SIÊU CẤP BINH VƯƠNG


Thiên hạ võ công, sơ ra đồng quy, vốn không có phân ra ai cao ai thấp.

Cổ võ thuật cùng Yoga cũng là như thế.

Bởi vì quá tự ti cho nẹn Địch Nhượng sinh ra lòng tự trọng cùng ngạo khí rất mãnh liệt, Diệp Khiêm không phải muốn đánh bại hắn, mà là muốn giết chết ngạo khí của hắn.

Gỗ mục muốn có thể điêu khắc, thì nhất định phải mài đi tầng bảo hộ ở bên ngoài nó, sẽ phát hiện, bên trong mới là nơi điêu khắc tốt nhất.

Ngạo khí của Địch Nhượng quá lớn, nếu như muốn thu nạp hắn, bồi dưỡng hắn, thì nhất định phải mài đi ngạo khí của hắn, nếu không, thì hắn bất quá chỉ là một kẻ mãng phu mà thôi.

Thuật Yoga cũng có chỗ độc đáo của riêng nó, Diệp Khiêm nhìn trúng Địch Nhượng, là vì hắn nhìn trúng một thân công phu Yoga của Địch Nhượng.

Khóe miệng của Diệp Khiêm hiện ra nụ cười tà tiêu chí, Địch Nhượng nhìn thấy ở trong mắt, thì chỉ cảm thấy Diệp Khiêm đang trào phúng cùng coi thường hắn, đây là chuyện hắn không thể cho phép xảy ra.

Hắn không có bản lãnh gì, chuyện duy nhất để hắn kiêu ngạo chính là một thân công phu này, nếu như ngay cả chuyện này cũng bị người ta xem thường, vậy thì hắn còn có tín tâm đi phấn đấu gì nữa? Còn có năng lực gì đi phấn đấu? Một thân công phu này, chính là tương lai của hắn, là giấc mộng của hắn a.

"Đắc tội!" Địch Nhượng vừa mới nói xong, cả người giống như một con cá chạch, vèo một chút đã đến trước mặt Diệp Khiêm.

Hai cổ tay uốn lượn một góc độ rất quỷ dị, công kích hướng về phía ngực của Diệp Khiêm.

Thuật Yoga là một thuật dưỡng sinh, chú trọng tu luyện ý thức, khi tu luyện ý thức đạt tới một trình độ nhất định, thì khí kình trong thân thể sẽ tự mở rộng vô hạn, sau đó thông qua chiêu thức, đem khí kình trong thân thể phát ra ngoài, biến thành vũ khí đủ để giết người.

Bất quá, nói tới việc giết người, thì Diệp Khiêm chính là lão tổ tông của Địch Nhượng.

Người chết ở dưới tay Diệp Khiêm không có một ngàn thì cũng có 800, đây đã là phỏng đoán bảo thủ rồi, đối với việc giết người, Diệp Khiêm có một bộ biện pháp của riêng mình.

Công phu của hắn, cũng là ở trong thực chiến ma luyện đi ra, hôm nay lại phối hợp với khí kình của cổ võ thuật, tự nhiên là không phải ngày xưa có thể so sánh.


Mặc dù đối với công phu của Địch Nhượng hiểu rõ cũng không nhiều lắm, nhưng Diệp Khiêm vẫn có thể biết rõ một chút.

Huống hồ, giống như lời Lâm đã nói, thiên hạ võ công duy khoái bất phá, vô luận chiêu thức của ngươi có xinh đẹp cỡ nào, thì ở trước mặc lực lượng tuyệt đối cũng chỉ giống như là mây khói thoảng qua mà thôi.

Mắt thấy nắm đấm tay phải của Địch Nhượng công kích tới, thân thể Diệp Khiêm cũng không có lùi lại, mà đột nhiên hướng Địch Nhượng tấn công tới.

Phương thức công kích như vậy, khiến cho Địch Nhượng có chút trở tay không kịp.

Địch Nhượng không có biện pháp hóa giải công kích của Diệp Khiêm, cho nên hắn không thể không lựa chọn nhượng bộ, lựa chọn thu hồi công kích của mình.

Bởi vì, hắn không rõ ràng là Diệp Khiêm đang dùng đấu pháp đồng quy vu tận, hay là còn có hậu chước gì, vì để phòng ngừa vạn nhất, vẫn nên cẩn thận thì hơn a.

Địch Nhượng vừa lui lại, Diệp Khiêm thuận thế liền chiếm cứ thượng phong.

Nhàn nhạt nở nụ cười một tiếng, Diệp Khiêm nói: "Em ngay cả phách lực cùng địch nhân đồng quy vu tận cũng không có, thì em như thế nào có thể đánh lại anh?" Lời còn chưa dứt, tốc độ công kích của Diệp Khiêm đột nhiên tăng nhanh hơn, chiêu thức cũng trở nên chặt chẽ, không có chút sơ hở nào.

"Hừ, tôi muốn chính là chiến thắng đối thủ, mà không phải là đả thương địch thủ một ngàn, tự thương hại 800." Địch Nhượng cười lạnh một tiếng, nói.

Địch Nhượng vừa đáp lại lời Diệp Khiêm nói, vừa ứng phó sự công kích của Diệp Khiêm, thân thể của hắn cũng không ngừng lui về phía sau.

Lời nói mặc dù nói như vậy, nhưng Địch Nhượng lại phát giác Diệp Khiêm là một cao thủ chân chính, một người rất biết nắm chắc thời cơ cùng tâm lý đối thủ, dùng khí lực rất ít mà vẫn vững vàng chiếm cứ thượng phong.

Lúc Diệp Khiêm quan sát hắn, thì hắn cũng đang quan sát Diệp Khiêm, hắn cũng không có vội vã phản kích, mà là đang quan sát sơ hở ở giữa những chiêu thức của Diệp Khiêm, hi vọng có thể tìm ra sơ hở gì, cho dù chỉ có một chút sơ hở, thì hắn cũng có thể nắm chặt cơ hội, một lần hành động đem Diệp Khiêm đánh bại.

Mỗi lần gặp nguy hiểm, hắn luôn có thể theo một góc độ rất kỳ quái để tránh né, điều này cũng khiến cho Diệp Khiêm có chút giật mình.

Những công kích kia, nếu như đánh tới trên thân thể người bình thường, thì bọn họ căn bản cũng không có cách nào né tránh, thế nhưng mà mỗi lần, thân hình Địch Nhượng đều có thể vặn vẹo kỳ quái, nên mới có thể né tránh được công kích của Diệp Khiêm.


Diệp Khiêm càng ngày càng cảm thấy hứng thú đối với thuật Yoga, loại công phu có thể đem thân thể con người vặn vẹo kỳ quái, hoàn toàn chính xác có chỗ hơn người của nó.

"Cái này gọi là đập nồi dìm thuyền.

Lúc đối mặt với địch nhân, thì phải toàn lực ứng phó, mỗi chiêu đều giống như sư tử vồ thỏ, không chút nào lưu tình.

Nếu không có phần phách lực này, thì người thất bại cuối cùng cũng chỉ có thể là mình." Diệp Khiêm nói, "Em không cần phải quan sát chiêu thức của anh làm gì, cho dù em có nhìn ra sơ hở, thì em cũng không có cơ hội ra tay.

Vẫn nên tranh thủ thời gian xuất ra thực lực chân chính của em a, nếu không thì anh thắng cũng có chút không công bình."
Hoàn toàn chính xác, Địch Nhượng mặc dù nhìn ra sơ hở giữa những chiêu thức của Diệp Khiêm, nhưng có thể là do tốc độ ra đòn của Diệp Khiêm quá nhanh, cho nên hắn không có thời gian bắt lấy sơ hở này để tiến hành công kích.

Nếu như tiếp tục như vậy, thì cuối cùng người bại trận nhất định sẽ là hắn.

Ngẫm lại tương lai của mình, ngẫm lại giấc mộng của mình, nghĩ tới người mẹ già đang ở nhà chờ đợi mình, Địch Nhượng tự nói với lòng mình, tuyệt đối không thể bại.

Nếu như thất bại, thì không chỉ bại về mặt công phu, mà còn có tôn nghiêm, còn có mộng tưởng, còn có tương lai của hắn nữa.

Hét lớn một tiếng, Địch Nhượng ra sức hướng Diệp Khiêm công tới, động tác kỳ quái hơn nữa uy lực mười phần, khiến cho người ta không dám khinh thường.

Thắng lợi, hai chữ "thắng lợi" một mực tràn ngập trong óc Địch Nhượng, hắn chỉ có một mục tiêu, chính là đánh bại Diệp Khiêm, sau đó vãn hồi tôn nghiêm của mình, giấc mộng của mình, còn có tương lai của mình.

"Như vậy mới có ý tứ nha." Diệp Khiêm mỉm cười, nhưng tốc độ ra tay cũng không có hạ xuống.

Tuy phương thức công kích của Địch Nhượng thập phần xảo trá cùng quỷ dị, thế nhưng mà đối với loại người có kinh nghiệm thực chiến phong phú giống như Diệp Khiêm, loại người đã trải qua vô số lần sinh tử, muốn tránh thoát phương thức công kích này cũng là một chuyện tương đối đơn giản.


Bất quá, hắn cũng không dám không cẩn thận, nếu không, một khi không cẩn thận thì hắn rất có thể sẽ bị trúng chiêu.

Tuy hắn có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, nhưng lại chưa từng cùng cao thủ Yoga đối chiến, cho nên hắn cũng không rõ chiêu thức của đối phương như thế nào, vì vậy ứng phó đương nhiên là khó khăn hơn rất nhiều.

Vẫn là câu nói kia, thiên hạ võ công duy khoái bất phá.

Thế công của Diệp Khiêm mau lẹ như sấm, nhanh như lưu tinh, tuy chiêu thức của Địch Nhượng quỷ dị xảo trá, nhưng lại không có cơ hội phát huy, bị Diệp Khiêm bức phải lui về phía sau từng bước một, hắn chỉ có thể chống đỡ, hoàn toàn không có bất kỳ cơ hội hoàn thủ nào.

Chuyện này khiến cho Địch Nhượng kinh hãi không thôi, nếu như lại tiếp tục như vậy, thì kết quả của hắn chính là hai chữ "thất bại".

Hắn nhất định phải chuyển bại thành thắng, chiếm cứ thượng phong, một lần nữa đoạt lại quyền chủ đạo của mình, mà không phải là để cho Diệp Khiêm nắm mũi dắt đi, gặp chiêu phá chiêu.

Nhưng mà, muốn làm được như thế, sao mà lại khó khăn thế? Thế công của Diệp Khiêm giống như sóng biển cuộn trào, từng lớp sóng nối tiếp nhau liên miên bất tận, khiến cho Địch Nhượng không có cơ hội đoạt lại địa vị chủ đạo.

Diệp Khiêm cũng không nói thêm gì nữa, toàn tâm vùi đầu vào trong chiến đấu.

Mặc dù hắn có lòng tin là có thể đánh bại Địch Nhượng, nhưng có thể là do chiêu thức của Địch Nhượng quỷ dị xảo trá, cho nên hắn không thể không cẩn thận ứng phó, không dám có chút lười biếng.

Lâm Phong cùng Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe ở một bên nhìn thấy một màn này, đều bị hấp dẫn thật sâu.

Đương nhiên không phải vì công phu của Diệp Khiêm, cũng không phải bởi vì chiến đấu kịch liệt đến cỡ nào, mà là vì Địch Nhượng mỗi lần đều xảo diệu tránh thoát công kích của Diệp Khiêm, chuyện này để cho bọn họ cảm thấy vô cùng rất hiếu kỳ cùng ngạc nhiên.

Hai người không khỏi liếc nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn ra cách nghĩ giống như của mình, thuật Yoga này quả thật là xảo diệu không thôi.

Hai người bọn họ cũng không nói gì, chỉ là tinh thần của bọn họ lúc này lại đang chú ý đến trận đấu trên đài luận võ, chăm chú nhìn chằm chằm vào những chiêu thức mà Địch Nhượng sử dụng.

Bọn họ cũng không khỏi cùng Diệp Khiêm có cách nghĩ giống nhau, nếu như đem công phu Yoga của Địch Nhượng kết hợp với công phu của bọn họ, thì sẽ có cảnh tượng gì a?
Rống to một tiếng, khí thế trên người Diệp Khiêm bỗng nhiên tăng vọt, hai mắt lập tức trở nên đỏ hồng, mà ngay cả đồng tử, cũng ẩn ẩn hiện ra ánh sáng màu đỏ, nhìn rất khủng bố, khiến cho người nhìn, nhịn không được cảm thấy lạnh hết cả người, khiến cho họ mất đi ý chí chiến đấu trong đầu.

Công phu của Diệp Khiêm vừa đơn giản lại còn trực tiếp, nhưng lực công kích lại phi thường cường hãn.

Đây là do Diệp Khiêm hỗn hợp Hình Ý Quyền, sau đó ở trong thực chiến ma luyện mà ra, đón đánh cứng rắn thẳng tiến, tất cả đều là công kích thẳng tắp.


Đi cũng đánh, đánh cũng đi.

Khí thế giống như sông Hoàng Hà bị vỡ đê.

Loại phương thức công kích này có chỗ tốt lớn nhất, chính là, vì công kích thẳng tắp nên có thể rút ngắn khoảng cách công kích, hơn nữa còn không lãng phí khí lực.

Bởi vì Diệp Khiêm còn hỗn hợp thốn kình của Vịnh Xuân Quyền vào trong đó, chuyện này khiến cho lực công kích của bộ công phu này càng phát ra cường hãn.

Bộ công phu này Diệp Khiêm cũng rất ít khi dùng, bởi vì lực sát thương quá mức mạnh mẽ, ra chiêu không về, dễ dàng tổn thương tánh mạng người khác.

Bất quá, đây cũng là biện pháp đối phó Địch Nhượng tốt nhất, bởi vì khoảng cách rút ngắn, Địch Nhượng cũng không có biện pháp phát ra ưu thế của Yoga, hoàn toàn ở vào một loại cục diện bị đánh.

Thấy một màn như vậy, lông mày của Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe có chút nhíu lại, sau đó lộ ra một bộ dạng tươi cười.

Bộ công phu này của Diệp Khiêm, ngay cả Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe cũng chưa từng thấy qua, hôm nay nhìn thấy, Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe cũng không khỏi lắp bắp kinh hãi, bất quá trong nội tâm lại hết sức vui mừng, chuyện này đã nói lên Diệp Khiêm chưa từng có buông lỏng chính mình, không có bởi vì quyền lực cùng tiền tài mà sa đọa, không có quên công phu đã học.

Lâm Phong đã từng cùng Diệp Khiêm đối chiến, nhưng lại chưa từng nhìn thấy Diệp Khiêm thi triển qua chiêu số có khí phách lăng lệ ác liệt như vậy.

Lúc trước nhìn thấy công phu Diệp Khiêm sử dụng, tuy cũng sát khí mười phần, nhưng còn kết hợp với Thái Cực Quyền ở trong đó.

Thế nhưng mà, lần này lại nhìn thấy một loại công phu hoàn toàn khác, khiến cho hắn khó tránh khỏi có chút giật mình.

Bộ công phu này cùng bộ công phu trước kia của Diệp Khiêm, rốt cuộc là ai mạnh ai yếu thì không thể biết được, nhưng không thể nghi ngờ là sát khí của bộ công phu vượt rất xa so với bộ công phu trước kia.

Hơn nữa, nương theo cổ khí tức tà ác trên người Diệp Khiêm, khiến cho chiêu thức của bộ công phu này càng thêm lăng lệ ác liệt như đao, khiến cho người ta cảm thấy lạnh hết cả người.

"Mịa, anh Diệp còn tàng tư hàng tốt như vậy a, công phu tốt như vậy mà trước giờ chưa từng thấy anh ấy dùng tới." Lâm Phong tức giận nói.

Sau đó nhìn Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe, hỏi: "Anh Bạch, trước kia anh có thấy anh Diệp dùng bộ công phu này chưa vậy?"..


Bình luận

Truyện đang đọc