SIÊU CẤP BINH VƯƠNG

Diệp Khiêm cho tới bây giờ đều không có đụng tới những loại gái này, bằng thân phận cùng địa vị của hắn bây giờ, nếu như muốn nữ nhân, sẽ có rất nhiều thiên kim hào phú tự mình dâng lên trước miệng hắn, nên hắn cần gì phải đi tìm những nữ nhân không sạch sẽ này a. Hơn nữa, ngay cả nữ nhân bên cạnh mình mà Diệp Khiêm còn chưa ăn hết, thì hắn cần gì phải ra ngoài ăn vụng a.

Nghe xong lời Diệp Khiêm nói Hoa Kiệt không khỏi có chút sửng sốt, hắn không hiểu Hắc Mộc Nhĩ là có ý gì? Sau khi nghĩ nửa ngày, lập tức bất đắc dĩ cười cười, từ chối cho ý kiến. Dừng một chút, Hoa Kiệt nói: "Trở lại chuyện chính a. Diệp tiên sinh, tôi cảm thấy nếu chúng ta liên hợp lại thì chính là cường cường liên hiệp ah. Tôi cam đoan, sau nay cả tỉnh Hải Nam sẽ là thiên hạ của chúng ta, Lôi Giang căn bản không phải là đối thủ của chúng ta."

"Hoa tổng, ông không phải là đang nói đùa với tôi chứ?" Diệp Khiêm có chút vừa cười vừa nói, "Tôi cùng Lôi Giang cũng không có mâu thuẫn gì, về mặt sinh ý cũng không có xung đột gì, tôi cần gì phải đi đắc tội hắn a? Người ta là người chuyên buôn bán thuốc phiện, đều là dân liều mạng a, cùng bọn họ đấu, chẳng phải là muốn chết sao?"

"Hắn khó đối phó, không lẽ Hoa Kiệt tôi là người dễ trêu đùa. Hai người chúng ta hợp tác, Diệp tiên sinh chỉ cần ủng hộ tôi về mặt tài chính là được rồi, những chuyện khác cứ giao cho tôi xử lý là được." Hoa Kiệt nói.

"Hắn làm sinh ý thuốc phiện, đả bại hắn đối với chúng ta cũng không có chỗ tốt gì ah. Hơn nữa, tôi cũng hoàn toàn không rõ nên làm thế nào để đánh bại hắn ở trên mặt sinh ý thuốc phiện a. Hoa tổng, ông không phải cũng muốn làm sinh ý thuốc phiện chứ? Tôi sẽ không làm sinh ý loại này a, sinh ý loại này là chuyện thương thiên hại lí tôi tuyệt đối sẽ không đụng vào." Diệp Khiêm nói.

"Diệp tiên sinh, thế nhưng mà cậu phải hiểu rõ, cậu không đối phó Lôi Giang, chẳng lẽ cậu không sợ hắn sẽ đối phó cậu sao?" Hoa Kiệt châm ngòi thổi gió nói.

Ha ha cười cười, Diệp Khiêm nói: "Tôi thật sự một chút cũng không lo lắng, tôi cùng Lôi Giang không oán không cừu, tôi nghĩ hắn cũng sẽ không muốn trở thành kẻ thù của tôi a. Ngược lại là, tôi cùng Hoa tổng có xung đột lợi ích rất lớn. Tục ngữ nói, một núi không thể chứa hai hổ, tôi sợ sau khi thu thập Lôi Giang xong, kế tiếp sẽ đến phiên tôi."

Hoa Kiệt cau mày, trong nội tâm âm lãnh nở nụ cười một tiếng. Thật sự là hắn có ý định như vậy, sau khi tiêu diệt Lôi Giang, sẽ đi thu thập Diệp Khiêm. Bất quá, hiện tại Diệp Khiêm có tác dụng rất lớn. Thứ nhất, Lý Tể Thiên có quan hệ rất mật thiết với lãnh đạo cao tàng Hoa Hạ, hoàn toàn có thể lợi dụng những mối quan hệ của Lý Tể Thiên để đi đối phó Lôi Giang; thứ hai, tập đoàn Hạo Thiên của Diệp Khiêm là tập đoàn nằm trong top 20 tập đoàn mạnh nhất trên thế giới, tất nhiên, ở nước ngoài khẳng định có mạng lưới quan hệ rất khổng lồ, chuyện này đối với sự phát triển của Hoa Kiệt có trợ giúp rất lớn.

"Xem cậu nói kai2, Hoa Kiệt tôi là loại người này sao? Vừa rồi cậu cũng nhìn thấy, Lôi Giang vậy mà lại phái người theo dõi chúng ta, chuyện này đã nói lên hắn cũng đã sớm chú ý đến chúng ta. Dù cho Diệp tiên sinh trước kia cùng hắn không có mâu thuẫn, nhưng bây giờ hắn đã nhìn thấy cậu đi cùng với tôi, nhất định hắn sẽ nhận định cậu cùng với tôi có quan hệ hợp tác. Đến lúc đó, cho dù Diệp tiên sinh có trăm cái miệng cũng không thể biện hộ a." Hoa Kiệt nói.

Diệp Khiêm bĩu môi, nói: "Ông nói cũng có lý. Chuyện này hãy để cho tôi suy nghĩ lại đã. Hơn nữa, Hoa tổng cũng biết, chuyện này tôi cũng không thể một mình làm chủ, tôi phải muốn hỏi qua Lý Tể Thiên mới được."

Nghe được Diệp Khiêm nói như vậy, trên khuôn mặt của Hoa Kiệt không khỏi hiện lên bộ dạng tươi cười, nói: "Không có việc gì không có việc gì, cậu có lo lắng như vậy là đúng. Bất quá Diệp tiên sinh tốt nhất phải mau chóng quyết định a, bởi vì tôi có cảm giác Lôi Giang đã sắp chuẩn bị ra tay rồi."

"Tốt, nhất định nhất định." Diệp Khiêm nói, "Bất quá Hoa tổng làm sao biết Lôi Giang muốn động thủ a, chẳng lẽ là bởi vì hắn phái người theo dõi chúng ta sao?"

"Đương nhiên không phải." Hoa Kiệt nói, "World Cup sắp diễn ra rồi, Lôi Giang gần đây đã rất nhiều lần tiếp xúc với một số người ngoại quốc. Tôi đã điều tra qua, những người kia đều là nhân vật trọng yếu của gia tộc Mafia nước Mỹ. Diệp tiên sinh có lẽ cũng biết, Mafia nước Mỹ vẫn là nhà cái cá độ bóng đá lớn nhất trên thế giới, vào thời điểm diễn ra World Cup, thu nhập mỗi ngày của bọn họ tối thiểu cũng hơn trăm triệu. Hơn nữa, Mafia nước Mỹ vẫn một mực thao túng kết quả trận đấu, nên bọn họ kiếm tiền lời rất dễ dàng a. Lôi Giang cùng bọn họ đi gần như vậy, tôi nghĩ hắn nhất định là muốn chen chân vào ngành cá độ bóng đá, muốn cùng tôi cạnh tranh a. Cho nên, tôi dám khẳng định, Lôi Giang có ý định mượn lần World Cup này để đả bại tôi."

"Tuy tôi không có thích cá độ bóng đá, bất quá tôi cũng có chút hiểu rõ. Cá độ bóng đá nếu như chỉ dựa vào một cái nhà cái thì khẳng định là không được, phía dưới còn có tiểu trang, sau đó còn có thuyền tử phụ trách câu khách. Hoa tổng ở phương diện này làm lâu như vậy, tôi nghĩ Lôi Giang cho dù muốn cướp việc buôn bán của ông, chỉ sợ hắn cũng không có giao thiệp rộng giống như ông a?" Diệp Khiêm nói.

"Nói thì nói như thế, nhưng ai biết trong lòng Lôi Giang lại đang đánh chủ ý gì a. Phải biết rằng, World Cup lần này tôi tuyệt đối không thể thua, nếu không tôi thật sự sẽ không còn có biện pháp để trở mình a. Kỳ thật Lôi Giang đã từng đến tìm tôi đàm phán hợp tác, bất quá tôi không có đáp ứng hắn, bởi vì tôi cảm thấy hắn có dã tâm quá lớn, sớm muộn có một ngày ngay cả tôi cũng sẽ bị hắn nuốt mất. Diệp tiên sinh thì lại khác, tôi tin tưởng hợp tác với Diệp tiên sinh, tiền đồ sẽ càng thêm tiến xa." Hoa Kiệt nịnh nọt Diệp Khiêm một câu.

"Hoa tổng nói như vậy tôi cảm thấy có chút ngượng ngùng. Yên tâm đi, chuyện hợp tác sau khi trở về tôi sẽ xem xét. Bất quá, vẫn là câu nói kia, chuyện này không phải một mình tôi có thể làm chủ, tôi cần phải có được sự đồng ý của Lý Tể Thiên mới có thể cùng ông nói chuyện hợp tác." Diệp Khiêm nói.

"Nên là vậy, nên là vậy." Hoa Kiệt nói."Đến, Diệp tiên sinh, sớm cầu chúc chúng ta hợp tác vui vẻ." Hoa Kiệt bưng chén rượu lên, nói.

"Tốt!" Có chút nở nụ cười, Diệp Khiêm bưng chén rượu lên cùng Hoa Kiệt cụng một cái.

Trong khi hai người đang nói chuyện thì âm thanh cửa vang lên. Đẩy cửa ra, hai gã bảo tiêu của Hoa Kiệt đi vào trong phòng, trong tay còn kéo lấy một người thanh niên trẻ tuổi, hắn có bộ dạng gầy trơ xương, hai mắt vô thần, xem ra là một kẻ nghiện. Hơn nữa, trên mặt toàn là vết máu, chắc là do hai gã bảo tiêu này đã đánh cho hắn một trận.

"Ông chủ, người đã mang đến." Bảo tiêu vừa nói vừa đem kẻ nghiện quỳ xuống trước mặt Hoa Kiệt.

Nhẹ gật đầu, Hoa Kiệt nhìn kẻ nghiện kia, chậm rãi nói: "Ngẩng đầu lên." Kẻ nghiện nào dám phản kháng, ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, run run rẩy rẩy nói: "Hoa... Hoa tổng!"

"Nói đi, vì cái gì mày lại theo dõi tao? Ai đã ra lệnh cho mày?" Hoa tổng lạnh giọng hỏi.

"Dạ... Là ông chủ Lôi phân phó. Ông ấy bảo tôi đi theo dõi ông, đem toàn bộ lịch trình của ông báo cáo cho ông ấy. Ông ấy cũng không có nói cho tôi biết, vì cái gì lại để cho tôi đi theo dõi ông." Kẻ nghiện nói, "Hoa tổng, đây đều là mệnh lệnh của ông chủ Lôi, tôi cũng chỉ nghe lệnh làm việc mà thôi. Van cầu ông, van cầu ông tha cho tôi đi." Vừa nói, kẻ nghiện vừa không ngừng dập đầu.

Hoa Kiệt đương nhiên nhìn ra kẻ nghiện này cũng không có nói dối, loại người giống như kẻ nghiện này, chỉ cần Lôi Giang cho hắn một chút thuốc phiện, để cho hắn làm bất cứ chuyện gì đều không có vấn đề gì. Nên việc để cho hắn theo dõi Hoa Kiệt, quả thật là chuyện quá đơn giản rồi, cũng không cần phải nói với hắn lý do là gì. Hơn nữa, cho dù hắn có bị bắt thì Lôi Giang cũng có thể hoàn toàn một mực phủ nhận.

"Dẫn hắn đi ra ngoài, tùy tiện tìm một chỗ chôn đi." Hoa Kiệt nhìn hai gã bảo tiêu, nói.

"Không muốn a, Hoa tổng, tha cho tôi đi, để cho tôi làm trâu làm ngựa đều được. Xin đừng giết tôi ah." Kẻ nghiện đau khổ cầu khẩn nói. Hoa Kiệt cũng không có muốn liếc nhìn hắn dù chỉ một cái, bưng chén rượu lên kính Diệp Khiêm một ly. Hai gã bảo tiêu lôi kéo kẻ nghiện từ bên trong phòng đi ra ngoài.

Nếu như là loại người khác có lẽ Diệp Khiêm còn có thể suy nghĩ chút biện pháp để cứu hắn, thế nhưng mà đối với kẻ nghiện, Diệp Khiêm thật sự không có bao nhiêu hảo cảm. Loại người này, lúc không lên cơn nghiện thì có lẽ không có việc gì, thế nhưng mà một khi lên cơn nghiện thì chuyện gì cũng có thể làm được, hãm hại lừa gạt, giết người phóng hỏa chuyện gì bọn họ cũng dám làm.

Diệp Khiêm đưa tay nhìn đồng hồ, nói: "Thời gian cũng không còn sớm, tôi cũng nên đi. Còn có, chuyện của Lô Ba xin nhờ Hoa tổng rồi, về sau tôi lại làm chủ, hảo hảo biểu đạt lòng biết ơn của tôi."

"Xem cậu nói kìa, chuyện của cậu không phải là chuyện của tôi sao. Yên tâm đi, tôi cam đoan, trong vòng 3 ngày, Lô Ba nhất định sẽ đem tiền đưa đến cho cậu." Hoa Kiệt nói.

"Có những lời này của Hoa tổng thì tôi cũng an tâm. Vậy tôi xin phép đi trước, gặp lại!" Diệp Khiêm nói.

"Để tôi tiễn cậu ra ngoài!" Hoa Kiệt cũng đứng lên đi theo, nói. Không phải hắn không có ý nghĩ lưu Diệp Khiêm lại, nếu như là lúc bình thường hắn không ngại đem Diệp Khiêm ở lâu thêm một chút, sau đó sẽ dùng tất cả biện pháp để Diệp Khiêm đáp ứng hợp tác với hắn. Bất quá, hôm nay Lôi Giang vậy mà lại phái người theo dõi hắn, hắn phải tìm về mặt mũi mới được.

★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★

Lúc chiều, sau khi Diệp Khiêm cùng Hoa Kiệt rời khỏi cửa hàng vật liệu xây dựng, Lô Ba cũng không dám chậm trễ, liền cuống quít lái xe chạy tới ngân hàng, từ trong ngân hàng rút ra 225 vạn. Sau đó lại vội vàng chạy đến nhà Trần Trung Khải. Bởi vì Trần Trung Khải đã nói trước cùng lão bà của hắn rồi, cho nên khi Lô Ba chạy đến nhà anh rể hắn, thì tiền đã đặt ở trên mặt bàn, 200 vạn.

Lô Ba hiện tại cũng không có ý kiến gì, hắn chỉ có ý nghĩ phải mau chóng đem tiền đưa cho Diệp Khiêm, đuổi ôn thần này đi rồi nói sau. Lúc đến nhà Trần Trung Khải, Lô Ba tự nhiên tránh không khỏi bị chị của mình mắng một trận. Bất quá, những chuyện này hắn đã quen rồi, hắn đã bị mắng chửi rất nhiều lần rồi, nên da mặt của hắn đã có thể so với tường thành.

Sau khi phụ họa nói một câu, Lô Ba cầm lấy tiễn vội vàng đi xuống lầu, giống như là sợ chị của hắn sẽ đổi ý vậy. Thanh Phong một mực đi theo Lô Ba, nhìn thấy hắn rút tiền ở ngân hàng sau đó lại lấy 200 vạn từ nhà Trần Trung Khải.

Lúc tại cửa ra vào câu lạc bộ, Diệp Khiêm để cho Thanh Phong rời khỏi, là vì muốn hắn giám sát Lô Ba. Đương nhiên, chuyện này cũng không phải đơn giản như vậy. Lúc Lô Ba mới vừa từ trong nhà Trần Trung Khải đi ra, Thanh Phong rất nhanh vọt tới, giơ tay túm lấy va ly trong tay Lô Ba, sau đó liền nhanh chóng chạy mất dạng. Lô Ba căn bản còn không có kịp phản ứng, thì tiền đã bị cướp mất, chờ hắn kịp phản ứng muốn truy đuổi, thì Thanh Phong đã sớm không biết chạy đi nơi nào rồi, hắn thậm chí ngay cả hình dáng của Thanh Phong như thế nào cũng không biết.

Bình luận

Truyện đang đọc