Không thể không nói, lời nói của Lôi Giang đã khơi gợi lên lòng hiếu kỳ của Diệp Khiêm. Lôi Giang là người thông minh, hắn khẳng định hiểu được nên dùng sách lược như thế nào để đối phó người khác, hắn tuyệt đối sẽ không trông mong vào việc dùng nữ nhân để lôi kéo Diệp Khiêm. Huống chi, dựa vào thân phận và địa vị của Diệp Khiêm hiện tại thì dạng minh tinh người mẫu nào hắn muốn mà không được, nên hắn nhất định sẽ không bị nữ nhân trói buộc. Bởi vậy, Diệp Khiêm cũng không rõ ràng trong hồ lô của Lôi Giang đang chứa thứ gì.
Những việc Diệp Khiêm làm vừa rồi, bất quá chỉ muốn để cho Lôi Giang nghĩ lầm là hắn đã cùng Hoa Kiệt đã đạt thành hiệp nghị hợp tác, cho nên hắn mới cự tuyệt lời mời của Lôi Giang. Mà bây giờ, loại biểu hiện giả dối này hình như đã đạt được hiệu quả, nên Diệp Khiêm cũng không cần phải tiếp tục giả bộ nữa.
Hơn nữa, tối hôm qua sau khi cùng Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe nói chuyện, Diệp Khiêm cũng đã biết rõ, Lôi Giang đã biết chuyện mình phái người làm hắn bị thương đêm hôm đó, điều này cũng có nghĩa là Lôi Giang nhất định sẽ tìm gặp mình. Cho nên, Diệp Khiêm đã sớm chuẩn bị tâm lý đối với chuyện này rồi. Hơn nữa, mọi chuyện đều phải làm có chừng mực, nếu làm quá phát hỏa, thì sẽ có kết quả hoàn toàn ngược lại.
Có chút nở nụ cười, Diệp Khiêm nói: "Lôi tổng nói như vậy, khiến cho tôi rất tò mò a, tựa hồ không có khả năng cự tuyệt ah. Được rồi, Lôi tổng đã có thành ý mời tôi như thế, nếu như tôi lại ra sức khước thì quả thật là có chút không thể nào nói nổi a."
Lôi Giang mỉm cười, nói: "Mời!"
Diệp Khiêm cũng không có cự tuyệt, thoải mái rảo bước tiến vào trong xe Lôi Giang. "Tìm người lái xe của Diệp tiên sinh. Cẩn thận một chút, đừng có làm hư xe ah." Lôi Giang nhìn thủ hạ phân phó nói.
Những thủ hạ kia tuy bị Diệp Khiêm đánh không nhẹ, vết thương trên người đến bây giờ vẫn còn đau, nhưng dù sao bọn họ đều là người luyện võ, cho nên năng lực chịu đựng cùng lực nhẫn nại so với người bình thường thì lợi hại hơn rất nhiều. May mắn nhất vẫn là người thủ hạ bị Diệp Khiêm đánh bại đầu tiên, khi đó mặc dù Diệp Khiêm dùng lực lượng lớn, nhưng chỉ là làm cho hắn ngất đi, cũng không có làm bị thương hắn gân cốt. Một kích kia, Diệp Khiêm chỉ dùng ám kình trực tiếp nện vào phổi của hắn, khiến cho hắn có loại cảm giác hít thở không thông mà thôi.
Ước chừng hơn một giờ lái xe, thì xe đã ngừng lại trước cửa một căn biệt thự. "Diệp tiên sinh, hôm nay tôi đã đặc biệt mời mấy đầu bếp đỉnh cấp ở nước ngoài đến đây, tin tưởng nhất định sẽ để cho anh ăn no bụng." Lôi Giang nói.
"Ha ha, vậy sao? Bất quá tôi không thích ăn cơm Tây cho lắm." Diệp Khiêm ha ha nở nụ cười một chút, nói.
Lôi Giang có chút nở nụ cười, từ chối cho ý kiến. Bảo tiêu giúp Diệp Khiêm cùng Lôi Giang mở cửa xe ra, hai người từ trong xe đi ra. Lôi Giang ném cho bảo tiêu ít tiền, nói: "Mấy anh đi bệnh viện kiểm tra một chút đi, nếu không đủ tiền thì các anh cứ trả tiền trước, trở về tôi sẽ trả lại." Sau đó quay đầu nhìn Diệp Khiêm làm một cái thủ thế "Mời", nói: "Diệp tiên sinh, mời!"
Diệp Khiêm cũng không có khách khí, liền cất bước hướng trong biệt thự đi đến. Sau khi đi vào trong biệt thự, chỉ thấy trên ghế sa lon trong phòng khách đang có một cô gái trẻ tuổi đang ngồi, cô mặc đồng phục nhân viên văn phòng, khí chất rất ưu nhã. Trọng yếu hơn là, Diệp Khiêm biết cô gái này là ai, hơn nữa còn rất quen thuộc.
Cô gái này không phải ai khác, mà là Lâm Nhu Nhu. Diệp Khiêm có chút không thể tin được, cả người không khỏi sửng sốt một chút. Xem bộ dạng của Lâm Nhu Nhu, thì không giống như là bị Lôi Giang bắt cóc đến đây, vậy tại sao cô lại ở chỗ này? Kinh ngạc nhìn Lôi Giang, Lôi Giang hơi nở nụ cười một chút, cũng không nói gì.
Lúc nhìn thấy Diệp Khiêm, Lâm Nhu Nhu cũng rất sửng sốt, hiển nhiên là thật không ngờ người mà Lôi Giang nói muốn cho cô gặp mặt lại chính là Diệp Khiêm. Sau khi sửng sốt một chút, Lâm Nhu Nhu mỉm cười, đứng dậy hướng Diệp Khiêm đi tới, nói: "Sao anh lại tới đây?" Sau đó đem ánh mắt chuyển hướng Lôi Giang, nói: "Lôi Giang, người mà anh nói chính là anh ấy hả?"
Lôi Giang nhún vai, từ chối cho ý kiến nở nụ cười một chút, nói: "Đúng vậy. Như thế nào? Có phải rất kinh hỉ hay không?"
Lâm Nhu Nhu có chút nở nụ cười, nói: "Đúng là rất kinh hỉ, cám ơn anh." Sau đó ánh mắt một lần nữa quay lại trên người Diệp Khiêm, giận hắn, nói: "Hừ, thời gian dài như vậy anh cũng không gọi điện thoại cho em, anh có biết em rất nhớ anh hay không?."
Diệp Khiêm ha ha nở nụ cười một chút, nói: "Nhớ anh hả?" Sau đó tiến đến bên tai cô nói: "Có phải là nhớ tới chuyện đó?"
Sắc mặt của Lâm Nhu Nhu đỏ lên, giận hắn, nói: "Anh nói bậy gì đó, còn có người khác ở đây đó."
Lúc này, Lôi Giang tự nhiên là quay đầu đi, làm như chuyện gì cũng không có nhìn thấy, chuyện gì cũng không có nghe thấy.
Diệp Khiêm ha ha cười cười, nói: "Đúng rồi, tại sao em lại tới thành phố Hải Khẩu? Em quen Lôi tổng hả?"
"Ừ, lúc em tham gia hành động cứu viện của hội Chữ Thập Đỏ quốc tế ở Nam Phi thì gặp Lôi tổng, khi đó Lôi tổng đưa qua đó một số vật phẩm cứu trợ cho nên chúng ta nhận biết nhau. Lôi tổng rất thích ý làm từ thiện, cho nên em muốn tìm anh ấy, để cho anh ấy quyên góp cho quỹ Tương Lai của chúng ta." Lâm Nhu Nhu có chút vừa cười vừa nói.
Diệp Khiêm bất đắc dĩ cười cười, cô quả thật là quá đơn thuần, bất quá lúc này Diệp Khiêm cũng không tiện nói rõ ra mọi chuyện, nói: "Vậy sao? Vậy tôi thật sự phải hảo hảo cám ơn Lôi tổng rồi, xã hội hiện nay người giống như Lôi tổng cũng không còn nhiều nha."
Lôi Giang nhìn thấy biểu hiện của Diệp Khiêm, tự nhiên liền hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, bất quá Lôi Giang cũng không có cảm thấy xấu hổ, ngược lại rất hào phóng cười cười, nói: "Làm từ thiện là trách nhiệm của mỗi người chúng ta đối với xã hội a. Diệp tiên sinh không phải cũng nghĩ như vậy sao? Sáng tạo ra quỹ ngân sách Tương Lai lớn như vậy, nếu thật lại nói tiếp, thì Diệp tiên sinh mới là người đáng giá để chúng ta noi theo ah."
Tốt một chiêu biết thời biết thế a, đem toàn bộ những lời trào phúng của Diệp Khiêm trả lại cho Diệp Khiêm. Diệp Khiêm không thể không bội phục Lôi Giang rồi, tiểu tử này so với trong tưởng tượng của hắn thì lợi hại hơn rất nhiều, nếu như Diệp Khiêm không nhúng tay vào chuyện giữa Lôi Giang cùng Hoa Kiệt, thì Diệp Khiêm dám đoán chắc Hoa Kiệt nhất định không phải là đối thủ của Lôi Giang.
Diệp Khiêm sau khi có chút sửng sốt, liền ha ha nở nụ cười, nói: "Không biết lần này Lôi tổng định quyên góp bao nhiêu? Ngay cả người quản lý quỹ ngân sách Tương Lai cũng đã tự mình tới đây, nên cũng không thể ít quá nha."
Hơn nữa, Diệp Khiêm nhìn thấy ánh mắt Lôi Giang nhìn Lâm Nhu Nhu rõ ràng còn có loại ý tứ khác, một loại ý tứ ái mộ. Diệp Khiêm không cần hỏi, cũng dám chắc, lúc ở Nam Phi Lôi Giang khẳng định đã truy cầu Lâm Nhu Nhu. Đáng tiếc Lâm Nhu Nhu là người quá đơn thuần a, hiện tại Diệp Khiêm cũng không biết chuyện để cho Lâm Nhu Nhu quản lý quỹ ngân sách Tương Lai đến cùng là đúng hay sai.
"Ha ha, Diệp tiên sinh cứ yên tâm đi, tôi không thể không bán phần mặt mũi cho Diệp tiên sinh cùng Lâm tiểu thư a, nên tất nhiên là không thể quá ít ah." Lôi Giang ha ha nở nụ cười, nói.
"Có những lời này của Lôi tổng là tốt rồi." Diệp Khiêm nói, "Hôm nay tôi rất cám ơn Lôi tổng, nếu như không phải Lôi tổng an bài, tôi còn không biết cô ấy đã đến thành phố Hải Khẩu."
"Có những lời này của Diệp tiên sinh, vậy đã nói lên việc tôi làm rất có giá trị a." Lôi Giang ha ha nở nụ cười một chút, nói, "Ngồi đi, ngồi xuống lại trò chuyện!"
Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, lôi kéo Lâm Nhu Nhu ngồi xuống ở trên ghế sa lon. Lôi Giang phân phó người hầu bưng lên nước trà. Lâm Nhu Nhu nhìn Diệp Khiêm cùng Lôi Giang, sau đó hỏi: "Hai anh làm sao biết nhau a?"
Lôi Giang ha ha nở nụ cười một chút, nói: "Chuyện này xem như một lần ngẫu nhiên a. Không biết là tôi mạng lớn, hay là Diệp tiên sinh hạ thủ lưu tình, nếu không tôi đã sớm chết rồi."
Lâm Nhu Nhu kinh ngạc nhìn Diệp Khiêm, tuy cô không rõ Lôi Giang đang muốn nói cái gì, nhưng cô đã biết rõ là giữa Diệp Khiêm cùng Lôi Giang đã phát sinh mâu thuẫn. Diệp Khiêm ha ha nở nụ cười một chút, hắn đương nhiên biết rõ Lôi Giang đang nói đến chuyện xảy ra đêm đó. "Là sơ sẩy của tôi, có chút đánh giá thấp Lôi tổng." Diệp Khiêm thừa nhận chính mình sơ sẩy, hào phóng nói.
Ha ha cười cười, Lôi Giang nói: "Tôi thích người khác đánh giá thấp tôi, có như vậy tôi mới có thể giành chiến thắng vì đánh bất ngờ. Kỳ thật cũng không phải Diệp tiên sinh đánh giá thấp tôi, chỉ là do Diệp tiên sinh chọn sai đối tượng mà thôi, nếu như anh đối với Hoa Kiệt làm như vậy thì hắn chắc chắn sẽ không có suy nghĩ giống tôi như vậy."
"Lôi tổng rất tự tin ah." Diệp Khiêm ha ha cười cười, nói.
"Lôi tiên sinh, cơm trưa đã chuẩn bị xong, hiện tại đi ăn cơm sao?" Một gã quản gia từ trong phòng bếp đi ra, cung kính nói.
"Diệp tiên sinh, Lâm tiểu thư, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện, như thế nào?" Lôi Giang đứng lên, nói.
"Tốt!" Diệp Khiêm lên tiếng, lôi kéo cánh tay Lâm Nhu Nhu, đi theo Lôi Giang cùng đi tiến vào nhà ăn.
Bố trí trong nhà ăn cũng là phong cách Châu Âu, ở giữa căn phòng có một cài bàn dài lớn, bên trên mặt bàn đặt một ít ngọn nến cổ điển. Ba người sau khi ngồi xuống, Lôi Giang nhìn quản gia phất phất tay, quản gia gật đầu, đi phòng bếp phân phó đem món ăn lên. Sau đó lại đi về phòng, mở ra một chai rượu đỏ, giúp ba người châm rượu.
"Đây là rượu Lafite năm 1982, không biết hợp không hợp khẩu vị hai người hay không?" Lôi Giang mỉm cười hỏi.
Ha ha nở nụ cười một chút, Diệp Khiêm nói: "Tôi uống gì rượu đều giống như lão Ngưu uống nước, tôi không biết phẩm tửu, ha ha."
Lâm Nhu Nhu trợn nhìn Diệp Khiêm, nói: "Anh ấy chính là như vậy, lôi tiên sinh đừng nên trách. Rượu này rất ngon, rất thuần, có lẽ đã được ủ vài chục năm rồi a?"
"Không nghĩ tới Lâm tiểu thư còn là một chuyên gia phẩm tửu, lần trước tại Nam Phi vậy mà tôi lại không có nhìn ra, thật sự là sai lầm a, sai lầm." Lôi Giang nói.
Lâm Nhu Nhu có chút nở nụ cười, không nói gì. Diệp Khiêm nhưng lại nhếch miệng, vừa đem chén súp bưng lên húp, vừa nói: "Lôi tổng, hôm nay anh mời tôi đến đây không phải chỉ là muốn cho tôi gặp cô ấy chứ? Trước mặt người sáng mắt không nói tiếng lóng, có chuyện gì thì cứ nói đi, tôi là người không thích quanh co lòng vòng a."
Ha ha cười cười, Lôi Giang nói: "Diệp tiên sinh quả nhiên là người sảng khoái, tôi đây cũng không khách khí nữa. Kỳ thật không cần tôi nói, Diệp tiên sinh cũng có thể đoán được nguyên nhân tôi mời Diệp tiên sinh ăn cơm lần này a."
"Nói thật!" Diệp Khiêm nói, "Tôi không biết!"