SIÊU CẤP BINH VƯƠNG

Hiện tại Phổ Hi Kim cũng không có xác định được là Diệp Khiêm cùng cục Quốc An có phải cùng phe hay không?. Nên hắn cũng không biết có nên dẫn Diệp Khiêm gặp ông chủ của hắn hay không?.

Là một con chó săn hợp cách, Phổ Hi Kim phải có giác ngộ của chó săn, chính là phải tuyệt đối trung thành với ông chủ của hắn. Ông chủ muốn hắn cắn ai thì hắn sẽ cắn người đó, ông chủ muốn hắn bò thì hắn sẽ bò, hơn nữa còn phải luôn suy nghĩ cho ông chủ.

Diệp Khiêm cũng nhìn ra nghi hoặc của Phổ Hi Kim, có chút cười cười, nói: "Ông cũng không cần phiền lòng, nếu như ông không đồng ý thì tôi cũng sẽ giúp ông an toàn rời khỏi Hoa Hạ. Hiện tại, tôi tin tưởng cục Quốc An đã thông báo cho cảnh sát địa phương tìm kiếm ông, nếu như không có chuyện gì gấp thì ông tốt nhất đừng nên đi ra ngoài, chờ tôi an bài tốt, là ông có thể rời khỏi Hoa Hạ."

"Thực không dám giấu giếm cậu Diệp, Cáo Bắc Cực cùng tôi có một chút quan hệ. Mạo muội hỏi một câu, cậu Diệp đi đến nước Nga chính là vì đối phó Cáo Bắc Cực sao?" Phổ Hi Kim hỏi.

"Đúng vậy, bọn họ đã giết anh em của tôi, thù này nếu như không báo thì sau này Nanh Sói làm sao có thể tiếp tục làm vương giả lính đánh thuê thế giới." Diệp Khiêm nói, "Tuy tôi làm như vậy có khả năng sẽ làm cho ông tức giận, nói tôi không nể mặt ông, nhưng đây thật sự là suy nghĩ của tôi."

Trong nội tâm âm thầm nhẹ gật đầu, Phổ Hi Kim sở dĩ hỏi như vậy, à muốn nhìn phản ứng của Diệp Khiêm một chút. Nếu như Diệp Khiêm đang tận lực tiếp cận hắn, thì khi hắn nói cho Diệp Khiêm nghe là hắn cùng Cáo Bắc Cực có chút giao tình, thì chắc chắn Diệp Khiêm sẽ lập tức cải biến thái độ của hắn. Nhưng mà, Diệp Khiêm cũng không có như vậy, không tiếc đắc tội với hắn cũng muốn diệt trừ Cáo Bắc Cực. Đáp án này để cho hắn rất vừa lòng, cũng có thể để cho hắn xác định, Diệp Khiêm cũng không phải đang tận lực tiếp cận hắn.

Chút tâm tư kia của Phổ Hi Kim làm sao có thể giấu giếm được Diệp Khiêm. Diệp Khiêm đã đoán được ý nghĩ trong lòng hắn, cho nên mới cho ra đáp án như vậy. Dừng một chút, Diệp Khiêm lại nói tiếp: "Kỳ thật tôi muốn thông qua ông để gặp ông chủ của ông, không đơn giản chỉ là vì Cáo Bắc Cực, mà tôi còn muốn cùng ông chủ của ông hợp tác làm ăn. Kỳ thật, tôi đối với ông Tác Lạc Duy Ước Phu ngưỡng mộ đã lâu, từ lâu đã có ý muốn làm quen, khổ nổi lại không có cơ hội ah."

Đã biết Diệp Khiêm là Lang Vương Diệp Khiêm thủ lĩnh Nanh Sói, Phổ Hi Kim hoặc ít hoặc nhiều vẫn có chút ý tứ muốn hợp tác. Loại người có cấp bậc như hắn, cơ hồ còn không có ai không biết đến địa vị của Nanh Sói tại vùng Trung Đông. Vùng Trung Đông là địa phương nào? Đây chính là vương quốc dầu mỏ a, nếu như có thể hợp tác với Diệp Khiêm, nhất định sẽ là một chuyện rất đáng được mong chờ a?

Bất quá, nguyên nhân để cho Phổ Hi Kim cảm thấy nên giới thiệu Diệp Khiêm cho ông chủ của hắn. Là vì kế hoạch lần này của hắn tuy đã thất bại, nhưng nếu như có thể hợp tác với Diệp Khiêm thành công, không thể nghi ngờ sẽ có hồi báo rất phong phú, nói không chừng ông chủ của hắn sẽ có hứng thú với chuyện này, từ đó hắn có thể vượt qua của ải lần này.

Trầm mặc một lát, Phổ Hi Kim nói: "Cậu Diệp là ân nhân cứu mạng của tôi, nếu cậu Diệp muốn gặp ông chủ của tôi, thì tôi sẽ thay cậu dẫn kiến một chút. Bất quá, ông chủ có chịu gặp cậu hay không, thì tôi cũng không dám cam đoan, còn chuyện có thể hợp tác hay không, thì tôi cũng không dám cam đoan."

Mỉm cười, Diệp Khiêm nói: "Chỉ cần ông có thể giúp tôi dẫn kiến một chút là tốt rồi, nếu như ông Tác Lạc Duy Ước Phu không muốn gặp tôi thì chỉ có thể nói là tôi không có duyên với ông ấy, tôi cũng sẽ không trách ông đâu."

"Tốt, tôi sẽ đem chuyện này nói với ông chủ của tôi, tôi muốn gọi điện thoại thông báo cho ông ấy một chút." Phổ Hi Kim nói.

"Ách, vậy chúng tôi không quấy rầy ông nữa, nếu như ông cần gì thì hãy nói với anh Lâm, anh ấy sẽ giúp ông an bài thỏa đáng." Diệp Khiêm nói.

"Đúng vậy a, có yêu cầu gì ông cứ việc nói. Chúng tôi đi ra ngoài trước, ông cứ thoải mái nói chuyện điện thoại a!" Lâm Phong nói một câu, sau đó cùng Diệp Khiêm đi ra ngoài.

Sau khi đóng cửa phòng, Phổ Hi Kim liền bấm số điện thoại của ông chủ hắn. Điện thoại vừa mới bắt máy, sau khi nghe được âm thanh của Phổ Hi Kim, Tác Lạc Duy Ước Phu hừ lạnh một tiếng, nói: "Đây là lợi nhuận mà ông đã nói đó hả? Hiện tại chẳng những tiền đầu tư không lấy lại được, mà còn để cho tôi bị đám người cục Quốc An theo dõi, về sau tôi biết phải làm thể nào để phát triển tại Hoa Hạ?"

Phổ Hi Kim biết đuối lý, nên không dám nói lời nào, lúc ông chủ mắng thì với tư cách là một con chó săn hợp cách, thì hắn phải ngoan ngoãn lắng nghe. Đợi Tác Lạc Duy Ước Phu phát tiết xong, Phổ Hi Kim nói: "Ông chủ, chuyện này quả thật là tôi đã quá sơ sót, mong ông chủ cho tôi thêm một cơ hội nữa, tôi cam đoan sẽ đem tất cả tổn thất lần này toàn bộ cầm trở về."

"Ông cam đoan? Ông như thế nào cam đoan? Ông cho rằng tôi còn có thể tin tưởng ông nữa sao?" Tác Lạc Duy Ước Phu nói, "Tốt rồi, hiện tại ông cũng đừng nói gì nữa, ông hãy mau chóng trở về gặp tôi. Về phần xử trí ông như thế nào, thì đến lúc đó nói sau."

"Cám ơn ông chủ, cám ơn ông chủ!" Phổ Hi Kim cuống quít nói, "Ông chủ, lần này cũng không tính là không có thu hoạch, tôi có quen một người bạn, hắn nói muốn gặp ông chủ. Lần này cũng nhờ có hắn, nếu không tôi cũng không có biện pháp trốn thoát khỏi đám người cục Quốc An."

"Bạn của ông? Hắn là ai?" Tác Lạc Duy Ước Phu tò mò hỏi.

"Ông chủ nhất định đã nghe nói qua lính đánh thuê Nanh Sói a? Hắn là Lang Vương Diệp Khiêm thủ lĩnh Nanh Sói." Phổ Hi Kim nói.

"Ah? Là hắn." Lông mày của Tác Lạc Duy Ước Phu có chút nhíu lại, nói, "Dẫn hắn đến nước Nga gặp tôi, tôi cũng rất muốn nhìn xem vị Lang Vương này có giống như truyền thuyết hay không?."

"Vâng, ông chủ." Phổ Hi Kim cuống quít đáp.

Sau khi cúp điện thoại, Phổ Hi Kim âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nghe ngữ khí vừa rồi của ông chủ, chỉ sợ là đã tha thứ cho hắn rồi. Mặc dù sẽ không còn tín nhiệm hắn giống như trước kia nữa, nhưng ít nhất sẽ không đuổi tận giết tuyệt, cũng sẽ không đem hắn đày vào lãnh cung. Chỉ cần có thể tiếp tục ở bên cạnh ông chủ, Phổ Hi Kim có lòng tin sẽ một lần nữa lấy lại địa vị của hắn, tranh thủ được sự tín nhiệm của Tác Lạc Duy Ước Phu.

Diệp Khiêm cùng Lâm Phong cũng không có nghe lén, một là bọn họ khinh thường làm việc này, hai là cho dù có nghe cũng không hiểu gì, bởi vì Phổ Hi Kim đang nói tiếng Nga a.

Diệp Khiêm cùng Lâm Phong đi đến trên bậc thang bên ngoài ngồi xuống, nếu như là người không biết, còn tưởng bọn họ là hai kẻ du côn. Diệp Khiêm lấy ra một điếu thuốc ngậm trong ở trong miệng, chậm rãi hút một hơi, nói: "Anh Lâm, chuyện này anh thấy thế nào?"

"Đoán chừng Hoàng Phủ Kình Thiên đến bây giờ còn không hiểu thấu chuyện gì đang xảy ra a, trong nội tâm của ông ấy khẳng định là phiền muộn không thôi." Lâm Phong có chút cười cười, nói.

Lắc đầu, Diệp Khiêm nói: "Ông ấy cũng không phải là kẻ ngốc, theo tôi thì ông ấy cũng đoán được là tôi giở trò quỷ, chỉ là không có chứng cớ, nên không có đi tìm tôi mà thôi."

"Anh Diệp, anh làm như vậy không sợ những người kia mắng chửi anh là Hán gian sao? Bọn họ sẽ đem anh liệt vào danh sách Most Wanted a?" Lâm Phong hỏi.

"Hán gian? Tôi thật không nghĩ qua chuyện này, không lẽ chỉ vì cứu Phổ Hi Kim mà bị gọi là Hán gian sao? Tôi cũng không có bán đứng cơ mật quốc gia, tôi thấy tôi so với đám quan lại thì tốt hơn rất nhiều a. Kỳ thật, tôi cũng không muốn cùng bọn họ đối kháng, tôi chỉ không muốn trở thành quân cờ bị đám chính khách lợi dụng mà thôi, tôi phải vì anh em của tôi tranh thủ một chút lợi ích. Người khác nghĩ thế nào cũng không quan trọng, ít nhất, tôi biết anh Lâm nhất định sẽ không nghĩ như vậy, không phải sao?" Diệp Khiêm dừng một chút, nói.

Lâm Phong có chút nở nụ cười, nói: "Anh muốn làm như thế nào tôi cũng mặc kệ, chỉ cần anh trả tiền là được, về sau có chuyện gì cần cứ việc nói thẳng, ha ha."

Diệp Khiêm bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, nói: "Nhìn anh nói kìa, chúng ta là anh em, nói chuyện tiền bạc có chút tổn thương tình cảm ah."

"Anh em ruột còn phải tính sổ sòng phẳng a, chuyện nào ra chuyện đó, anh cũng đừng mơ trốn nợ." Lâm Phong nghiêm trang nói.

Diệp Khiêm ha ha nở nụ cười, nói: "Tốt tốt, bất quá anh nhớ kỹ phải giảm giá cho tôi a."

Hai người nhìn nhau cười cười. Tuy bọn họ giống như đang đàm luận về chuyện tiền bạc, nhưng kỳ thật hai người đều rất rõ ràng, cả hai đều đã xem nhau như là người bạn tri kỉ, có thể chết vì nhau.

Sau khi cùng Lâm Phong hàn huyên vài câu, Diệp Khiêm liền đứng dậy rời đi. Về phần chuyện của Phổ Hi Kim, toàn bộ giao cho Lâm Phong, dù sao căn cứ Thất Sát ngay tại Đông Bắc, Lâm Phong đối với nơi này rất quen thuộc, muốn làm chuyện gì đều đơn giản hơn rất nhiều.

Về phần đi thăm Tần Nguyệt cùng đối phó Bát Kỳ, cũng chỉ có thể đợi sau khi gặp Tác Lạc Duy Ước Phu, giải quyết Cáo Bắc Cực rồi nói sau.

Bình luận

Truyện đang đọc