Diệp Khiêm sở dĩ nói như vậy, cũng không phải bởi vì trả ơn An Đức Liệt đã trợ giúp hắn, mà là nếu như Diệp Khiêm đã quyết định hợp tác với An Đức Liệt, thì nhất định phải giúp hắn giải quyết mâu thuẫn giữa hắn và gia tộc, để cho hắn có thể trèo lên ngôi vị tộc trưởng. Chỉ có khi An Đức Liệt trèo lên vị trí tộc trưởng, thì hắn mới có năng lực trợ giúp Diệp Khiêm đạt được lợi ích lớn nhất.
Hơn nữa, nếu như làm chuyện này thì chẳng khác nào đã đoạn tuyệt đường lui của An Đức Liệt rồi, đến lúc đó cũng không sợ hắn đổi ý. Diệp Khiêm cũng không muốn trong tương lai vào một ngày nào đó bởi vì An Đức Liệt không kiên định mà làm cho ích lợi của hắn bị hao tổn, cho nên, hắn mới cho ra đề nghị này, chẳng khác nào đem An Đức Liệt triệt để kéo xuống nước. Đến lúc đó, cũng sẽ không sợ An Đức Liệt đổi ý. Dù sao, hiện tại hợp tác giữa bọn họ cũng chỉ là hiệp nghị trên miệng mà thôi, không có bất kỳ thứ gì bảo đảm, Diệp Khiêm làm như vậy cũng chỉ là cho mình thêm một chút bảo đảm mà thôi.
Nghe được An Đức Liệt nói như vậy, trong nội tâm của Phổ La Đỗ Nặc Oa cũng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, ngoài ra còn có một chút vui vẻ. Cô không thể không bội phục năng lực của Diệp Khiêm, lúc trước cô cũng từng nói những lời như vậy với An Đức Liệt, nhưng hắn vẫn muốn thận trọng đi từng bước một, bởi vậy mới có cục diện như ngày hôm nay. Mà Diệp Khiêm chỉ nói một câu đơn giản, đã làm cải biến thái độ của An Đức Liệt, để cho hắn hạ quyết tâm ra tay với những người cản đường hắn.
Kỳ thật An Đức Liệt sở dĩ đồng ý với lời đề nghị của Diệp Khiêm cũng không hoàn toàn bởi vì bị Diệp Khiêm thuyết phục, mà là vì hắn vô cùng rõ ràng tình cảnh hiện tại của hắn, nếu như hắn không làm ra chuyện gì, thì hắn có thể coi là đã triệt để phế đi rồi. Hiện tại đã có sự hỗ trợ của Diệp Khiêm, lòng tin của An Đức Liệt cũng lớn hơn rất nhiều, cho nên lúc này hắn mới cho quyết định dựa theo lời đề nghị của Diệp Khiêm đi làm lớn một hồi.
Murmansk là một thành phố ở tây bắc Nga, là thành phố lớn nhất thế giới nằm trên vòng Bắc Cực, tại đây bốn mùa đều là băng tuyết, có thể nói nơi đây là Băng Tuyết Chi Thành. Căn cứ của Cáo Bắc Cực ở trong Băng Tuyết Chi Thành này, Cáo Bắc Cực là tổ chức lính đánh thuê nhất lưu trên thế giới, đã từng trải qua rất nhiều trân chiến oanh oanh liệt liệt, bọn họ đã từng hiệp trợ quân đội nước Nga đả kích phần tử phản động Đông Âu, thậm chí là ám sát rất nhiều chính khách quốc gia. Trong giới lính đánh thuê, tuy danh tiếng của Cáo Bắc Cực cũng không phải rất cao, nhưng sức chiến đấu của bọn họ cũng nằm trong top 10 tổ chức lính đánh thuê trên thế giới. Thành viên Cáo Bắc Cực có rất nhiều người là bộ đội đặc chủng Gấu Bắc Cực nước Nga, binh sĩ cùng với sĩ quan xuất ngũ, vô luận là năng lực tác chiến của từng thành viên hay là tác chiến đoàn đội thì đều là V.I.P nhất.
Tuy thành viên Cáo Bắc Cực chỉ có hơn hai trăm người, nhưng bọn họ lại là những người đã trải qua vô số lần nhiệm vụ mà còn sống sót. Từng người đều trải qua máu tươi tẩy lễ, đều là quân nhân hung hãn không sợ chết, bọn họ là những quân nhân chân chính.
Sau khi rời khỏi Mát-xcơ-va, Diệp Khiêm liền cùng Lâm Phong đi tới Murmansk. Phụ trách tiếp đãi bọn họ chính là thủ hạ mà An Đức Liệt đã an bài, Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu là một trong hai người quản lý Murmansk của gia tộc Khố Lạc Phu Tư. Tuy tại tất cả thành phố lớn nhỏ của nước Nga đều có phân bộ của gia tộc Khố Lạc Phu Tư, nhưng phương diện quản lý thì lại có chút rắc rối. Ví dụ như tại thành phố Murmansk, chẳng những có thủ hạ của An Đức Liệt là Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu, mà còn có thủ hạ của A Tạ Phu là Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ, A Tạ Phu là chú của An Đức Liệt.
An bài như vậy có tốt có xấu, tốt ở phương diện có thể phòng ngừa những thế lực khác uy hiếp hoạt động hàng ngày của gia tộc, xấu ở phương diện là đối với một số chuyện phát sinh đột ngột không thể nhanh chóng cho ra phản ứng, hơn nữa cũng sẽ làm tăng thêm mâu thuẫn giữa các phe phái trong gia tộc.
Ví dụ như tại thành phố Murmansk, ban đầu cũng chỉ có mình gia tộc Khố Lạc Phu Tư, có thể là do ở Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu cùng Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ thuộc về phe phái khác nhau, nên mâu thuẫn giữa hai người bọn họ càng ngày càng trở nên sâu sắc, lúc này mới để cho những thế lực khác thừa dịp tiến vào.
Lúc Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu đến nhà ga đón Diệp Khiêm cùng Lâm Phong lên xe, thì có một gã nam nhân một mực ẩn núp ở bên canh nhanh chóng lấy điện thoại gọi ra ngoài, điện thoại vừa mới được bắt, gã nam nhân kia liền cuống quít nói: "Lão đại, Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu vừa mới đón hai gã da vàng ở nhà ga, nếu không phải là người Hoa Hạ thì cũng là người Nhật Bản a. Ừ, Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu có thái độ rất cung kính. Khoảng cách quá xa, em cũng không nghe rõ ràng bọn họ nói cái gì. Tốt, em lập tức trở về đi."
Gã nam nhân kia vừa mới đi ra không có xa lắm, lúc đến bên cạnh xe của mình, lúc đang chuẩn bị mở cửa xe, bỗng nhiên có người từ bên cạnh hắn đi qua. Chỉ thấy một đạo bạch quang hiện lên, ngay sau đó liền trông thấy thân hình của gã nam nhân kia chậm rãi ngã xuống.
Sau khi lên xe Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu, Diệp Khiêm cùng Lâm Phong nhìn nhau nở nụ cười một chút. Lúc trông thấy Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu hướng bọn họ đi tới, bọn họ cũng đã chú ý tới gã nam nhân một mực theo dõi sau lưng Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu.
Thành viên Thất Sát đã sớm liền đi tới Murmansk rồi, tối hôm qua trước khi đến Murmansk Lâm Phong cũng đã gọi điện thoại cho thành viên Thất Sát, cho nên lúc Lâm Phong cùng Diệp Khiêm đến sân ga, liền có thành viên Thất Sát âm thầm phụ trách tiếp đãi. Vừa rồi giết chết gã nam nhân kia chính là thành viên Thất Sát.
Đây hết thảy đều là do Diệp Khiêm an bài, lúc nhìn thấy Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu, Diệp Khiêm đã biết rõ bọn họ đã bị bại lộ tại trước mặt Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ. Bất quá như vậy cũng tốt, chuyện này sẽ càng gây thêm mâu thuẫn giữa An Đức Liệt cùng những phái hệ khác trong gia tộc Khố Lạc Phu Tư, càng khiến cho hắn không có bất kỳ đường lui nào. Bất quá, chuyện này cũng không thể tiết lộ quá nhiều, cho nên Diệp Khiêm để cho Lâm Phong hạ lệnh cho thành viên Thất Sát, đợi gã nam nhân kia gọi điện thoại xòng thì giết chết hắn.
"Cậu Diệp, thiếu gia An Đức Liệt đã đem mọi chuyện nói với tôi, tôi cũng sắp xếp xong xuôi mọi chuyện hết rồi. Nếu như cậu Diệp còn cần thứ gì khác thì cứ việc phân phó, tôi nhất định sẽ cố gắng hoàn thành." Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu cung kính nói. Trong điện thoại An Đức Liệt đã nói với Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu rất rõ ràng, Diệp Khiêm là người hợp tác với hắn, hắn đã nói với Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu là mặc kệ chuyện gì đều phải nghe theo sự sắp đặt của Diệp Khiêm. Nghe được An Đức Liệt nói như vậy, trong nội tâm của Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu tự nhiên là vui vẻ không thôi, bởi vì, hắn cũng cảm giác được An Đức Liệt đã chuẩn bị ra tay, bản thân hắn là thủ hạ của An Đức Liệt, Đức Mễ Nhĩ Phu tự nhiên hi vọng An Đức Liệt có thể trở thành tộc trưởng của gia tộc Khố Lạc Phu Tư, đến lúc đó nước lên thì thuyền cũng lên a.
Diệp Khiêm ha ha cười cười, nói: "Ông Hoắc Đức Mễ Nhĩ đừng nói như vậy, lần này chúng tôi tới Murmansk có rất nhiều chuyện mong được sự chiếu cố của ông."
"Nên như thế, những chuyện này đều là bổn phận của tôi a."Hoắc Đức Mễ Nhĩ phu nói, "Vũ khí cùng nhân thủ tôi cũng đã an bài thỏa đáng, không biết cậu Diệp bây giờ muốn đi xem trước, hay là muốn đi nghỉ ngơi trước?"
"Trước đi xem một cái a." Diệp Khiêm nói.
"Tốt." Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu lên tiếng, sau đó lập tức phân phó lái xe hướng nhà kho chạy tới.
"Ông Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu, tôi nghe thiếu gia An Đức Liệt nói, tại Murmansk còn có một người quản lý nữa, có phải vậy không?" Diệp Khiêm nói sang chuyện khác hỏi.
"Đúng vậy, người này gọi là Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ, là thủ hạ của A Tạ Phu, A Tạ Phu là chú của thiếu gia An Đức Liệt. Người này rất giỏi về tâm kế, âm tàn độc ác, những năm gần đây thế lực của hắn càng lúc càng lớn, tôi một mực yêu cầu thiếu gia An Đức Liệt ra tay tiêu diệt hắn, có thể là vì thiếu gia vẫn niệm tình đối phương là thủ hạ của chú mình, cho nên cũng không muốn ra tay. Ai, nếu như lại tiếp tục như vậy thì chỉ sợ tại Murmansk đã không còn có chỗ cho chúng tôi sinh tồn nữa rồi." Hoắc Đức Mễ Nhĩ Ohu có chút thở dài, nói. Hắn nói rất là uyển chuyển, cũng không nói An Đức Liệt không quả quyết, mà là vì hắn còn nhớ tình thân.
"Vừa rồi lúc tới đón chúng tôi, thì có người đi theo dõi ông, nếu như tôi không có đoán sai, thì đối phương có lẽ là thủ hạ của Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ a." Diệp Khiêm có chút vừa cười vừa nói.
Toàn thân của Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu không khỏi chấn động, thật không ngờ hắn bị người theo dõi mà lại không biết chút nào, Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ đúng là càng ngày càng quá mức rồi, cũng dám phái người theo dõi hắn. Dừng một chút, Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu nói: "Thật xin lỗi, cậu Diệp, chuyện này là tôi làm không tốt, bị người theo dõi cũng không biết, làm hại cậu Diệp bị bọn họ phát hiện. Cậu Diệp yên tâm, nếu như Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ dám làm xằng làm bậy coi như là liều mạng tôi cũng sẽ bảo vệ cậu Diệp chu toàn."
"Ông không cần phải lo lắng, người theo dõi đã bị người của chúng tôi giải quyết rồi. Huống hồ, cho dù bọn họ có biết anh Diệp tơi Murmansk thì cũng không có chuyện gì, Ông cũng không nên tự trách làm gì." Lâm Phong chậm rãi nói.
Diệp Khiêm mỉm cười nhìn Lâm Phong, tựa hồ cảm giác Lâm Phong cũng đã nhập vào vai diễn rồi, cũng đã bắt đầu cùng hắn tranh phách rồi, trong nội tâm tự nhiên là hết sức vui mừng. Lâm Phong là một nhân tài, hơn nữa còn là một nhân tài khó có được, Diệp Khiêm cũng không hy vọng nhân tài như vậy chỉ quản lý một tổ chức sát thủ Thất Sát, Diệp Khiêm càng hy vọng Lâm Phong có thể chính thức đi ra khỏi bóng đêm, trợ giúp hắn chế tạo một đế quốc buôn bán khổng lồ.
Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu không khỏi có chút sửng sốt, hiển nhiên không ngờ người của Diệp Khiêm cũng đã tới Murmansk. Bất quá hắn cũng lập tức nghĩ thông suốt, Diệp Khiêm là thủ lĩnh Nanh Sói, làm sao mà không có thủ hạ, bất quá hắn đối với người một mực giữ im lặng ở bên cạnh, vừa rồi lại nói ra lời nói kinh người sinh ra một tia hiếu kỳ, ánh mắt không khỏi hướng hắn nhìn lại.