Kỳ thật, Diệp Khiêm đã có ý nghĩ tìm một người giúp hắn quản lý thế cục Đài Loan sau này, nhưng là người này cũng không phải dễ dàng tìm như vậy. Đầu tiên tối thiểu hắn phải là người trên đường lăn lộn, hơn nữa địa vị không thể quá cao.
Trọng yếu hơn là, người này không thể quá khôn khéo, vì sẽ rất khó khống chế; nhưng cũng không thể quá ngốc, vì nếu là kẻ ngốc thì sẽ không thể quản lý được Đài Loan. Tuy là lần đầu tiên gặp gỡ Uông Minh Thư, nhưng Diệp Khiêm vẫn quyết định cho hắn một cơ hội, sau này lại dần dần khảo sát hắn một chút, nhìn xem hắn có thể gánh vác trách nhiệm quản lý Đài Loan hay không.
Bởi vì chuyện của Tào Hồng Nhạc có liên quan đến Liên Minh Thiên Đạo, như vậy Liên Minh Thiên Đạo sẽ là mục tiêu đầu tiên trong kế hoạch thống nhất Đài Loan. Bất quá muốn đối phó Liên Minh Thiên Đạo cũng không phải là chuyện dễ dàng, dù sao đây cũng là một trong ba đại bang phái của Đài Loan. Vì không muốn để cho Hội Tam Hoàng cùng Trúc Liên bang chú ý, Diệp Khiêm phải nghĩ biện pháp giả bộ bị Liên Minh Thiên Đạo bức bách, sau đó lại để cho hội Tam Hoàng cùng Trúc Liên bang hiểu rỏ là hắn chỉ phản kích lại mà thôi. Đương nhiên, trọng yếu hơn vẫn là phải lôi kéo hội Tam Hoàng cùng Trúc Liên bang tham gia vào, có như vậy thì mọi chuyện sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
Trên đường đến biệt thự của Lôi Lập, Thanh Phong đói bụng, nên hai người xuống xe kiếm gì đó ăn, sau đó lại mua một chút quà ăn vặt của Đài Loan mang theo trên đường ăn. Diệp Khiêm cũng không lo lắng Uông Minh Thư sẽ thông báo với Lôi Lập là mình muốn tìm hắn, vì như vậy chẳng khác gì là hắn tự tìm đường chết, cho dù Diệp Khiêm đi không tìm hắn tính sổ, thì Lôi Lập cũng sẽ giết hắn.
Người thông minh, sẽ biết lựa chọn như thế nào, nếu như Uông Minh Thư ngay cả điểm ấy cũng không nghĩ đến, thì có chết cũng là đáng đời.
Lúc đến bên ngoài biệt thự của Lôi Lập, bên trong đèn đã toàn bộ tắt. Hai người sau khi xuống xe, liền nhảy qua tường rào, trực tiếp tiến vào trong biệt thự. Trong biệt thự, cũng không có nuôi dưỡng chó ngao Tây Tạng hay các loại chó săn, nếu không sẽ có chút phiền toái.
Hai người rất nhẹ nhàng tiến vào trong phòng, lần lượt tìm từng gian phòng, khi tìm tới lầu ba, cuối cùng cũng tìm được phòng ngủ của Lôi Lập. Kỹ thuật mở cửa, đối với thành viên Nanh Sói chỉ là đồ chơi dành cho con nít, Thanh Phong chỉ cần vài động tác liền mở được cửa phòng. Cửa này cũng không sử dụng mật mã khóa, nên cũng không có độ khó gì.
Sau khi đi vào trong phòng, hai người nhìn lên trên giường một chút, quả nhiên trông thấy một nam một nữ đang nằm ở trên giường. Nam nhân chỉ mặc một cái quần lót, nữ nhân cũng chỉ mặc một bộ áo ngủ siêu mỏng, xuân quang lúc ẩn lúc hiện theo từng nhịp thở của nàng hiện ra ngoài. Bất quá từ khi Thanh Phong có được Trung Đảo Tín Nại, liền biến thành người trung thực hơn rất nhiều, nếu không gặp tình huống như vậy, thì đã không nhịn được đi lên chiếm chút tiện nghi.
Nhìn thấy hai người nằm ngáy o..o..., Thanh Phong liền mở đèn. Ánh sáng chiếu vào mắt, lập tức làm cho Lôi Lập cùng nữ nhân kia nhịn không được liền mở to mắt. Sau khi trông thấy Diệp Khiêm cùng Thanh Phong, Lôi Lập lại càng hoảng sợ, cuống quít ngồi dậy, kinh ngạc hỏi: "Ngươi... Các ngươi là người nào?"
Nữ nhân kia cũng chú ý thấy có hai nam nhân lạ lẫm ở trong phòng, bị hù kêu to một tiếng "Ah", sau đó cuống quít kéo chăn, mền bao lấy thân thể của mình. Tuy nàng lúc trước là nữ tử trong giới làng chơi, nhưng từ khi đi theo Lôi Lập cũng biết sống theo khuôn phép cũ, trên cơ bản cũng coi như là một người phụ nữ đàng hoàng. Hôm nay, bị nam nhân lạ lẫm trông thấy thân thể, nàng sao có thể không thẹn thùng.
Diệp Khiêm cũng không để ý tới nữ nhân kia, trực tiếp đến ghế sa lon bên cạnh giường ngồi xuống, nhìn Lôi Lập, có chút cười cười, nói: "Ngươi là Lực Vương Lôi Lập?"
"Đúng vậy, huynh đệ là người nào?" Lôi Lập không hổ là nhân vật cấp bậc đại ca, gặp nguy không loạn, rất nhanh liền đem vẻ bối rối điều chỉnh lại.
"Ngươi không biết ta?" Diệp Khiêm một bộ dạng rất kinh ngạc, nói, "Ngươi đã không biết ta, tại sao lại phái người tìm ta để gây phiền toái?"
"Ngươi... Ngươi là Diệp Khiêm?" Lôi Lập lúc này có chút bối rối. Hắn đã phái hơn năm mươi người a, hôm nay Diệp Khiêm lại có thể hoàn hảo không tổn hao gì xuất hiện ở trước mặt của hắn, chuyện này đã nói lên những người kia đã thất bại. Hơn năm mươi người không đối phó được hai người, đó là cái khái niệm gì à? Chuyện này đủ để nói rõ Diệp Khiêm không có đơn giản giống như Tào Hồng Nhạc đã nói, cái gì mà là trợ lý tổng giám đốc của tập đoàn Tứ Hải.
"Ah, xem ra Lôi tiên sinh đã nhớ ra rồi." Diệp Khiêm có chút cười cười, nói, "Lôi tiên sinh phái nhiều người đi tìm ta như vậy, là có chuyện gì muốn thương lượng với ta có phải không? Ta lo lắng Lôi tiên sinh có việc gấp tìm ta, cho nên vội vàng chạy tới đây."
"Ngươi muốn thế nào?" Lôi Lập cau mày, hỏi. Vừa nói vừa vụng trộm đem tay của mình hướng tới dưới cái gối, phía dưới gối cất giấu một khẩu súng.
"Lôi tiên sinh đúng là không nghe lời nha." Diệp Khiêm mỉm cười, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, Huyết Lãng trong tay xẹt qua một đạo hồng sắc hào quang, đâm vào cổ tay của Lôi Lập. Lập tức, Lôi Lập hét thảm một tiếng, máu tươi từ miệng vết thương chảy ra.
Nữ nhân bên cạnh trông thấy tình cảnh này, liền quát to một tiếng."Ngươi... Các ngươi đến cùng muốn làm gì? Muốn tiền ta cho các ngươi." Nữ nhân nói tiếp, "Bất quá ta nói cho các ngươi biết, chồng của ta là đường chủ của Liên Minh Thiên Đạo, chỉ cần các ngươi cầm tiền rồi rời đi, chúng ta sẽ không truy cứu chuyện các ngươi đã làm, bằng không mà nói, Liên Minh Thiên Đạo sẽ không bỏ qua cho các ngươi."
"Liên Minh Thiên Đạo ah, ta sợ quá!." Diệp Khiêm vừa nói vừa vỗ vỗ lồng ngực của mình, giả trang ra một bộ dáng sợ hãi. Đáng tiếc, biểu lộ kia rõ ràng là đang trêu chọc không có nét nào là sợ hãi.
"Liên Minh Thiên Đạo là cái gì à?" Thanh Phong cũng rất phối hợp một bộ dáng mờ mịt vô tri, hỏi.
"Liên Minh Thiên Đạo mà ngươi cũng không biết? Đây chính là một trong ba bang hội lớn nhất Đài Loan, Liên Minh Thiên Đạo chỉ cần nhúc nhích đầu ngón tay là chúng ta sẽ chết không có chỗ chôn thân." Diệp Khiêm nói.
"Các ngươi biết rỏ thì tốt rồi, hiện tại lăn, chuyện này chúng ta sẽ bỏ qua." Nữ nhân đắc ý nói.
Lôi Lập bất đắc dĩ nhìn nữ nhân, thầm nghĩ, đúng là ngực to mà đầu óc như trái nho, người ta rất rõ ràng đang cố ý trêu chọc mà cũng không biết. Bọn họ đã đi tới nơi này, làm sao có thể không biết hắn là thành viên Liên Minh Thiên Đạo.
"Thế nhưng mà, ta làm sao có tin tưởng vào câu nói của ngươi đây? Ta vẫn cảm thấy chỉ có người chết mới có thể im lặng, như vậy liền không có ai biết." Diệp Khiêm vừa nói, vừa hung hăng nắm lấy Huyết Lãng kéo ra một chút, lập tức cánh tay của Lôi Lập bị mở ra một lỗ rất lớn. Lôi Lập đau nhức kêu thảm thiết liên tục, trên trán của hắn chảy ra mồ hôi lạnh.
Lần này, nữ nhân kia bối rối rồi, vội vàng nói: "Vậy các ngươi muốn thế nào?"
"Câm miệng!" Lôi Lập trừng nữ nhân kia, dùng âm thanh khiển trách nói. Hắn thật sự sợ nữ nhân này lại nói bậy bạ gì đó, làm hại hắn chịu đau khổ nhiều hơn. Nhìn Diệp Khiêm, nói: "Huynh đệ, giết người bất quá đầu chỉa xuống đất, là ta tìm ngươi gây chuyện trước, ngươi muốn giết ta, ta không còn lời nào để nói. Thế nhưng mà, tối thiểu ngươi cũng phải để cho ta biết thân phận thật sự của ngươi a? Tào Hồng Nhạc nói ngươi là trợ lý tổng giám đốc của tập đoàn Tứ Hải, ta nghĩ, thân phận của ngươi sẽ không đơn giản như vậy a?"
"Nhìn thấy ngươi cũng là một trang hảo hán, ta cho ngươi chết rỏ ràng." Diệp Khiêm chậm rãi nói, "Ta là lão bản của tập đoàn Hạo Thiên, thủ lĩnh tổ chức lính đánh thuê thế giới Nanh Sói, danh hiệu Lang Vương."
Lôi Lập toàn thân chấn động, cả người như ở trong mộng vô luận là tập đoàn Hạo Thiên hay là lính đánh thuê Nanh Sói, hắn cũng không xa lạ gì, hơn nữa còn nghe thấy qua. Những người lăn lộn trên đường giống như hắn, có đôi khi cũng cần mượn nhờ lực lượng của lính đánh thuê, đối với danh tự Nanh Sói, có thể nói là như sấm ở bên tai. Mà hôm nay, thật không ngờ, đường đường thủ lĩnh tổ chức lính đánh thuê Nanh Sói lại ở trước mặt của hắn.
Hồi lâu, Lôi Lập thở dài thật sâu, nói: "Có thể chết ở trong tay của ngươi, vậy cũng xem như đáng giá, ngươi động thủ đi."
"Đợi một chút, đừng gấp như vậy, trên cầu Nại Hà sẽ có người cùng ngươi làm bạn, đừng sợ." Diệp Khiêm trên mặt hiện lên nụ cười tà, chậm rãi nói, "Trả lời ta mấy vấn đề, có phải Tào Hồng Nhạc kêu ngươi đối phó ta không? Hắn và ngươi có quan hệ gì? Chuyện xảy ra ở tập đoàn Tứ Hải là chủ ý của hắn hay là của ngươi?"
"Chuyện cho tới bây giờ, ngươi cho rằng ta còn có thể nói gì sao? Dù sao nói hay không đều là chết, ta cần gì phải bán đứng bằng hữu." Lôi Lập nói.
"Ngươi nói cũng đúng, bất quá, chết cũng có rất nhiều loại, là thống khoái chết, hay là bị tra tấn đến chết, hay là sống không bằng chết." Diệp Khiêm có chút cười cười, nói, "Ta nghĩ, ngươi làm đại ca nhiều năm như vậy, cũng có rất nhiều biện pháp tra tấn người khác nha? Ta cũng không kém, thành viên Nanh Sói chúng ta đều được huấn luyện chính quy, cho dù là đặc công hay là gián điệp lợi hại, cũng chịu không nổi sự tra khảo của chúng ta. Lôi tiên sinh có muốn thử một lần hay không? Ta có thể thỏa mãn ngươi."
Toàn thân Lôi Lập run lên một cái, hắn tuyệt đối không nghi ngờ lời nói của Diệp Khiêm, đường đường là vương giả tổ chức lính danh thuê thế giới Nanh Sói, làm sao có thể không biết tra khảo?. Mặc dù nói, hiện nay đang khởi xướng chấp pháp văn minh, kỳ thật chính là chó má, nói thật dễ nghe, nhưng làm được lại quá ít.
Tinh thần phòng ngự của Lôi Lập hoàn toàn biến mất rồi, hắn cho dù chết cũng muốn được chết thống khoái, không muốn bị tra tấn mà chết. Thở dài thật sâu, nói: "Đúng vậy, là Tào Hồng Nhạc kêu ta đi tìm ngươi gây phiền toái, ngươi xế chiều hôm nay uy hiếp hắn, làm hại hắn bỏ lỡ cơ hội thâu tóm tập đoàn Tứ Hải, hắn tự nhiên muốn trả thù ngươi. Ta cùng Tào Hồng Nhạc là anh em kết nghĩa, hơn nữa ta cũng thu hắn chỗ tốt, nên ta đáp ứng giúp hắn. Về phần đối phó tập đoàn Tứ Hải, chuyện này hoàn toàn là chủ ý của Tào Hồng Nhạc, cùng ta không có nửa điểm quan hệ."
Trong lúc hắn nói chuyện, Diệp Khiêm nhìn chằm chằm vào ánh mắt của hắn, người không trải qua đặc thù huấn luyện, lúc nói dối sẽ có động tác rất rõ ràng. Nghe xong Lôi Lập nói, Diệp Khiêm có thể khẳng định hắn không có nói dối. Có chút cười cười, Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, nói: "Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Lôi tiên sinh không để cho ta thất vọng. Ngươi có thể an tâm đi rồi, yên tâm đi, trên cầu Nại Hà thượng sẽ có cha con Tào Hồng Nhạc đi cùng ngươi, ngươi sẽ không cô đơn."