SIÊU CẤP BINH VƯƠNG


Trong phòng khách, mọi người đều đã toàn bộ tề tựu, Diệp Chính Hùng, Diệp Chính Phong, Đường Thục Nghiên cùng với con cháu Diệp gia dòng chính cũng ở đó.

An Tư cùng Diệp Văn tự nhiên cũng ở đó, chỉ là An Tư không rõ bọn họ gọi bà đến đây là vì chuyện gì, lúc nhìn thấy Đường Thục Nghiên, trong ánh mắt An Tư phát ra trận trận phẫn nộ chi ý.

Chỉ có điều, Đường Thục Nghiên cũng không có ý định cùng với bà phân cao thấp, vẫn lễ phép nhìn bà khẽ gật đầu, nở nụ cười một chút.

Kỳ thật cho dù An Tư biết rõ mục đích của Diệp Chính Hùng, thì bà cũng không có bất kỳ lo lắng gì, bởi vì bà rất rõ ràng, Diệp Khiêm chính là con trai của Diệp Chính Nhiên, đây là sự thật, vô luận Diệp Chính Hùng có làm thế nào thì cũng không thể cải biến được chuyện này.

Nhìn thấy lão gia tử từ bên ngoài cửa ra vào đi tới, mọi người trong phòng khách đều đứng lên.

Đối với Diệp gia mà nói, muốn test DNA chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi, rất nhanh có thể OK.

Huống hồ, tại thành phố Tam Á cũng có nơi test DNA, sau thọ yến Diệp Chính Phong đã lấy máu của Diệp Khiêm đi test DNA, cho nên bây giờ đã có kết quả.

Tâm tình của lão gia tử vẫn còn có chút tâm thần bất định, bởi vì ông ấy không biết nên đi đối mặt với kết quả test DNA này như thế nào.

Bởi vì, thông qua Đoạn Hạo điều tra, thì rõ ràng cho thấy Diệp Khiêm cũng không phải là cháu trai của ông ấy, thế nhưng mà ông ấy không nỡ loại bỏ nhân tài giống như Diệp Khiêm vậy.

Kỳ thật trong lòng của ông ấy đã sớm có quyết định rồi, chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi, không có biện pháp, chỉ có thể trách những hậu bối Diệp gia đều không nên thân a.

Trên khuôn mặt của Diệp Hàn Thụy, Diệp Hàn Hào cùng Diệp Hàn Đình đều để lộ ra vẻ đắc ý, chuyện xảy ra vừa rồi bọn họ đã sớm nói cho Diệp Chính Hùng nghe, hiện tại Diệp Chính Hùng phái người đi gọi bọn người Diệp Khiêm tới, rõ ràng chính là vì báo thù cho bọn họ nha.


Nghĩ tới chuyện chút nữa sẽ thu thập Diệp Khiêm cùng Diệp Hàn Lẫm, ba người bọn họ có chút hưng phấn không thôi, bất quá bọn họ cũng không biết Diệp Chính Hùng gọi bọn họ chạy tới đây cũng không phải là vì chuyện này.

Về phần Diệp Hàn Hiên, cũng không có bao nhiêu phản ứng, chỉ đang âm thầm phỏng đoán xem là chuyện gì mà lại kinh động tới lão gia tử.

Nếu như chỉ là chuyện vừa rồi thì Diệp Chính Hùng hoàn toàn có thể tự mình xử lý, chỉ cần hắn không làm gì quá phận, thì cho dù lão gia tử có ưa thích Diệp Khiêm thế nào, thì ông cũng sẽ tuyệt đối không nói thêm cái gì.

Bởi vậy, Diệp Hàn Hiên ẩn ẩn cảm thấy còn có chuyện gì rất quan trọng sắp phát sinh.

Diệp Văn biểu lộ rõ ràng có chút bận tâm cùng sợ hãi, lộ ra phi thường không được tự nhiên.

Mục đích tới Diệp gia lần này của An Tư là gì thì cô hết sức rõ ràng, hôm nay nhìn thấy những người đang ngồi ở đây tựa hồ cũng đều có tâm sự, biểu lộ lộ ra nghiêm túc và chăm chú, cô không thể không lo lắng là âm mưu đã bị vạch trần.

Nếu như là vậy thì chỉ với ba người bọn họ là không có cách nào rời khỏi Diệp gia.

Cô cũng không phải lo lắng sinh tử của mình, chỉ là cô sợ An Tư bị người khác tổn thương, dù sao, An Tư đã chịu đau khổ nhiều năm như vậy, hôm nay thật vất vả mới xem như có hơi chút ngày tốt lành.

Chỉ là, chuyện cho tới bây giờ, cô cũng không có năng lực đi cải biến nữa rồi, chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến mà thôi.

Lão gia tử đến vị trí ở giữa ngồi xuống, quét mắt toàn trường, hỏi: "Tiểu Khiêm còn chưa tới sao? Chính Hùng, con có phái người đi gọi nó hay không?"
Khẽ gật đầu, Diệp Chính Hùng nói: "Đã phái người đi rồi, chắc sắp đến rồi đó."
"Ừ!" Lão gia tử lên tiếng, không nói thêm gì nữa.


Đường Thục Nghiên ở bên cạnh nhìn thấy biểu lộ của lão gia tử như vậy, trong nội tâm không khỏi cảm thấy lạnh cả người, cùng lão gia tử ở chung nhiều năm như vậy, bà tự nhiên rất rõ ràng là lão gia tử đã động sát ý.

Chuyện này khiến cho trong nội tâm của Đường Thục Nghiên có chút nhịn không được cảm thấy phát run, bất quá, lão gia tử đã có sát ý đối với Diệp Khiêm, rõ ràng là tỏ vẻ lão gia tử cho rằng Diệp Khiêm thật sự không phải là con trai của Diệp Chính Nhiên.

Đường Thục Nghiên có chút không dám tin tưởng, nếu như bàn về mức độ quen thuộc, thì tin tưởng trên thế giới này không có ai quen thuộc Diệp Chính Nhiên hơn bà rồi, bà có thể cảm giác được hình bóng của Diệp Chính Nhiên ở trên người Diệp Khiêm, cho nên Đường Thục Nghiên tin tưởng Diệp Khiêm nhất định là con trai của Diệp Chính Nhiên, có lẽ ở trong chuyện này có hiểu lầm gì rồi, hoặc là có người nào đang cản trở a.

Đường Thục Nghiên cũng âm thầm quyết định, đợi tí nữa nếu như quả xảy ra chuyện gì thì bà nhất định phải thay Diệp Khiêm nói chuyện, cho dù cuối cùng chứng minh Diệp Khiêm thật sự không phải là con trai của Diệp Chính Nhiên, thì bà cũng sẽ không hối hận.

Bởi vì Diệp Khiêm tạo cho bà cảm giác quen thuộc giống như là Chính Nhiên a.

Đang khi nói chuyện, Diệp Khiêm cùng Diệp Hàn Lẫm từ cửa ra vào đi tới, Diệp Khiêm đi đầu, thái độ thong dong, cũng không có nửa điểm lo lắng.

Đây cũng không phải là do Diệp Khiêm kẻ tài cao gan lớn, mà là hắn biết rõ, chuyện cần phải đối mặt thì sẽ không thể tránh khỏi, huống chi, mục đích hắn tới Diệp gia lần này là vì muốn làm rõ thân phận của mình.

Bây giờ có thể biết rõ thân phận của mình, đây không phải là rất tốt sao.

Nhìn thấy Diệp Hàn Lẫm cũng đi tới, sắc mặt của lão gia tử có chút cứng ngắc, ngữ khí lạnh như băng nói: "Nơi đây không có chuyện của câu rồi, cậu hãy đi ra ngoài đi."
Lời nói uy nghiêm của lão gia tử, Diệp Hàn Lẫm không dám có nửa câu phản đối, nhẹ gật đầu, muốn lui ra ngoài cửa.

Diệp Khiêm cũng không nói gì, loại thời điểm này, quyết định của lão gia tử cũng không có sai, mặc dù biểu ra có chút kỳ thị, bất quá dù sao chuyện này cũng là chuyện của dòng chính Diệp gia, Diệp Hàn Lẫm thật sự không nên tham dự vào.


Nhìn thấy tình hình như vậy, Diệp Khiêm cũng đại khái đoán được nhất định là kết quả test DNA đã có.

"Chờ chút đã." Diệp Chính Hùng mở miệng gọi Diệp Hàn Lẫm lại, sau đó quay đầu nhìn lão gia tử, nói: "Cha, còn có chuyện cần phải xử lý một chút, là về Diệp Hàn Lẫm."
Lão gia tử có chút sửng sốt một chút, cũng đoán ra hẳn là chuyện đã xảy ra vừa rồi a, có chút nhẹ gật đầu, lão gia tử cũng không nói gì.

Diệp Chính Hùng quay đầu nhìn Diệp Hàn Lẫm, nói: "Cậu có lẽ biết rõ thân phận của mình a? Nói, có phải cậu đã đánh Hàn Thụy bị thương phải không?"
Diệp Hàn Lẫm âm thầm nghĩ, quả nhiên là hắn đã đoán đúng, Diệp Chính Hùng quả thật là tìm hắn gây phiền toái a.

Bất quá đã dám làm, thì nên dám chịu a, Diệp Hàn Lẫm nói thẳng nói: "Đúng vậy, là tôi đả thương Thụy thiếu gia, bất quá..."
"Không có bất quá." Diệp Chính Hùng liền đánh gãy lời hắn nói, nói, "Cậu là đệ tử chi thứ, vậy mà ngay cả Hàn Thụy cũng dám đánh, cậu quả thật là không đem chúng ta để vào mắt đi a? Có phải cậu muốn tạo phản hay không? Xem ra gần đây là tôi đã đối với đệ tử chi thứ quá mức phóng túng rồi, thậm chí ngay cả người dòng chính cũng không để vào mắt, hừ, nếu như không cho các cậu một chút giáo huấn thì về sau chẳng phải là muốn lật trời sao."
Khóe miệng của Diệp Hàn Thụy không khỏi hiện ra vẻ đắc ý, kiêu ngạo không thôi, thân là con cháu đích tôn Diệp gia, quả nhiên là chuyện đáng giá kiêu ngạo sự ah.

Trong nội tâm nhịn không được thầm nghĩ, cho dù Diệp Hàn Lẫm có công phu cao thế nào, thì bất quá cũng chỉ là một con chó của dòng chính mà thôi.

"Người tới, bắt cậu ấy lại nhốt vào trong phòng tạm giam cho tôi, chờ xử trí." Diệp Chính Hùng nghiêm nghị quát, nói.

Thân là gia chủ của Diệp gia, điểm ấy quyền lợi tự nhiên là có, lão gia tử cũng không có ngăn cản, dù sao chuyện phân dòng chính cùng chi thứ của Diệp gia đã là quy củ kéo dài ngàn năm nay rồi, đệ tử chi thứ lại dám đánh tổn thương con cháu dòng chính, đây là chuyện tuyệt đối không cho phép xãy ra.

"Chậm đã." Diệp Khiêm ngăn cản nói.

Diệp Chính Hùng quay đầu nhìn Diệp Khiêm, nói: "Chuyện này chuyện không liên quan đến cậu, cậu không nên nhúng tay vào thì tốt hơn.

Bây giờ cậu còn không có chính thức tiến vào Diệp gia, còn chưa có tư cách nhúng tay vào chuyện nhà Diệp gia.

Huống hồ, cho dù cậu có là người Diệp gia, thì tôi là gia chủ Diệp gia, tôi có quyền lợi dựa theo gia quy xử lý một đệ tử chi thứ, bất luận kẻ nào cũng không có quyền hỏi đến."

"Tôi cũng không muốn nhúng tay vào chuyện nhà Diệp gia, tôi chỉ muốn hỏi gia chủ một câu, gia quy Diệp gia chẳng lẽ không phải vì muốn phát triển Diệp gia sao? Ông dưới tình huống không biết rõ ngọn nguồn, lại tùy tiện xử lý một người đối với Diệp gia trung thành và tận tâm, tựa hồ có chút không thể nào nói nổi a?" Diệp Khiêm nói.

"Không biết rõ ngọn nguồn?" Diệp Chính Hùng hừ lạnh một tiếng, nói, "Sự thật đã bày ra ở trước mặt, Diệp Hàn Lẫm âm mưu đánh lén Diệp Hàn Thụy, khiến cho Hàn Thụy bị thương, dựa theo gia quy Diệp gia, thì Diệp Hàn Lẫm phải bị phạt nặng, cho nên tôi có làm gì sai a?"
"Muốn gán tội cho người khác, thì sợ gì không có lý do." Diệp Khiêm nói, "Tôi có mặt ở ngay lúc đó, tôi đã nhìn thấy rất rõ ràng, chuyện ai đúng ai sai, thì tôi tin tưởng Thụy thiếu gia so với ai khác đều rõ ràng hơn a.

Thân là trưởng tôn Diệp gia, có lẽ phải có tấm lòng bao dung, có phong cách quý phái, mà không phải cái loại tỷ võ lôi đài thua không chịu nổi, nói lý ra là đến báo thù, kết quả lại thất bại, rồi lại muốn mượn nhờ phúc ấm tổ tông đi trả thù, là kẻ phá gia chi tử.

Nếu như con cháu đích tôn Diệp gia ngay cả một điểm rộng lượng cũng không có, thì như thế nào đi yêu cầu đệ tử chi thứ phải có lòng bao dung a?"
Dừng một chút, Diệp Khiêm đưa ánh mắt chuyển hướng Diệp Hàn Thụy, nói: "Tự anh nói đi, sự thật là gì? Hơn nữa, cũng là anh đưa ra yêu cầu cùng Hàn Lẫm công bình công chính đọ sức một chút, kết quả anh thua, hơn nữa anh còng không để thực hiện lời hứa của mình, hôm nay lại còn dùng phương thức trả thù xấu xa như vậy, có phải có chút quá mức hay không? Nếu như chuyện này rơi vào trong tai người ngoài, tôi nghĩ mặt mũi của Diệp gia sẽ mất hết a?"
"Đại bá, chuyện này tuy Hàn Lẫm có sai, anh ấy không nên ra tay nặng như thế, bất quá Thụy thiếu gia cũng có chút quá phận, chẳng những vũ nhục Hàn Lẫm, còn vũ nhục Diệp Khiêm.

Con cảm thấy chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách Hàn Lẫm, cho nên, con hi vọng đại bá hãy xử phạt nhẹ a." Diệp Hàn Hiên tiếp lời nói.

Lời hắn nói rất có kỹ xảo, không có giống Diệp Khiêm trực tiếp cùng Diệp Chính Hùng tranh phong, mà là uyển chuyển nói ra Diệp Hàn Thụy không đúng.

"Hàn Hiên, em có biết mình là ai không hả? Em lại đi nói giúp một nô tài chi thứ cùng một đứa con hoang không biết từ đâu xuất hiện?" Diệp Hàn Thụy phẫn nộ nói.

"Lớn mật!" Lão gia tử nhướng mày, nghiêm nghị quát.

Uy nghiêm trên người phát ra khiến cho Diệp Hàn Thụy sợ tới mức toàn thân run lên, ngậm miệng lại, không dám nói nữa.

Tuy lão gia tử kiên trì chuyện phân chia dòng chính cùng chi thứ, nhưng đối đãi với người chi thứ, lão gia tử cũng sẽ không bao giờ nói ra những lời nói ngu ngốc như thế.

Nói cho cùng, Diệp gia nếu như chỉ dựa vào dòng chính, thì không có biện pháp phát triển lớn mạnh, ở nhiều phương diện còn phải dựa vào lực lượng chi thứ..


Bình luận

Truyện đang đọc