SIÊU CẤP BINH VƯƠNG

Bị ánh mắt Diệp Khiêm nhìn chằm chằm, Lôi Thái giống như đặt mình trong hầm băng, trong nội tâm không khỏi có chút cảm giác sợ hãi. Càng là người đang ở địa vị cao như hắn đã quen an nhàn sinh hoạti, đối với tử vong càng tràn đầy sợ hãi. Nhưng mà, Lôi Thái dù sao cũng đã trải qua mưa gió, cũng không phải tùy tùy tiện tiện có thể bị dọa sợ.

Nhìn thấy Diệp Khiêm từng bước một hướng mình đi tới, Lôi Thái nói: "Làm gì? Muốn giết ta sao? Hừ, ta cho ngươi biết, ngươi nếu như dám đụng đến ta một chút, ta cam đoan ngươi hôm nay không bước ra khỏi hội sở được."

Diệp Khiêm khóe miệng hiện lên một nụ cười ta, nói: "Ta đây ngược lại thật sự rất muốn thử xem, xem ai có thể lưu được ta." Vừa mới nói xong, Diệp Khiêm đột nhiên tăng thêm tốc độ, một quyền hướng Lôi Thái đánh qua.

Lôi Thái có thể chưởng quản nghiệp vụ giải trí của Trần Phù Sinh, công phu tự nhiên không kém, tuy những năm này có chút mập ra, rất ít động tay, nhưng là dù sao vẫn còn nội tình. Trông thấy Quyền Đầu của Diệp Khiêm đánh tới, Lôi Thái hừ lạnh một tiếng, nói: "Cùng ta liều mạng, ngươi còn non lắm." Nói xong, một quyền nghênh đón nắm đấm của Diệp Khiêm.

Diệp Khiêm muốn lấy Lôi Thái lập uy, muốn có hiệu quả rung động, vì vậy Diệp Khiêm căn bản cũng không có nghĩ tới thông qua kỹ năng chiến đấu của mình bắt lấy Lôi Thái, mà là áp dụng cùng hắn cứng đối cứng. Nếu như dựa theo hình thể cùng trên lực lượng mà nói, Diệp Khiêm không thể nghi ngờ so với bởi Lôi Thái thấp hơn một bậc, nhưng mà Diệp Khiêm cũng không phải loại người chỉ biết sử dụng man lực, cho dù là đối quyền, đó cũng cần kỹ thuật, làm sao có thể gia tăng lực trùng kích lực lượng của mình, đây là điều trọng yếu nhất. Hơn nữa, Diệp Khiêm khổ luyện ám kình, khiến cho uy lực quyền đầu của Diệp Khiêm lớn hơn rất nhiều.

Diệp Khiêm khom người bước tới ra quyền. Hai đấm đụng vào nhau, chỉ nghe một tiếng "Răng rắc" tiếng xương cốt vỡ vụn truyền đến, thân thể cao lớn của Lôi Thái bị nện bay rớt ra ngoài, xương tay toàn bộ đứt gãy. Diệp Khiêm theo sát phía sau, một chiêu Bát Cực Quyền Thiếp Sơn Kháo đụng vào thân thể của Lôi Thái. "Phanh" một tiếng, thân thể Lôi Thái trùng trùng điệp điệp đâm vào trên tường, sau đó vô lực rơi trên mặt đất, chỉ còn lại hơi thở đứt quãng khi có khi không.

Đám quản lý không khỏi chấn động, bọn hắn quả thực không thể tin được công phu của Diệp Khiêm không lại cao đến như vậy, có thể đem đệ nhất thủ hạ của Trần Phù Sinh một chiêu hạ gục. Trọng yếu hơn là, vừa rồi lúc đối chiến, sát khí mà Diệp Khiêm phát ra không phải bình thường người có thể có được, chỉ có trải qua vô số lần sinh tử, mới có thể dưỡng ra sát khí như vậy.

Cố Minh Hùng thì càng kinh hãi không thôi, nhớ tới chuyện vừa rồi không khỏi có chút kinh hồn táng đảm, trong nội tâm âm thầm may mắn vừa rồi Diệp Khiêm không có nổi sát tâm, nếu không mình chỉ sợ đã thành bộ thi thể.

Diệp Khiêm chậm rãi đi đến bên cạnh Lôi Thái, giạng chân ngồi ở trên người của hắn, một quyền tiếp một quyền hướng đầu của hắn đánh. Mỗi lần hắn đánh lên đầu Lôi Thái, cũng làm cho những quản lý kia không khỏi run rẩy theo. Tên điên, người này quả thực là tên điên, đây là ý nghĩ trong nội tâm của tất cả quản lý giờ phút này đối với Diệp Khiêm.

Lúc này, cửa phòng hội nghị mở ra, một đám ước chừng hơn hai mươi người lộn xộn tràn vào, đoán chừng đây là người của Lôi Thái dùng để mai phục. Chỉ là, Lôi Thái tựa hồ có chút đánh giá cao bản thân rồi, vừa cùng Diệp Khiêm cãi nhau liền trở mặt, chỉ cho bốn người tiến đến, đây cũng là việc mà hắn trước đó đã an bài tốt, cho rằng như vậy đã đủ trấn áp Diệp Khiêm. Đáng tiếc, tự cho là đúng, phải mất mạng của mình.

Trong ánh mắt của Ngô Hoán Phong hiện lên một đạo sát ý, chắn những người trước mặt lại. Hơn hai mươi người, nhìn thấy Lôi Thái bị Diệp Khiêm áp dưới thân thể, giống như một khối thịt heo bị chà đạp, kinh ngạc giật mình không biết phải làm sao.

Lôi Thái đừng nói phản kháng, mà ngay cả khí lực khóc thét đều không có, sau đó đầu của Lôi Thái bị Diệp Khiêm bẻ xuống. Diệp Khiêm dùng áo của Lôi Thái lau sạch sẽ máu trên tay, chậm rãi đứng lên, nhìn lướt qua hơn hai mươi người kia, nói: "Lôi Thái dám phạm thượng, xúc phạm quy định của lão, đã bị ta ngay tại chỗ giết chết. Ta biết rõ các ngươi đều là bị hắn kích động, chỉ cần các ngươi về sau hảo hảo công tác, ta sẽ bỏ qua chuyện cũ."

Những người kia không phải là người ngu, Lôi Thái đều đã chết, bọn hắn còn liều làm cái gì ah. Hơn hai mươi người toàn bộ quỳ xuống, cùng kêu lên: "Đa tạ lão bản khai ân."

Diệp Khiêm thoả mãn nhẹ gật đầu, nói: "Tốt rồi, đem thi thể Lôi Thái mang ra ngoài đi. Tuy hắn bất nhân, nhưng là ta cũng không thể bất nghĩa, dù sao hắn cũng đi theo lão bản tranh đấu giành thiên hạ. Hảo hảo an trí thi thể của hắn, chúng ta phải cho hắn một cái tang lễ nở mày nở mặt."

Những người kia đáp ứng, mang thi thể của Lôi Thái đi ra ngoài.

Diệp Khiêm trở lại vị trí ngồi xuống, rút ra một điếu thuốc ngậm trong miệng, một gã quản lý bên cạnh cuống quít đưa qua bật lửa cho Diệp Khiêm nhen nhóm. Diệp Khiêm thoả mãn cười cười, thân thể nghiêng nghiêng tựa ở trên mặt ghế, nói: "Tốt rồi, chúng ta tiếp tục nói chuyện chánh sự a."

Giờ này khắc này, ở đâu còn có quản lý dám làm chim đầu đàn lần nữa, cả đám đều nghe lời giống như cháu trai. Bất quá Diệp Khiêm cũng tinh tường, mình chỉ tạm thời chấn nhiếp bọn hắn, để cho bọn hắn không dám sinh ý nghĩ phản bội mà thôi, nhưng đây đều là một đám lão hồ ly, nói không chừng sau khi rời khỏi đây liền nghĩ biện pháp đối phó với mình.

"Tuy ta không biết vì cái gì lão bản để cho ta thừa kế hắn, luận tư cách, luận bối phận, luận lịch duyệt, ta đều không bằng các vị đang ngồi ở đây. Nhưng hắn đã chọn ta là người kế nghiệp, cho dù múa rìu qua mắt thợ cũng tốt, không biết lượng sức cũng thế, hiện ta đang tiếp thu sản nghiệp của hắn. Thì ta phải hảo hảo trông coi, nếu không sẽ có lỗi với lão bản trên trời. Hiện tại chúng ta nói là loạn trong giặc ngoài cũng không đủ. Có rất nhiều người đang ngấp nghé sản nghiệp của lão bản. Rất nhiều tình huống tất cả mọi người so với ta đều rõ hơn nhiều. Chờ qua thời gian này, mọi chuyện ổn định lại, nếu như mọi người cảm thấy ta làm không tốt thì cứ chọn người khác ta cam tâm tình nguyện rời khỏi." Diệp Khiêm chậm rãi nói, lấy lui làm tiến, vẫn có thể xem là một phương pháp xử lý tốt.

Nghe xong lời này, ngoại trừ Mã Sơn Hà cùng Trình Văn, năm quản lý còn lại con mắt không khỏi sáng ngời, lập tức tinh thần tỉnh táo. Năm quản lý tùy tiện ngáng chân, đến lúc đó lại lôi kéo Mã Sơn Hà, muốn đem Diệp Khiêm kéo xuống, thật là dễ như trở bàn tay.

Nhưng mà, bọn hắn lại không để ý đến Diệp Khiêm có cho bọn hắn cơ hội này hay không. Vì cái gì mỗi đời tân hoàng đế sau khi đăng cơ tổng liền thu thập một chút lão nhân? Bởi vì này những người này cậy già lên mặt, tự cho là công cao lấn chủ, thậm chí không đem Hoàng Thượng để vào mắt. Diệp Khiêm tự nhiên cũng sẽ không ngoại lệ, chỉ cần tạm thời ổn định những người này, Diệp Khiêm sẽ có năng lực tiêu diệt từng bộ phận, khiến cho bọn hắn đem toàn bộ quyền hành giao ra đây.

Bình luận

Truyện đang đọc