SIÊU CẤP BINH VƯƠNG

Tình hình chính trị ở Đài Loan Diệp Khiêm cũng hiểu rõ một ít, chính là loại chính trị do xã hội đen thao túng, đây cũng là mục tiêu nhiệm vụ lần này của Diệp Khiêm. Phương thức thao túng chính trị tuy Diệp Khiêm không rõ ràng, nhưng thời gian còn dài từ từ sẽ hiểu rõ, dù sao chuyện này cũng không phải sớm chiều có thể hoàn thành, hơn nữa đây là một cơ hội để Nanh Sói khuếch trương thế lực a.

Nghe những lời Diệp Khiêm nói, Thi Văn Tử rõ ràng sửng sốt một chút, lập tức ha ha gượng cười, nói: "Tin đồn đãi hơn phân nửa đều là lời đồn mà thôi, Diệp tiên sinh chớ để trong lòng. Có chính phủ chúng ta ủng hộ, ta cam đoan chuyện Diệp tiên sinh đầu tư tại thành phố Đài Bắc không gặp bất luận khó khăn cùng cản trở gì."

Mấy lời nói khách sao kiểu này, Diệp Khiêm tự nhiên sẽ không tin thật, Diệp Khiêm ở bên ngoài lăn lộn nhiều năm như vậy, làm sao có thể ngay cả một chút ít chuyện như vậy cũng không biết? Bất quá thứ hắn muốn chính là những lời này của Thi Văn Tử, chuyện này đối với việc khuếch trương Nanh Sói có rất nhiều chỗ tốt, dù sao có chính phủ ủng hộ, làm chuyện gì cũng thuận tiện rất nhiều.

Ha ha nở nụ cười, Diệp Khiêm nói: "Có những lời này của Thi thi trưởng, ta đã an tâm. Kỳ thật ta cũng biết, tại bất kỳ địa phương nào đều tồn tại tổ chức xã hội đen, lúc ban đầu tập đoàn Hạo Thiên ở nước ngoài cũng từng gặp qua phiền toái như vậy, nhưng dưới sự ủng hộ của chính phủ, hết thảy đều phát triển vô cùng thuận lợi, ta tin tưởng ở Đài Loan cũng sẽ không có ngoại lệ."

Thi Văn Tử cuống quít nói: "Đương nhiên, đương nhiên, chính phủ thành phố Đài Bắc nhất định toàn lực phối hợp với Diệp tiên sinh."

"Vậy ta xin cảm tạ Thi thị trưởng trước." Diệp Khiêm nói, "Ngày khác Diệp mỗ sẽ tự mình tiếp Thi thị trưởng."

Đang khi nói chuyện, xe đã tại trước cửa ra vào khách sạn ngừng lại. Mọi người sau khi xuống xe, Thi Văn Tử dẫn Diệp Khiêm cùng Hồ Hội đến phòng đã chuẩn bị trước, bên trong có mấy lão đầu đang ngồi, cười cười nói nói. Trông thấy bọn người Diệp Khiêm đi vào, mọi người cũng đều ngừng lại, bất quá cũng không có đứng dậy, mà Thi Văn Tử lại cũng không nói gì thêm. Thấy một màn như vậy, trong nội tâm Diệp Khiêm cũng có chút rõ ràng, tư liệu mấy lão đầu này, trước khi đi đến Đài Loan nhân viên Nanh Sói đã thu thập toàn bộ đưa cho Diệp Khiêm xem qua. Bọn họ đều là đại ca xã hội đen nổi tiếng ở Đài Loan, bất quá hiện tại cũng đã tẩy trắng thân phận, đã trở thành nghị sĩ chính phủ, đây cũng là một hiện tượng rất kỳ quái ở Đài Loan.

Phần tử hắc đạo lợi dụng thân phận nghị sĩ tiếp tục làm công việc của xã hội đen, nhưng lại có thể hưởng thụ sự bảo hộ của pháp luật Đài Loan, đây cũng là nguyên nhân giới xã hội đen Đài Loan dốc sức liều mạng muốn chen chân vào ban ngành chính phủ. Căn cứ vào công tác thống kê, bên trong nghị viện Đài Loan, có 30% là xuất thân hắc đạo.

Muốn phá tan loại chính trị kiểu này, theo đường chính quy ra tay khẳng định không được, cho nên Diệp Khiêm đã đem mục tiêu của mình toàn bộ đặt ở trên những nghị sĩ tẩy trắng này. Bước đầu tiên chính là thu thập toàn bộ bọn họ về dưới trướng để cho hắn dùng, đương nhiên, phiền toái ở trong đó cũng không nhỏ, chuyện này nếu chỉ dựa vào vũ lực nhất định là không giải quyết được.

Sau khi ngồi xuống, Thi Văn Tử giới thiệu từng người cho Diệp Khiêm. Diệp Khiêm mặc dù đối với tư liệu của bọn họ đã sớm rõ ràng, nhưng vẫn giả trang ra một bộ dạng cái gì cũng không biết, cùng từng người bắt tay vấn an. Thi Văn Tử lần này mời tới nhiều nghị sĩ có thân phận hắc đạo như vậy, rất rõ ràng là để cho Diệp Khiêm cùng bọn họ quen thuộc trước, như vậy miễn cho về sau có ma sát cùng hiểu lầm gì, hắn bị kẹp ở giữa không tốt.

Xã đoàn lớn nhất Đài Loan khẳng định là hội Tam Hoàng cùng Trúc Liên bang, hai xã đoàn này trước kia một mực tranh đấu không ngớt, thế nhưng mà từ khi có bang chủ mới, liền dừng lại can qua, bắt tay trở thành đồng minh, đều đem thế lực của mình hướng bên trong chính phủ xâm lấn. Mấy vị đang ngồi ở đây, trên cơ bản đều là thành viên hội Tam Hoàng cùng Trúc Liên. Ngay cả bang chủ của bọn họ, cũng có được thân phận nghị sĩ bảo hộ, chỉ là bọn họ thuộc tầng lớp cao tầng, tự nhiên sẽ không bởi vì Thi Văn Tử mời sẽ đến đây. Trong mắt bọn họ, Thi Văn Tử chẳng qua là một nhân vật nhỏ mà thôi, tùy tiện nhúc nhích ngón tay là có thể bóp chết hắn.

Cho dù là Diệp Khiêm, thì bọn hắn cũng xem giống như vậy, dù sao bọn hắn đối với thân phận của Diệp Khiêm biết rất ít, bọn họ nghĩ rằng, cho dù Diệp Khiêm là đại lão bản tập đoàn Hạo Thiên thì thế nào? Cường long không áp nổi địa đầu xà, bọn hắn nơi nào sẽ sợ Diệp Khiêm. Diệp Khiêm đối với mấy chuyện này tự nhiên là chút nào không ngại, hắn muốn chính là hiệu quả này, nếu như ngay từ đầu đã khiến cho hai đại bang phái kia chú ý, thì đối với sự phát triển của hắn khẳng định có trở ngại rất lớn.

Về phần Diệp Khiêm muốn thành lập phân quán Cực Quyền Đạo, chỉ là một loại biến tướng của phương thức xâm lấn khuếch trương thế lực mà thôi, đây cũng chỉ là hành động nhỏ của Diệp Khiêm trong toàn bộ kế hoạch mà thôi. Ở phía sau còn có hành động lớn hơn.

"Ngươi là người thành lập Cực Quyền Đạo gần đây tại Hoa Hạ đang huyên náo xôn xao, Diệp Khiêm? Anh hùng xuất thiếu niên a, không nghĩ tới lại còn là đại lão bản tập đoàn Hạo Thiên!" Chu Lâm Xuân vẻ mặt thì cười nhưng trong lòng không cười, tuy là nói tán dương Diệp Khiêm nhưng rất rõ ràng trong lời nói không có nửa phần ý tứ tán dương.

Chu Lâm Xuân, trong tư liệu Nanh Sói gia cho Diệp Khiêm cũng có, là một đường chủ trong hội Tam Hoàng, hiện tại cũng là nghị sĩ thành phố Đài Bắc.

Diệp Khiêm lạnh lùng nở nụ cười, nói: "Con người phân đủ loại cấp bậc, một quan, hai lại, ba tăng, bốn đạo, năm y, sáu công, bảy tượng, tám kỹ nữ, chín nho, mười cái. Chúng ta là thương nhân nhiều nhất cũng chỉ có thể lăn lộn tới bậc năm, ở đâu có thể so sánh với Chu lão tiên sinh ah. Về sau tại Đại Loan, còn mong Chu lão tiên sinh chiếu cố nhiều hơn mới được ah."

"Dễ nói, dễ nói." Chu Lâm Xuân nói.

"Diệp tiên sinh, lần này phương an đầu tư của tập đoàn Hạo Thiên đại khái là gì? Sẽ không phải chỉ xây dựng phân quán Cực Quyền Đạo chứ?" Thi Văn Tử thăm dò hỏi.

"Đương nhiên không phải rồi, xây dựng phân quán Cực Quyền Đạo chỉ là một hạng mục trong đó mà thôi. Tập đoàn Hạo Thiên chúng ta có kế hoạch chế tạo một Đài Loan thành nơi cung cấp hàng hóa lớn nhất Châu Á, chúng ta sẽ cố gắng đem tài nguyên cùng sản phẩm ở Đài Loan hướng đến các nơi trển thế giới, cũng như đem các kỹ thuật sản xuất tiên tiến nhất đến Đài Loan, giúp kinh tế Đài Loan nhanh chóng phát triển." Diệp Khiêm chậm rãi nói, "Chúng ta đã có kinh nghiệm làm việc này tại nước Yemen, hơn nữa phát triển cũng không tệ. Bất quá dù sao chúng ta cũng là người cùng dòng máu, tuy ta là một thương nhân nhưng cũng có được ý thức dân tộc, đương nhiên hi vọng đồng bào của mình có cuộc sống tốt hơn, cho nên ta mới có ý định như vậy."

Nếu như nói Đài Loan là trái tim, như vậy sản nghiệp hậu cần là mạch máu, nó chưởng quản sự lưu thông của máu, nếu như có một mạch máu trong đó bị đứt gãy, sẽ trực tiếp làm cho trái tim suy kiệt. Nói cách khác, sản nghiệp hậu cần, có tác dụng tốt nhất trong việc ngăn chặn sự phát triển kinh của một quốc gia.

Đây cũng chính là mục đích Diệp Khiêm, nói thật dễ nghe, là muốn chế tạo sản nghiệp hậu cần lớn nhất Châu Á, kỳ thật cũng chỉ là một loại biến tướng lũng đoạn kinh tế mà thôi. Nếu như có thể khống chế sản nghiệp hậu cần Đài Loan, đây cũng là tương đương đem kinh tế Đài Loan khống chế ở trong tay, muốn nó sống thì sống, muốn nó chết thì chết.

Đương nhiên, nếu như chỗ nào có sản nghiệp hậu cần cỡ lớn, thì đối với việc phát triển cũng có tác dụng rất tốt.

Thi Văn Tử hiển nhiên chỉ thấy lợi ích ở trong đó, đối với mục đích thật sự của Diệp Khiêm thì không rõ ràng. Diệp Khiêm đương nhiên cũng sẽ không nói ra, Đài Loan là một hòn đảo, vận chuyển trên cơ bản đều là hàng hải cùng hàng không, phương diện hàng hải Diệp Khiêm tuyệt không lo lắng, tùy tiện lợi dụng đoàn hải tặc Ma Quỷ tiến hành một chút chặn đánh, nhất định có thể đem những công ty hậu cần khác phá sản. Về phần phương diện hàng không, kỳ thật chỉ chiếm bộ phận rất nhỏ mà thôi, dù sao chi phí vận chuyển bằng hàng không quá đắt đỏ.

Thi Văn Tử hiển nhiên có chút hưng phấn, nếu quả thật giống như lời Diệp Khiêm nói, thành lập một trung tâm hậu cần lớn nhất Châu Á, vậy đối với sự phát triển của thành phố Đài Bắc thậm chí đối với tỉnh Đài Loan đều để cho người khác phải thèm thuồng. Trọng yếu hơn là, hắn chẳng những có thể từ trong đó đạt được cực lớn lợi nhuận, lại còn có thể đạt được chiến tích, vô luận là chuyện nào, đều để cho hắn hưng phấn không thôi. "Diệp tiên sinh yên tâm, về sau nếu có chuyện gì cần cứ trực tiếp liên hệ với ta, ta nhất định sẽ hết sức hoàn thành." Thi Văn Tử nói.

"Vậy ta xin cám ơn Thi thị trưởng trước." Diệp Khiêm nói "Còn có các vị tiền bối, Diệp mỗ ngày khác sẽ đến từng nhà bái phỏng, hi vọng các vị tiền bối về sau chiếu cố nhiều hơn."

Những lão đầu này cũng đều ha ha phụ họa lấy, đôi ánh mắt gian tà luôn tại trên người Hồ Hội ngắm tới ngắm lui. Cái gọi là chó không đổi được thói đớp cứt, cho dù bọn họ hiện tại treo lên thân phận nghị sĩ thành phố Đài Bắc, là nhân sĩ thượng lưu, nhưng trong nội tâm vẫn xấu xa đen tối.

Hồ Hội đối với ánh mắt của bọn họ chẳng thèm ngó tới, theo nàng, những người ở trước mắt bất quá chỉ là một truyện cười. Nàng tin tưởng, dưới móng sắt cảu Diệp Khiêm, những người này sẽ hóa thành tro bụi, bị bao phủ trong dòng sông lịch sử. Thân thủ của nàng so với Hoàng Phủ Kình Thiên còn mạnh hơn vài phần, chuyện mà Hoàng Phủ Kình Thiên có thể cảm giác được, nàng tự nhiên cũng có thể cảm giác được. Trên người Diệp Khiêm có đồ vật làm cho nàng phi thường cảm thấy hứng thú, tuy Diệp Khiêm hiện tại còn không biết, nhưng một ngày nào đó, hắn sẽ rõ ràng. Đến lúc đó, chính là lúc Long Đằng Cửu Thiên, khinh thường trời xanh.

Đây cũng là nguyên nhân nàng sau khi nhìn thấy Diệp Khiêm, liền đem sản nghiệp Kim Sắc Huy Hoàng giao cho hắn, chỉ là lúc đầu nàng còn không biết Diệp Khiêm lại là thủ lĩnh lính đánh thuê Nanh Sói. Bí mật trên người Diệp Khiêm làm cho nàng phi thường cảm thấy hứng thú, cũng giống như là Diệp Khiêm đối với bí mật của nàng cũng cảm thấy hứng thú. Chỉ là, Diệp Khiêm không hỏi, nàng cũng không hỏi, hai người có một loại quan hệ rất huyền diệu.

Bữa cơm chấm dứt trong không khí hài hòa. Mấy lão nghị sĩ cùng Thi Văn Tử trước sau rời đi, Diệp Khiêm cũng không có keo kiệt, tặng mỗi người một bao tiền lì xì, tiền, tự nhiên cũng không ít. Đối với phương diện tiền, Diệp Khiêm cũng không có khái niệm gì, ra tay rất là hào phóng, tiền phải cho đi thì mới có thể kiếm được nhiều hơn. Vừa đến Đài Loan, đầu tiên phải ổn định, không thể để cho những phần tử bang hội đến quấy nhiễu cùng gây chuyện, như vậy đối với sự phát triển sẽ có rất nhiều chỗ tốt.

Nhìn thấy bọn họ đã rời đi, Diệp Khiêm cũng đứng lên, nhìn Hồ Hội, có chút cười nói: "Chúng ta cũng đi thôi, huynh đệ Nanh Sói đã chuẩn bị phòng rồi."

"Anh thật đúng là hào phóng nha, vừa ra tay đã nhiều như vậy, lúc nào thì boa cho em một ít nha, em hiện tại nghèo lắm rồi." Hồ Hội ranh mãnh nói.

Diệp Khiêm cười hắc hắc, nói: "Chúng ta quan hệ như thế nào mà em còn nói những lời này, tiền của anh không phải cũng là của em sao."

Bình luận

Truyện đang đọc