SIÊU CẤP BINH VƯƠNG


Diệp Khiêm hơi sững sờ, lập tức nhàn nhạt nở nụ cười một chút, nói: "Kỳ thật cũng không có nói gì.

Vừa rồi lúc đi dạo thì vừa vặn đụng phải anh ấy, vì vậy mới cùng anh ấy tỷ thí một phen.

Công phu của anh ấy cũng không tệ, nhưng chiêu thức quá mức hoa lệ, cũng không thực dụng cho lắm.

Cho nên, cháu đã nói với anh ấy một câu.

Lúc chiến đấu, không có ai quan tâm chiêu thức có hoa lệ hay không, mà chỉ xem ai đánh bại đối thủ mà thôi, thường thường thì chiêu thức đơn giản nhất trực tiếp nhất lại có hiệu quả nhất."
Lời Diệp Khiêm nói, khiến cho lão gia tử chấn động, vừa mừng vừa lo.

Mừng là vì Diệp Khiêm chỉ nói mấy lời đã có thể cải biến chiến cuộc, giúp cho Diệp Hàn Lẫm đánh bại Diệp Hàn Thụy, chuyện này đã đủ để chứng minh tu vị của Diệp Khiêm đã vượt qua tất cả đệ tử Diệp gia.

Đây cũng không phải là nói về mặt tu vi, mà là nói về sự lý giải của Diệp Khiêm đối với chiến ý cùng võ thuật.

Lo là vì Diệp Khiêm đã giúp Diệp Hàn Lẫm đệ tử chi thứ đánh bại trưởng tôn Diệp gia, chuyện này đã diệt đi uy nghiệm của dòng chính Diệp gia, khiến cho trong nội tâm của lão gia tử có chút không thoải mái.

"Cháu biết cháu đang làm cái gì không? Dòng chính Diệp gia phải luôn áp đảo chi thứ, có như vậy mới có thể ra lệnh cho người chi thứ.

Thế nhưng mà, lần này cháu lại làm vậy chẳng phải là khiến cho người dòng chính bị chê cười sao? Sau này người dòng chính làm sao có thể lãnh đạo người chi thứ?" Ngữ khí của lão gia tử có chút bất thiện, phi thường nghiêm túc.

Diệp Khiêm có chút nhún vai, nói: "Lão gia tử, đệ tử dòng chính có thể lãnh đạo đệ tử chi thứ hay không cũng không phải vì võ công áp đảo bọn họ, mấu chốt hay là phải xem đệ tử dòng chính có phách lực cùng năng lực hay không.

Cháu đã từng gặp một tổ chức, Nanh Sói, không biết lão gia tử có nghe nói qua chưa?"
"Nanh Sói?" Lão gia tử có chút lắc đầu, nói, "Không biết."

"Cũng khó trách, ở trong mắt lão gia tử có lẽ Nanh Sói chỉ là tổ chức bất nhập lưu mà thôi.

Nó chỉ là một tổ chức lính đánh thuê, bất quá có một điểm lại đáng giá học tập.

Thủ lĩnh Nanh Sói cũng không phải một người hết sức xuất sắc, thủ hạ của hắn từng người đều có chỗ xuất sắc của riêng mình, hắn cũng không thể so sánh với bọn họ, thế nhưng mà hắn lại có thể lãnh đạo cùng chỉ huy bọn họ.

Đây cũng không phải là bởi vì công phu của hắn áp đảo bọn họ, mà là vì hắn xem bọn họ giống như huynh đệ.

Cảm tình mới là vũ khí lợi hại nhất trên thế giới, võ công chẳng qua là một cái thủ đoạn mà thôi, muốn một người nghe lệnh bán mạng vì mình, thì chỉ dựa vào võ công là không đủ." Diệp Khiêm chậm rãi nói, "Có lẽ lời này lão gia tử cũng không thích nghe, thế nhưng mà cháu nghĩ lão gia tử chắc có lẽ sẽ không phủ nhận lời nói của cháu a.

Kỳ thật nếu thật lại nói tiếp, thì cháu có trợ giúp anh ấy cái gì sao? Những lời này cháu cũng có thể nói với Diệp Hàn Thụy một lần, thế nhưng mà cháu tin tưởng kết quả vẫn sẽ không cải biến.

Lão gia tử, ông cảm thấy lời cháu nói đúng không?"
Lão gia tử không khỏi đã trầm mặc, người khác không biết Diệp Hàn Thụy, nhưng ông ấy lại biết rõ a.

Mặc dù ông ấy đã rất ít hỏi đến sự vụ Diệp gia, nhưng cũng không phải là chuyện gì ông ấy cũng không biết.

Giống như lời Diệp khiêm đã nói, cho dù Diệp Khiêm đem những lời nói giống vậy nói với Diệp Hàn Thụy một lần, thì kết quả cũng sẽ không thay đổi, bởi vì Diệp Hàn Thụy là người cao ngạo, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép Diệp Khiêm thay đối ý nghĩ của mình dù chỉ một chút.

Nhìn Diệp Khiêm, trong lúc giật mình lão gia tử cảm thấy người trẻ tuổi trước mặt này thật sự rất giống ông ấy lúc còn trẻ, đối với nhân tính có lý giải cùng nhận thức rất sâu.

Ông ấy nhịn không được âm thầm nghĩ, nếu như đem tương lai Diệp gia giao cho Diệp Khiêm thì tiền đồ của Diệp gia có lẽ sẽ càng thêm huy hoàng.

Lão gia tử không nói thêm gì nữa, Diệp Khiêm tự nhiên cũng không nói, trên mặt vẫn treo nụ cười tà tiêu chí.


Trên lôi đài, trong nội tâm Diệp Hàn Lẫm kích động không thôi, trận đầu tỷ thí đã đánh bại dòng chính Diệp gia trưởng tôn Diệp Hàn Thụy, chuyện này với hắn mà nói là một chuyện phi thường đáng giá kiêu ngạo.

Hắn tựa hồ đã thấy được tiền đồ của mình, thấy được tương lai của mình.

Trong lòng của hắn vô cùng rõ ràng, hết thảy đều là do Diệp Khiêm cho hắn, nếu như không có trận tỷ thí giữa Diệp Khiêm cùng hắn, nếu như không có những lời nói của Diệp Khiêm, thì kết quả sẽ không phải thế này rồi? Nghĩ tới đây, Diệp Hàn Lẫm nhịn không được quay đầu nhìn về phía Diệp Khiêm ở trên khán đài, cảm kích nhẹ gật đầu.

Khách mời ở trên khán đài cũng đều là giật mình không thôi.

Đối với Diệp Hàn Lẫm, bọn họ cũng không có nhận ra, thế nhưng mà với tư cách là trưởng tôn Diệp gia Diệp Hàn Thụy thì bọn họ lại biết rõ ràng, một tiểu nhân vật không có danh tiếng gì vậy mà lại đánh bại trưởng tôn Diệp gia, chuyện này khó tránh khỏi có chút khiến cho bọn họ giật mình.

Bất quá, trên mặt của bọn họ đều lộ ra vẻ tươi cười đắc ý, bởi vì chuyện này đã đại biểu cho việc Diệp gia xuống dốc rồi, con cháu dòng chính vậy mà lại bại bởi đệ tử chi thứ.

Ánh mắt của Diệp Khiêm cũng đảo qua những khách mời ở trên khán đài, những người này, tương lai rất có thể sẽ là địch nhân của hắn, hắn tự nhiên là muốn đem bọn họ nhớ kỹ.

Trong đó có một người trẻ tuổi đặc biệt dẫn sự chú ý của Diệp Khiêm, trên khuôn mặt của người trẻ tuổi kia cũng không có vẻ tươi cười đắc ý giống như những người khách mời khác, nhưng lại thập phần âm trầm, cho dù là ở rất xa nhưng vẫn khiến cho người ta có một loại cảm giác lạnh như băng.

Đây là sát ý, Diệp Khiêm rất rõ ràng, bởi vì trên người Lâm Phong cũng có khí tức như vậy, chỉ là không có mãnh liệt như vậy mà thôi.

Người trẻ tuổi kia hiển nhiên cũng chú ý tới ánh mắt của Diệp Khiêm, quay đầu nhìn Diệp Khiêm, ánh mắt cũng lạnh giống như nét mặt của người trẻ tuổi kia vậy, khiến cho người ta có loại nhịn không được cảm thấy lạnh hết cả người.

Nếu như không phải Diệp Khiêm thường xuyên ở trên ranh giới sống chết, trải qua vô số lần sinh tử, thì chỉ sợ một ánh mắt của người trẻ tuổi này cũng đủ để cho toàn thân hắn phát run.

Ánh mắt của người trẻ tuổi chỉ nhìn thoáng qua mà thôi, cũng không có nhìn chằm chằm vào Diệp Khiêm.


Diệp Khiêm quay đầu nhìn lão gia tử, hỏi: "Lão gia tử, người trẻ tuổi kia là ai a? Hình như tu vi cũng không tệ a."
Lão gia tử quay đầu nhìn thoáng qua, nói: "Đó là đại đệ tử Nhan Tư Thủy của cự tử Mặc Giả Hành Hội Đỗ Phục Uy, công phu cũng không đơn giản, nếu như ông đoán không sai thì chỉ sợ đã là võ giả tam phẩm thượng giai rồi.

Nhan Tư Thủy là đệ nhất cao thủ trẻ tuổi của Mặc Giả Hành Hội, làm người tâm ngoan thủ lạt, về sau nếu như cháu gặp phải thì phải cẩn thận một chút."
"Nhan Tư Thủy?" Diệp Khiêm nhẹ nhàng thì thầm một câu, nói: "Như thế nào lại là tên của con gái a?" Mặc Giả Hành Hội, vậy hẳn là đệ tử Ám Mặc? Mặc Long là cự tử chính thức của Mặc Giả Hành Hội, Diệp Khiêm cảm giác mình cần phải tìm hiểu thêm về Mặc Giả Hành Hội.

"Vốn là con gái mà." Lão gia tử nói.

Diệp Khiêm hơi sững sờ, lập tức bất đắc dĩ lắc đầu, nếu như không phải lão gia tử nói ra, thì Diệp Khiêm thật đúng là nhìn không ra Nhan Tư Thủy vậy mà lại là con gái.

Nhìn cách ăn mặc của cô ấy, cơ hồ không có một điểm nào giống con gái hết.

Diệp Khiêm nhịn không được âm thầm thầm nghĩ: "Không biết có phải là tâm lý biến thái hay không ah."
Tuy Diệp Hàn Thụy bị thương không nghiêm trọng lắm, nhưng cũng không dễ chịu cho lắm, tuy Diệp Hàn Lẫm không có hoàn toàn phát huy ra uy lực chiêu đó giống như Diệp Khiêm, nhưng cũng đã đủ để cho Diệp Hàn Thụy hết sức khó chịu, khiến cho hắn hít thở không thông, căn bản không có biện pháp dùng sức.

Giãy dụa bò lên, Diệp Hàn Thụy tức giận bất bình hừ một tiếng, hướng trên lôi đài đi đến.

Cứ như vậy bại bởi đệ tử chi thứ, Diệp Hàn Thụy là người cao ngạo nên hắn không có cách nào tiếp nhận được chuyện này, theo hắn nhất định là Diệp Hàn Lẫm đã đùa nghịch thủ đoạn gì đó, bằng không mà nói thì hắn sao có thể thua Diệp Hàn Lẫm được.

Chứng kiến hắn như vậy, Diệp Chính Hùng ở bên cạnh liền cuống quít giữ chặt hắn lại.

"Cha, cha thả con ra, con muốn giết chết nó.

Nó cũng dám cùng con đùa nghịch thủ đoạn, con muốn nó chết." Diệp Hàn Thụy tức giận nói.

"Hồ đồ, con đã thua rồi, ở đây nhiều người như vậy, chẳng lẽ con muốn làm mất hết mặt mũi gia tộc sao? Chính thức thắng lợi cũng không phải ở trên lôi đài, con là trưởng tôn Diệp gia, có lẽ con cũng hiểu được đạo lý này a." Diệp Chính Hùng nghiêm nghị quát, bất quá trong lời nói lại tràn đầy quan tâm cùng yêu thương.

Diệp Hàn Thụy mặc dù có chút tức giận bất bình, thế nhưng mà Diệp Chính Hùng ở bên cạnh kéo hắn lại, hắn cũng không dám làm loạn, bất quá vẫn tức giận hừ một tiếng, hung hăng trợn mắt nhìn Diệp Hàn Lẫm.


Trong ánh mắt tràn đầy sát ý, hiển nhiên là muốn giết chết Diệp Hàn Lẫm, vì Diệp Hàn Lẫm đã khiến hắn mất mặt ở trước mặt nhiều người như vậy.

Diệp Chính Hùng nói không sai, chính thức thắng lợi cũng không phải ở trên lôi đài, theo hắn, mặc kệ Diệp Hàn Lẫm ở trên lôi đài có biểu hiện xuất sắc như thế nào, thì thân là đệ tử chi thứ Diệp Hàn Lẫm tối đa cũng chỉ làm một kẻ tay chân có thân phận cao mà thôi, vẫn phải nghe theo sự phân phó của đệ tử dòng chính.

Ở trước mặt đệ tử dòng chính, thì bọn họ vẫn không có bất kỳ tôn nghiêm cùng tự do gì hết.

Diệp Hàn Lẫm cũng nhìn thấy ánh mắt của Diệp Hàn Thụy, bất quá trong nội tâm lại không có bất kỳ e ngại nào, tuy hắn vô cùng rõ ràng cho dù hắn ở trên lôi đài có biểu hiện xuất sắc cỡ nào, thì kết quả cuối cùng, hắn cũng chỉ có thể có địa vị cao hơn một chút so với những đệ tử chi thứ khác mà thôi, nếu so với đệ tử dòng chính thì vẫn là một trời một vực.

Một màn này, Diệp Khiêm tự nhiên là nhìn thấy rõ ràng ở trong mắt, có chút lắc đầu, thở dài, trong nội tâm có chút cảm thán nói không nên lời.

Loại tập tục phong kiến xấu này của Diệp gia, muốn triệt để cải biến nó cũng không phải là chuyện dễ dàng, huống chi, hắn hiện tại còn không biết mình có phải là người Diệp gia hay không.

Bất quá, có một điểm Diệp Khiêm lại hết sức rõ ràng, cho dù hắn không phải là người Diệp gia, thì chỉ cần Diệp Hàn Lẫm nguyện ý, Diệp Khiêm sẽ dùng hết sức mang theo hắn rời khỏi Diệp gia.

Nhân tài như vậy ở lại Diệp gia quả thật là lãng phí a, Diệp Khiêm cũng không muốn bỏ qua cơ hội tốt như vậy.

Kế tiếp luận võ là do Diệp Hàn Hiên đối chiến Diệp Hàn Đình, cũng không có bao nhiêu chỗ đáng xem.

Cơ hồ không có phí bao nhiêu khí lực, Diệp Hàn Hiên liền đánh bại Diệp Hàn Đình.

Bất quá, công phu mà Diệp Hàn Hiên biểu hiện ra lại khiến cho Diệp Khiêm có một chút kinh ngạc, trong đó vậy mà xen lẫn võ thuật cận chiến, giống như là cầm nã thủ mà trong quân đội thường dùng.

Diệp Khiêm nhịn không được âm thầm nghĩ, chẳng lẽ là người trong quân đội?
Tất cả đệ tử Diệp gia đã tỷ thí xong, chỉ còn lại Diệp Khiêm cùng Diệp Hàn Hào.

Lão gia tử quay đầu nhìn Diệp Khiêm, có chút cười cười, vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: "Hảo hảo biểu hiện, đừng để cho ông thất vọng nha.

Nhớ hạ thủ lưu tình, đừng đánh bại Hàn Hạo quá nhanh, ông còn muốn nhìn xem công phu của nó như thế nào.".


Bình luận

Truyện đang đọc