SIÊU CẤP BINH VƯƠNG

Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu sở dĩ đối với Diệp Khiêm bất mãn, là bởi vì Diệp Khiêm một mực để cho hắn nhượng bộ, hầu như tất cả địa bàn của gia tộc Khố Lạc Phu Tư tại thành phố Murmansk đều bị gia tộc Tư Lạp Đạt chiếm giữ, hôm nay bọn họ chỉ còn lại một đầu phố là nơi sinh tồn. Cho nên, hắn đã cho rằng Diệp Khiêm đang sợ hãi, hoặc là người không có năng lực gì. Tuy người trên giang hồ ca ngợi Lang Vương Diệp Khiêm vô cùng kì diệu, nhưng theo hắn thì đây chỉ là hư danh mà thôi.

Mà hôm nay, Diệp Khiêm chẳng những thần không biết quỷ không hay giải quyết một phân bộ của Yamaguchi Group, hơn nữa còn ám chỉ sẽ giải quyết An Đông trong vòng nửa tháng; bởi vậy, phần bất mãn trong nội tâm của hắn đã sớm ném sạch sẽ. Hắn hiện tại chỉ có một suy nghĩ, chính là bảo vệ tốt Diệp Khiêm, ngàn vạn lần không thể để cho Diệp Khiêm gặp chuyện không may, nếu không hắn cũng sẽ không biết phải giải quyết chuyện này như thế nào nữa.

Diệp Khiêm chẳng muốn biết trong nội tâm của Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu đang nghĩ như thế nào, hắn chỉ cần hiểu rõ một điểm, chính là bất kể Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu tình nguyện hay không tình nguyện, thì đều phải nghe theo lời An Đức Liệt phân phó, Diệp Khiêm cũng không cần phải cùng hắn giải thích quá nhiều. Đợi đến lúc có kết quả cuối cùng, hắn sẽ tự nhiên hiểu rõ.

Nghe Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu trả lời kiên định như vậy, Diệp Khiêm có chút cười cười, nói: "Nói thật, tôi còn có chuyện cần ông đi làm, không biết ông có nguyện ý hay không."

"Cậu Diệp có việc gì cứ việc phân phó, tôi nhất định nghĩa bất dung từ toàn lực ứng phó." Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu không chút do dự nói. Hiện tại, nếu như Diệp Khiêm để cho hắn dẫn theo thủ hạ chạy tới nhà của An Đông chém giết An Đông, thì đoán chừng Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu cũng sẽ làm như thế. Cũng không phải bởi vì hắn không biết sợ hãi, mà là hiện tại hắn đã tin vào Diệp Khiêm một cách mù quáng, cảm thấy chuyện mà Diệp Khiêm bảo hắn đi làm, vậy khẳng định đã an bài tốt.

Đối với thái độ của Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu chuyển biến thành như vậy, Diệp Khiêm tự nhiên là rất hài lòng, nhẹ gật đầu, nói: "Ông để cho thủ hạ đem thả ra tin tức, nói An Đông bởi vì cùng Yamaguchi Group tranh đoạt địa bàn của gia tộc Khố Lạc Phu Tư tại thành phố Murmansk không đạt được kết quả như mong muốn, nên đem thành viên Yamaguchi Group đồ sát hầu như không còn. Như thế nào? Có thể làm được không?"

"Chuyện này không có vấn đề." Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu nói, "Chỉ là, tôi không rõ cậu Diệp muốn tôi thả ra tin tức này để làm cái gì?. Vừa rồi cậu Diệp đã nói sẽ tiêu diệt An Đông trước khi người Yamaguchi Group đến. Hiện tại cho dù có châm ngòi ly gián quan hệ của bọn họ, thì cũng không có tác dụng gì a."

Bất đắc dĩ lắc đầu, Diệp Khiêm nói tiếp: "Ông phải có ánh mắt nhìn xa một chút a. Tuy thành viên Yamaguchi Group không phải do An Đông tiêu diệt, nhưng chuyện này có thể châm ngòi ly gián giữa Yamaguchi Group cùng gia tộc Tư Lạp Đạt nha. Thứ nhất, từ nay về sau gia tộc Tư Lạp Đạt không có cách nào cùng Yamaguchi Group hợp tác, từ đó giảm bớt kẻ thủ cho gia tộc Khố Lạc Phu Tư; thứ hai, về sau nếu như muốn ra tay với gia tộc Tư Lạp Đạt, thì nói không chừng thành viên Yamaguchi Group còn có thể giúp đỡ thêm một mồi lửa, vì vậy cớ sao mà không làm a."

Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu dừng một chút, lập tức nói: "Tôi biết phải làm sao rồi, yên tâm đi, chuyên này rất đơn giản, tôi sẽ giải quyết dễ dàng."

"Đừng nghĩ chuyện này đơn giản như vậy ah, gia tộc Tư Lạp Đạt cùng Yamaguchi Group cũng không phải là kẻ ngốc, muốn châm ngòi ly gián quan hệ của bọn họ còn cần phài có kế hoạch chu đáo." Diệp Khiêm nói.

Hắc hắc cười cười, Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu nói: "Chuyện này cậu Diệp có thể yên tâm, tôi cam đoan sẽ làm thỏa đáng.".

Nếu Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu có lòng tin như vậy, thì Diệp Khiêm cũng không cần hoài nghi thêm nữa, nhẹ gật đầu, "Ừ" một tiếng, sau đó cũng không có nói tiếp. Lâm Phong đã sớm nhắm mắt lại nằm ngủ, cũng không biết là đang nghỉ ngơi hay đang suy nghĩ chuyện gì.

Nhìn thấy hai người ở sau lưng đều trầm mặc, Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu cũng không dám lên tiếng quấy rầy nữa, chuyên tâm lái xe của mình. Chỉ là, trong nội tâm của hắn vẫn hưng phấn không thôi, hiện tại hắn hận không thể lập tức về đến nhà, sau đó bố trí thủ hạ chuẩn bị phản kích An Đông.

Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu sống tại thành phố Murmansk cũng được bảy tám năm rồi, cùng An Đông liên hệ cũng được ba bốn năm, hiện tại Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu hận không thể lập tức giết chết An Đông cho thống khoái. Hiện tại hắn hi vọng nhìn thấy cái gì? Hắn hi vọng nhìn thấy An Đông bại trận, nhìn thấy bộ dạng cô đơn của An Đông, hi vọng trông thấy vẻ mặt sa sút tinh thần của An Đông, hi vọng trông thấy bộ dạng xấu hổ của An Đông.

Mà bây giờ, hắn không chút nghi ngờ thời khắc này sẽ đến, hơn nữa, chỉ trong vòng nửa tháng mà thôi. Hắn tin tưởng chỉ cần có Diệp Khiêm bên cạnh, chỉ cần hắn dựa theo mệnh lệnh của Diệp Khiêm đi làm, thì thời khắc đó sẽ rất mau tới.

Sau khi trở về biệt thự nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm Diệp Khiêm cùng Lâm Phong dậy sớm, đi ra ngoài chạy chạy bộ, sau đó lại tự liên hệ thành viên của mình, để cho bọn họ báo cáo tình hình Cáo Bắc Cực gần đây. Rất hiển nhiên, Cáo Bắc Cực cũng không biết Diệp Khiêm đã đến thành phố Murmansk, cũng không có nghĩ đến chuyện Diệp Khiêm sẽ đến thành phố Murmansk, hiện tại bọn họ còn đang liều mạng truy tìm hung thủ đã giết chết Mễ Cáp Y Nặc Phu tại Đông Bắc Hoa Hạ.

Vào lúc tối, Diệp Khiêm rất thủ tín, mang theo Lâm Phong cùng vài thành viên Nanh Sói đến nhà hàng tối hôm qua. Thành viên Nanh Sói còn lại, Diệp Khiêm cũng đặc biệt cho bọn họ nghỉ một ngày, để cho bọn họ tùy ý phóng túng một đêm. Lúc nhìn thấy Diệp Khiêm, quản lý nhà hàng hưng phấn không thôi, cuống quít tự mình hầu hạ, bằng bất cứ giá nào hắn cũng phải để cho Diệp Khiêm kêu món trứng cá muối ah. Hắn dường như đã trông thấy tình cảnh ông chủ khen ngợi hắn, vì trong thời gian ngắn ngủi, lại thu được lợi nhuận phong phú như vậy.

Đáng tiếc chính là, hành động của Diệp Khiêm lại để cho khí huyết của quản lý nhà hàng dâng cao, thiếu chút nữa đã chết vì thổ huyết. "Nghe nói món lẩu ở đây rất nổi tiếng, ông hãy mang lên cho chúng tôi mấy phần a." Diệp Khiêm chậm rì rì nói.

"A, không có... Không có vấn đề, xin hỏi ngài còn cần gì nữa không. Nhà hàng chúng tôi có món trứng cá muối rất nổi tiếng, ngài có cần nếm thử hay không?" Quản lý yếu ớt hỏi. Nếu như số trứng cá muối kia bán không được thì hắn sẽ bị ông chủ mắng chửi, thậm chí còn có thể bị đuổi đi.

"Không cần, món trứng cá muối tôi ăn không quen, hãy mang lẩu lên đi." Diệp Khiêm khoát tay áo, nói, "Nhanh đi chuẩn bị đi, tôi đói lắm rồi."

Quản lý nghe xong lời này, huyết khí đột nhiên xông lên đại não, cả người liền ngã trên mặt sàn nhà, chuyện này làm cho những thành viên Nanh Sói đi theo kinh ngạc không thôi. Mà kẻ đầu sỏ gây ra chuyện này là Diệp Khiêm thì chỉ hơi hơi nhún vai, có bộ dạng là người vô tội. Lâm Phong cũng nhịn không được nữa có chút cười cười, hắn đã đoán đúng, người quản lý này quả nhiên đã mua số lượng lớn trứng cá muối. Cho dù là người có tiền, thì cũng không có khả năng lấy trứng cá muối ăn thay cơm a.

Những ngày tiếp theo, Diệp Khiêm cùng Lâm Phong đều tiêu dao khoái hoạt, hai người mỗi ngày nếu không đi dạo phố bốn, thì chạy tới phòng Gym luyện quyền.

Tuy bọn họ thì tiêu dao khoái hoạt, nhưng Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu lại không dám buông lỏng, mỗi ngày đều chuẩn bị nhân viên, vũ khí đạn dược, cùng với đàm phán với chính phủ thành phố Murmansk, để chuẩn bị đối phó với An Đông.

Bất quá, bởi vì Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu muốn nhanh chóng nhìn thấy bộ dạng chán nãn của An Đông thậm chí là thi thể của hắn, cho nên cho dù hắn có mệt mỏi thế nào thì hắn cũng cảm thấy rất đáng giá. Nghĩ đến tình cảnh An Đông chết trước mặt hắn, Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu cảm thấy phi thường thống khoái, toàn thân đều tràn đầy lực lượng.

Bên này vội vàng túi bụi, bên An Đông cũng không có lười biếng. Bởi vì mới tiếp nhận địa bàn của Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu, hắn không thể không phái ra rất nhiều người đi ra ngoài chỉnh đốn lần nữa. Hơn nữa, cao tầng của gia tộc Tư Lạp Đạt cũng ra lệnh, để cho hắn mau chóng giải quyết Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu, biến thành phố Murmansk thành địa bàn của gia tộc Tư Lạp Đạt.

Thế nhưng mà, An Đông lại có nổi khổ khó nói a, hắn vừa phải chỉnh đốn địa bàn mới tiếp nhận, lại còn phải phòng bị Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu phản kích, hơn nữa còn phải chuẩn bị tiến công giải quyết Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu, những chuyện này để cho đầu óc của An Đông có chút choáng váng.

Tuy cao tầng gia tộc Tư Lạp Đạt nói sẽ phái người tới, thế nhưng mà hắn đã đợi vài ngày mà không có trông thấy bất cứ người nào tới, trong nội tâm của hắn đã đem cao tầng gia tộc ân cần thăm hỏi một lần. Lăn lộn trong gia tộc lâu như vậy, An Đông tự nhiên hết sức rõ ràng, khẳng định là giữa những cao tầng gia tộc lại xảy ra mâu thuẫn rồi, bọn họ sợ hắn nắm giữ quá nhiều quyền lợi, cho nên mới chậm chạp không chịu phái người tới trợ giúp hắn.

Bất quá, hiện tại hắn cũng không có biện pháp nào khác rồi, hắn biết nếu như đem toàn bộ hi vọng thác vào cao tầng gia tộc thì nhất định sẽ không an toàn rồi, hắn không thể không tranh thủ thời gian nhanh chóng chỉnh đốn thế lực của riêng hắn. Như vậy, lúc hắn muốn công kích Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu, hoặc là phòng bị Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu phản kích, thì còn có lực lượng để ứng đối.

Mà chuyện càng làm cho hắn đau đầu chính là, bên ngoài vậy mà lại tung tin vịt là thành viên Yamaguchi Group bị hắn giết chết. Hắn vừa phải gọi điện thoại giải thích với cao tầng Yamaguchi Group, vừa phải phái người điều tra thông tin của tổ chức Thất Sát. Cao tầng Yamaguchi Group đã nói rất rõ ràng, người của họ bị giết chết tại thành phố Murmansk, nếu như An Đông không đem hung thủ giao ra, thì toàn bộ chuyện này sẽ tính toán đến trên đầu của hắn.

Huống hồ, cao tầng Yamaguchi Group cũng đã nói rất rõ ràng, bọn họ cùng Thất Sát hoàn toàn không có bất kỳ xung đột nào, thành viên Thất Sát cũng không có nhận nhiệm vụ giết bọn họ. Cho nên, nếu như An Đông không đem hung thủ giao ra, thì bọn họ không thể không hoài nghi chuyện này là do An Đông làm ra.

Bình luận

Truyện đang đọc