SIÊU CẤP BINH VƯƠNG


Vì không để cho Vưu Hiên hoài nghi, không cho ông ấy cảm giác là hắn hoài nghi ông ấy, cho nên Diệp Khiêm vẫn là ăn ngay nói thật, không giấu giếm chuyện gì, cũng không có nói ra quan điểm của hắn, chỉ nói lại tình huống lúc nó.

Như vậy, không chỉ sẽ không có đánh rắn động cỏ, kinh hãi đến Vưu Hiên, cũng sẽ không khiến cho Triệu Khải mang theo tai tiếng phản đồ bất trung bất nghĩa.

Về phần, Vưu Hiên muốn cho Triệu Khải tội danh gì, và Phúc Thanh Bang có thể rửa sạch oan khuất cho Triệu Khải hay không, thì không phải là chuyện mà Diệp Khiêm cần phải quan tâm.

Hơn nữa, đợi đến lúc hắn lợi dụng Vưu Hiên xong, thì mọi chuyện sẽ hoàn toàn sáng tỏ, đến lúc đó sẽ trả lại cho Triệu Khải một cái công đạo.

"Tất cả mọi người đã nghe được a, tin tưởng mọi người sẽ không hoài nghi lời nói của Diệp tiên sinh cùng Lâm tiên sinh a? Sự thật tựu là, Triệu Khải là người do Hắc Long hội an bài nằm vùng bên trong Phúc Thanh Bang chúng ta." Vưu Hiên nói, "Tôi đã nói lúc trước chúng ta như thế nào lại bị Đạo Điền Hội cùng Cát Xuyên Xã công kích chật vật như vậy, mỗi lần hành động đều có tin tức bị tiết lộ ra ngoài, nguyên lai toàn bộ là do Triệu Khải gây nên."
Tốt một cái Vưu Hiên a, lại đem tội danh toàn bộ giá họa cho Triệu Khải, hơn nữa còn chết không có đối chứng.

Diệp Khiêm âm thầm thầm nghĩ.

Quay đầu nhìn Lâm Phong, hắn có chút bĩu môi, hiển nhiên cũng có cách nghĩ giống như Diệp Khiêm.

"Không, sẽ không đâu." Tạ Tử Y nói, "Lời nói của Diệp tiên sinh vừa rồi rất rõ ràng, lúc anh ấy đi tới biệt thự của Triệu đường chủ thì Triệu đường chủ đã bị người Hắc Long hội giết chết, chuyện này cũng không thể chứng minh Triệu đường chủ chính là người do Hắc Long hội phái tới Phúc Thanh Bang nằm vùng a.

Cũng có khả năng, là kẻ nằm vùng, vì muốn che giấu thân phận của mình, cho nên mới đem tội danh này giá họa đến trên người Triệu đường chủ."
Tạ Tử Y một câu đánh trúng chỗ hiểm, đem lỗ thủng trong lời nói của Vưu Hiên tìm ra.

Những đường chủ ở phía dưới nghe Tạ Tử Y nói như thế cũng đều nhao nhao gật đầu tỏ vẻ đồng ý quan điểm của Tạ Tử Y, dù sao, trong lòng bọn họ vẫn không hy vọng bên trong Phúc Thanh Bang có người nằm vùng, hơn nữa, còn là Triệu đường chủ đã bị giết chết.


Bọn họ đã từng là huynh đệ cùng chung hoạn nạn a, cùng vì Phúc Thanh Bang đỗ máu, lại để cho bọn họ đi hoài nghi huynh đệ gắn bó sinh tử của mình, trong nội tâm bọn họ có chút khó có thể tiếp nhận.

"Cách nghĩ của đại tiểu tôi không phải là không có nghĩ tới, ngay từ đầu tôi cũng hoài nghi là có người muốn đem tội danh này giá họa đến trên người Triệu đường chủ, thế nhưng mà theo tôi điều tra được, thì Triệu đường chủ quả thật chính là người nằm vùng." Vưu Hiên nói, "Đại tiểu thư có thể thử nghĩ một chút, người biết rõ chuyện ở bến tàu không hơn mười người, hiện tại toàn bộ bọn họ đều ở nơi đây.

Nếu như đại tiểu thư không tin thì cô có thể chất vấn từng người một."
Những lời này của Vưu Hiên phi thường độc ác, để cho Tạ Tử Y ở trước mặt nhiều người như vậy đi chất vấn huynh đệ của mình, nếu như thật sự tìm ra người nằm vùng thì còn dễ nói, nếu như tìm không ra, chẳng phải là khiến cho trái tim các huynh đệ trở nên băng giá sao? Mặc dù Tạ Tử Y có chút xúc động, nhưng cô cũng không ngốc, lạnh lùng hừ một tiếng, Tạ Tử Y cũng không nói gì nữa.

"Những huynh đệ biết rõ chuyện này tôi đều điều tra qua, đầu tiên hi vọng những huynh đệ này bỏ qua cho, tôi cũng vì lợi ích của Phúc Thanh Bang mà thôi." Vưu Hiên nói, "Theo điều tra của tôi, bọn họ đều không có bất kỳ khả nghi nào.

Thế nhưng mà, Triệu đường chủ thì lại bất đồng rồi, trước đó vài ngày ông ấy cùng người Yamaguchi Group đi lại rất gần, lui tới vô cùng mật thiết, cho nên, tôi có lý do hoài nghi Triệu đường chủ là người nằm vùng.

Nếu như đại tiểu thư không tin thì có thể đi điều tra.

Hoặc là nói, đại tiểu thư không tin tôi sao? Nếu như đại tiểu thư không tin Vưu Hiên tôi, thì cũng có thể phái người đi điều tra tôi, nếu như tôi có nửa điểm khả nghi, thì Vưu Hiên tôi cam nguyện chịu xử trí theo bang quy."
Tuy Tạ Tử Y không tin Triệu Khải là người nằm vùng, nhưng cô lại càng không có hoài nghi Vưu Hiên là người nằm vùng.

Cho tới nay, biểu hiện của Vưu Hiên cô đều nhìn thấy rõ ràng, lúc nào ông ấy cũng vì lợi ích của Phúc Thanh Bang mà suy nghĩ.

Những năm gần đây, nếu như không có Vưu Hiên thì chỉ sợ Phúc Thanh Bang cũng không có thành như hôm nay.


Đặc biệt là cách đây không lâu, Tạ Tử Y tin tưởng vững chắc, nếu như không có Vưu Hiên thì Phúc Thanh Bang rất có thể đã bị Đạo Điền Hội cùng Cát Xuyên Xã tiêu diệt.

Một người là trợ thủ đắc lực của hắn, là trợ thủ đắc lực mà hắn rất tín nhiệm; một người là con gái ruột của hắn, một mực hỗ trợ quản lý lấy chuyện bang hội.

Khó khăn nhất, không ai qua Tạ Đông Bách rồi, hắn không thể thiên vị con gái của hắn, cũng không thể thiên vị Vưu Hiên, nhất định phải xử lý theo lẽ công bằng.

Đây cũng là một cái điều kiện cơ bản nhất của một người bang chủ.

Ho khan hai tiếng, Tạ Đông Bách nói: "Kỳ thật, tôi cũng không muốn tin tưởng bên trong Phúc Thanh Bang chúng ta có người nằm vùng, cũng không muốn tin tưởng Triệu đường chủ là người nằm vùng, dù sao, ông ấy đã từng cứu mạng tôi và con gái tôi.

Nếu như không có Triệu đường chủ thì tôi cũng sẽ không có địa vị như ngày hôm nay.

Bất quá, bang có bang quy, bên trong Phúc Thanh Bang tuyệt đối không cho phép xuất hiện phản đồ.

Chuyện này tôi đã toàn quyền ủy thác giao cho Vưu Sư Gia điều tra, nếu sự thật đã bày ra trước mặt, cho dù chúng ta không muốn tin tưởng, thì cũng phải tin tưởng."
"Cha, sự thật là gì? Chẳng lẽ bởi vì Triệu đường chủ cùng người Yamaguchi Group từng có lui tới, liền có thể chứng minh ông ấy là người nằm vùng sao? Chuyện này không khỏi có chút gò ép đi a?" Tạ Tử Y vẫn kiên trì ý nghĩ của mình, trong nội tâm thủy chung không muốn tin tưởng Triệu Khải là người nằm vùng.

"Tử Y, chẳng lẽ con đã quên sao? Từ trước tới nay Phúc Thanh Bang chúng ta đều có nghiêm lệnh, đệ tử trong bang tuyệt đối không được phép cùng người những bang phái khác lui tới.

Triệu đường chủ thân là đường chủ Phúc Thanh Bang, chắc có lẽ không thể không biết chuyện này, hơn nữa, Phúc Thanh Bang chúng ta cùng Yamaguchi Group từ trước đến nay đều là tử địch, ông ấy cùng người Yamaguchi Group lui tới nhiều như vậy đã xúc phạm quy củ Phúc Thanh Bang chúng ta." Tạ Đông Bách nói, "Tử Y, cha biết con không tin, thế nhưng mà sự thật đã bày ra trước mặt, chúng ta không thể không tin tưởng ah.


Bất quá, Triệu đường chủ đã bị giết chết, trước kia ông ấy đã từng lập nhiều công lao hãn mã cho Phúc Thanh Bang chúng ta.

Vưu Sư Gia, lấy ra một số tiền ở trong bang tài vụ đưa cho người nhà của ông ấy, tôi nhớ ông ấy có đứa con trai, đúng không? Hảo hảo chiếu cố nó, dù sao Triệu đường chủ đã từng là huynh đệ cùng chung sinh tử với chúng ta."
Nhẹ gật đầu, Vưu Hiên nói: "Bang chủ nhân nghĩa, tôi sẽ an bài mọi chuyện.

Thi thể vợ chồng Triệu đường chủ tôi đã để cho người mang về chuẩn bị hậu sự, tang lễ của ông ấy tôi sẽ lo chu toàn."
Tạ Tử Y há to miệng, vừa muốn nói chuyện, Mặc Long ở bên cạnh lặng lẽ giữ chặt cô lại, ở bên lỗ tai cô nhẹ giọng nói: "Đừng nói nữa, em lại tiếp tục nói thì chẳng phải sẽ khiến cho cha của em khó xử sao."
Có chút sửng sốt, Tạ Tử Y tức giận hừ một tiếng, không nói gì thêm nữa.

Bất kể nói thế nào, Tạ Đông Bách cũng là cha của cô, cũng là bang chủ Phúc Thanh Bang, Tạ Tử Y cũng không thể ở trước mặt nhiều huynh đệ như vậy khiến cho ông ấy xuống đài không được.

Nhìn thấy chuyện này phát triển thành như vậy, Diệp Khiêm có chút bĩu môi, Vưu Hiên quả nhiên rất có nghề ah.

Người như vậy, nếu quả thật chính là người Phúc Thanh Bang thì thật tốt biết bao ah.

Đáng tiếc, ông ấy lại người của Hắc Long hội, rất rõ ràng là không làm được bằng hữu, chỉ có thể làm địch nhân rồi.

Vưu Hiên đã rất xảo diệu hóa giải nguy hiểm của mình, thành công đem thân phận nằm vùng chuyển dời đến trên người Triệu Khải.

Diệp Khiêm một mực đều lẳng lặng nhìn Vưu Hiên biểu diễn, cùng với xem xét phản ứng của những đường chủ còn lại.

Rất hiển nhiên, Vưu Hiên ở bên trong Phúc Thanh Bang có địa vị rất cao, tuy những đường chủ có chút hoài nghi đối với chuyện này, nhưng cũng không ai đứng ra thay Triệu đường chủ nói một câu nào.

Diệp Khiêm âm thầm suy nghĩ, hắn muốn nhìn xem Vưu Hiên còn có thủ đoạn gì nữa.


"Chuyện của Triệu Khải đối với Phúc Thanh Bang chúng ta có ảnh hưởng thập phần ác liệt, chẳng những thiếu chút nữa đã hại Phúc Thanh Bang chúng ta có lỗi với minh hữu, mà còn làm bại hoại danh dự Phúc Thanh Bang chúng ta." Dừng một chút, Vưu Hiên nói tiếp, "Bất quá, chuyện này đã cho chúng ta một hồi chuông cảnh tỉnh, chính là bên trong Phúc Thanh Bang chúng ta có người nằm vùng, có người do Hắc Long hội xếp vào bên trong nội bộ chúng ta.

Như vậy, có còn người nằm vùng nào nữa hay không? Có còn người do Hắc Long hội phái tới đây nằm vùng nữa không? Có người do những tổ chức khác phái tới đây nằm vùng hay không? Trước đây ít năm, Phúc Thanh Bang chúng ta phát triển quá nhanh, tố chất nhân viên cũng chênh lệch đi rất nhiều, rất có thể sẽ có rất nhiều kẻ nằm vùng nhân cơ hội tiến vào.

Hơn nữa, hơn một năm nay lại bị Đạo Điền Hội cùng Cát Xuyên Xã chèn ép, ở trước mặt lợi ích, không biết sẽ lại có bao nhiêu huynh đệ phản bội..."
"Ý của Vưu Sư Gia là bên trong chúng ta còn có người nằm vùng hả? Vưu Sư Gia có phải cũng hoài nghi chúng tôi là người nằm vùng hay không?" Bị một gã đàn ông trung niên mập mạp mở miệng cắt đứt lời nói, nên trên khuôn mặt của Vưu Hiên hiển nhiên có chút phẫn nộ, "Vưu Sư Gia, chúng tôi đều là người vì Phúc Thanh Bang lập được công lao hãn mã, lúc tôi trở thành đệ tử Phúc Thanh Bang, thì không biết ông còn ở nơi nào.

Như thế nào? Hiện tại ngay cả chúng tôi mà ông cũng hoài nghi sao? Cảm thấy chúng tôi là người bán đứng Phúc Thanh Bang? Vì cái gì? Chúng tôi có lý do gì để bán đứng Phúc Thanh Bang, có lý do gì để làm kẻ nằm vùng ah.

Chuyện của Triệu đường chủ, tôi đã không muốn nói rồi, chuyện ông ấy có phải là người nằm vùng hay không thì tôi xin bảo lưu lấy ý kiến của mình, bất quá nếu Vưu Sư Gia đã điều tra ra được rồi, thì tôi đây cũng không thể nói gì nữa.

Thế nhưng mà hôm nay, Vưu Sư Gia bắn tên không đích, đem mục tiêu hoài nghi đến trên người tất cả đệ tử Phúc Thanh Bang, có phải có chút khuếch đại hay không? Chẳng lẽ Vưu Sư Gia còn chê Phúc Thanh Bang chúng ta không đủ loạn hay sao?"
Gã đàn ông trung niên mập mạp có chút cường ngạnh, hơn nữa bên trong lời nói đối với Vưu Hiên tràn đầy phẫn nộ, rất hiển nhiên, hắn là người đã sớm bất mãn Vưu Hiên rồi.

Kỳ thật, chuyện này cũng khó trách, bọn họ đều là nhóm người sớm nhất.

Lúc hắn gia nhập Phúc Thanh Bang bất quá chỉ mới mười tuổi mà thôi, hôm nay đã qua năm mươi năm, năm mươi năm này, hắn vì Phúc Thanh Bang lập được bao nhiêu công lao hãn mã.

Không nói hồi báo rồi, ít nhất cũng không thể hoài nghi hắn bất trung đối với Phúc Thanh Bang a? Lúc trước Tạ Đông Bách có thể ngồi trên vị trí bang chủ, hắn cũng xuất ra không ít sức lực, hơn nữa hắn cũng nhìn trúng năng lực của Tạ Đông Bách, biết rõ Tạ Đông Bách có thể mang Phúc Thanh Bang đi về nơi huy hoàng.

Thế nhưng mà những năm gần đây, Tạ Đông Bách rõ ràng có chút không được như xưa, phần lớn sự vụ trong bang đều giao cho Vưu Hiên xử lý.

Vưu Hiên cáo mượn oai hùm, hắn đã sớm không quen nhìn rồi, chỉ là những năm qua hắn cũng rất ít khi tham dự sự vụ trong bang, cho nên cũng chỉ mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua, nhưng bây giờ Vưu Hiên lại mượn cơ hội làm khó dễ, đem chuyện này mở rộng, chuyện này không khỏi khiến cho hắn cảm giác được Vưu Hiên đang có ý đồ khác..


Bình luận

Truyện đang đọc