặc Long có thể báo thù được hay không, thế nhưng mà nếu như ngay cả thử một chút cũng không dám thì còn là đàn ông sao?"
"Có thể..."
Trần Nhất vừa muốn nói chuyện, Diệp Khiêm đã phất tay cắt đứt lời nói của hắn, nói tiếp: "Tôi không biết bên trong Mặc Gia có quy củ gì, cũng không biết Mặc Giả kiên trì tư tưởng gì. Bất quá, tôi chỉ nhận thân không nhận lý, chỉ cần là chuyện Mặc Long muốn làm thì tôi đều ủng hộ. Tôi cũng biết, bằng thân thủ của chúng tôi bây giờ thì đoán chừng còn kém rất xa, nhưng trên cái thế giới này không phải mọi chuyện đều có thể dựa vào vũ lực để đi giải quyết. Phía trên vũ lực, còn có một thứ, gọi trí tuệ. ông Trần, ông thấy thế nào?"
Trầm ngâm một lát, Trần Nhất thở dài, nói: "Cự Tử, tôi có thể đem mọi chuyện nói cho cậu biết, bất quá cậu phải đáp ứng tôi một chuyện."
"Tiền bối mời nói, chỉ cần Mặc Long có thể làm được, nhất định sẽ đáp ứng." Mặc Long gật gật đầu, kiên định nói.
"Tôi và ông của cậu mặc dù chỉ có quan hệ chính và phụ, nhưng ông của cậu vẫn xem tôi như là huynh đệ, tôi không hy vọng nhìn thấy ngay cả hậu nhân duy nhất của Mặc Gia cũng không còn. Cho nên, tôi muốn cậu đáp ứng tôi, nếu như cậu không đủ thực lực, thì tuyệt đối không được báo thù. Cậu có thể đáp ứng không?" Trần Nhất nói.
Mặc Long trầm mặc một lát, nói: "Tốt, tôi đáp ứng ông."
Nhẹ gật đầu, Trần Nhất nói: "Lúc trước sau khi tôi cứu ông của cậu ra ngoài, trước khi chết ông ấy đã đem Cự Tử lệnh giao cho tôi. Mà tôi, sau khi thay ông của cậu báo thù không thành, thân thể bị thương rất nghiêm trọng, về sau liền đi tới thành phố Murmansk. Cự Tử lệnh thì tôi giao cho những người khác giữ lấy, cậu nếu như muốn biết rõ chuyện năm đó, cậu hãy đi hỏi hắn, hắn sẽ nói toàn bộ cho cậu biết. Về phần Cự Tử lệnh, hắn cũng sẽ giao lại cho cậu, cậu hãy hảo hảo tìm hiểu a, đó là võ công tâm pháp cao nhất của Mặc Gia chúng ta a."
"Là ai?" Mặc Long hỏi.
"Hiện giữ chức cục trưởng Cục Quốc An Hoàng Phủ Kình Thiên." Trần Nhất chậm rãi nói.
"Là hắn? Hắn là thành viên Mặc Gia?" Diệp Khiêm không khỏi chấn động, chuyện này quả thực có chút không thể tin nổi rồi, đường đường cục trưởng Cục Quốc An dĩ nhiên lại là thành viên Mặc Gia. Chuyện này cũng càng làm cho Diệp Khiêm ý thức được, hôm nay thế lực Mặc Gia đã trở nên khổng lồ thế nào.
"Ừ? Hai cậu biết hắn?" Trần Nhất có chút kinh ngạc hỏi.
"A, xem như bằng hữu cũ. Đã tiếp xúc với hắn rất nhiều lần, chỉ không có ngờ hắn lại là thành viên Mặc Gia, ẩn dấu quá kỹ a." Diệp Khiêm nói.
"Đây là chuyện rất bình thường, thành viên Mặc Gia chưa bao giờ nói ra thân phận của mình trước mặt người ngoài, bọn hắn có thể là quan to, hậu duệ quý tộc, có thể là người buôn bán nhỏ vv...." Trần Nhất nói, "Hai cậu đa biết hắn, thì chuyện này dễ rồi. Hai cậu đi tìm Hoàng Phủ Kình Thiên, đem vật này cho hắn xem, hắn sẽ đem mọi chuyện nói cho các cậu biết." Vừa nói, Trần Nhất vừa lấy nửa miếng ngọc bội từ trong túi tiền ra đưa tới.
Mặc Long cẩn thận từng li từng tí cất kỹ, tuy hắn không rõ vì nguyên nhân gì Trần Nhất không tự mình nói ra, nhưng nếu Trần Nhất đã không có ý nói, hơn nữa còn để cho hắn đi tìm Hoàng Phủ Kình Thiên, thì chắc là Trần Nhất có ý đồ của riêng mình, Mặc Long cũng không có nghiên cứu sâu hơn.
Sau đó, ánh mắt của Trần Nhất chuyển hướng về phía Diệp Khiêm, chậm rãi nói: "Người trẻ tuổi, cậu không phải là người bình thường, trên người của cậu có lực lượng rất khổng lồ. Đã cậu là anh em của Cự Tử thì tôi đây cũng không ngại nói với cậu một câu, hi vọng cậu có thể thận trọng khi dùng lực lượng này. Là cứu muôn dân trăm họ hay là tàn sát chúng sinh, thì phải xem chính cậu rồi."
Lúc trước khi Hoàng Phủ Kình Thiên cùng Hồ Hôi nhìn thấy hắn, trong ánh mắt của bọn họ để lộ ra sự kinh hãi cùng kinh ngạc, Diệp Khiêm vẫn còn nhớ rất rõ. Lúc ấy, hắn cũng không rõ đến cùng là chuyện gì đang xảy ra. Trước đó vài ngày tại chùa Linh Long Đông Bắc, lão tăng kia cũng từng nói như vậy, chuyện này càng để cho Diệp Khiêm có cảm giác không thể tưởng tượng nổi. Hôm nay, Trần Nhất cũng nói như vậy, Diệp Khiêm càng thêm mờ mịt rồi, hắn không rõ, trên người hắn tại sao lại có lực lượng khổng lồ? Chẳng lẽ nguyên nhân là do Huyết Lãng là thần binh lợi khí gì sao? Quơ quơ đầu, Diệp Khiêm đem suy nghĩ vớ vẩn ném ra khỏi óc.
"Ông Trần, tôi không hiểu ý của ông là gì, ông có thể nói rõ một chút hay không?" Diệp Khiêm nói.
Có chút lắc đầu, Trần Nhất nói: "Đây là quy củ, tôi không thể nói. Hôm nay xem tại phân thượng cậu là anh em của Cự Tử, nên tôi đã nói quá nhiều rồi. Tóm lại, cậu tự giải quyết cho tốt, ngày sau cậu tự nhiên sẽ hiểu rõ."
Trong nội tâm của Diệp Khiêm càng thêm bực bội, phiền muộn a, Hoàng Phủ Kình Thiên cũng từng nói qua như vậy, hôm nay Trần Nhất lại nói như vậy. Cái gì quy củ? Chuyện này để cho Diệp Khiêm trăm mối vẫn không có cách giải. Xem ra, muốn biết những chuyện này, thì còn cần hắn tự mình cởi bỏ a.
Hít thật sâu một hơi, Trần Nhất nói: "Tốt rồi, chuyện cần nói tôi cũng đã nói rồi. Hai cậu đi thôi!" Vừa dứt lời, lông mày của Trần Nhất đột nhiên nhíu lại, trong ánh mắt lộ ra một tia phẫn nộ, kinh hãi cùng khẩn trương.
Lúc này, âm thanh điện thoại của Diệp Khiêm cũng vang lên. Áy náy nhìn Trần Nhất nở nụ cười một chút, Diệp Khiêm bắt máy, phía đối diện truyền đến âm thanh của Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu. "Cậu Diệp, thủ hạ bên ngoài vừa thông báo có người tiến vào nhà Trần Nhất, các cậu cẩn thận một chút."
Bởi vì, những thủ hạ phụ trách giám thị ở bên ngoài của Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu không biết số điện thoại Diệp Khiêm, nên mới nhờ Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu thông báo cho hắn. Nghe xong lời Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu nói, lông mày của Diệp Khiêm không khỏi cau lại, gật gật đầu cúp điện thoại.
Tuy Diệp Khiêm chưa tính là cao thủ gì, nhưng người bình thường rất khó có thể đi vào trong phòng mà hắn không phát hiện ra, còn có biểu hiện của Nhất Trần vừa rồi, Diệp Khiêm liền biết rõ, người đến đây chỉ sợ là cao thủ a.