SIÊU CẤP BINH VƯƠNG

Mọi người kinh ngạc nhìn sang, chỉ thấy cổ tay của Tư Đồ Lập bị cắm một thanh phi đao. Diệp Khiêm khóe miệng tươi cười, quay đầu nhìn về cửa ra vào quán bar, chỉ thấy một gã nam tử trẻ tuổi chậm rãi đi đến. Biểu lộ yên lặng, bộ dáng tuấn tú, chỉ là cánh tay trái của hắn chỉ có một ống tay áo trống rỗng theo gió mà bay lên.

Đi đến bên người Diệp Khiêm, nam tử trẻ tuổi nhẹ gật đầu, kêu lên: "Lão đại!"

Diệp Khiêm mỉm cười, giơ tay ôm hắn, kích động nói: "Sao ngươi lại tới đây?"

"Nhiên tỷ đã đến, cho nên ta cùng đi theo." Thiếu niên trả lời rất bình tĩnh.

"Nhiên tỷ cũng tới?" Diệp Khiêm nghe được không khỏi đau đầu.

Thiếu niên quay đầu nhìn Mặc Long, giơ tay ôm Mặc Long, nói: "Thật lâu không thấy."

"Đúng vậy a, thật lâu không thấy." Mặc Long cũng chăm chú ôm thiếu niên, nói.

Ở bên trong Nanh Sói, người trẻ tuổi này là người mà Diệp Khiêm luôn cảm thấy áy náy, đối với hắn, Diệp Khiêm trong nội tâm luôn tràn đầy áy náy cùng tự trách. Thiếu niên này gọi là Ngô Hoán Phong, biệt hiệu là Phi Thiên Sói, với khả năng sử dụng phi đao thần thánh, có thể nói phi đao trong tay của hắn giống như có được tính mạng. Tay của hắn, là vì Diệp Khiêm mà mất.

Diệp Khiêm rõ ràng nhớ rõ, đêm đó Ngô Hoán Phong toàn thân là máu từ bên ngoài trở về, nguyên cánh tay trái mất đi, máu tươi chảy đầy toàn thân. Khi thấy Diệp Khiêm, Ngô hoán phong khóe hiện lên bộ dáng tươi cười, từ trong lòng ngực móc ra cây chùy thủ một tay màu hồng đỏ thẫm đưa tới, nói: "Huyết sóng, ta lấy lại cho ngươi."

Diệp Khiêm vuốt ve thân huyết sóng, nước mắt ngăn không được chảy xuống, chì vì một thanh chùy thủ, Ngô Hoán Phong đã mất đi một cánh tay. Đối với một gã quân nhân, một gã lính đánh thuê tùy thời mạng sống đều có thể bị uy hiếp mà nói, mất đi một cánh tay đại biểu cho đã mất đi nữa tính mạng. Ngô Hoán Phong có chút nở nụ cười, nói: "Một cánh tay mà thôi, không có nó ta cũng không thua bất luận kẻ nào." Ngô Hoán Phong đã làm được, dù cho không có cánh tay trái, thì phi đao của hắn cũng xuất thần nhập hóa, coi như là cận chiến cũng không thua bất luận người nào bên trong Nanh Sói.

Huyết sóng, là thanh chùy thủ chém sắt như chém bùn, cho đến nay cũng không có ai nghiên cứu ra nó được làm từ chất liệu gì. Bất luận máy dò xét kim loại nào đối với nó cũng không có phản ứng, đây cũng là nguyên nhân Diệp Khiêm mỗi lần ngồi máy bay đều có thể thuận lợi đem huyết sóng mang bên mình. Thanh chùy thủ này nguyên gốc được cất giữ trong viện bảo tàng nước Yemen, trong lúc vô tình bị Diệp Khiêm trông thấy, hơn nữa thấy thanh chùy thủ này toàn thân giống như có máu huyết lưu động nên rất thích. Tuy Diệp Khiêm lúc đó biểu lộ cũng không có quá biến hóa, nhưng Ngô Hoán Phong đi theo bên cạnh Diệp Khiêm cảm giác được Diệp Khiêm đối với Huyết Sóng kia rất yêu thích. Vì vậy, lúc màn đêm buông xuống hắn liền vụng trộm tiềm nhập nhà bảo tàng, đem thanh chùy thủ này trộm ra. Thế nhưng mà, trong lúc vô tình gặp phải lính đánh thuê Asgaard German Security Group đang cùng bộ đội đặc chủng Yemen làm nhiệm vụ gần đó.

Asgaard German Security Group được lập bởi Thomas Kaltegartner, bên trong thành viên đều là bộ đội đặc chủng đã xuất ngũ, vô luận là kỹ thuật dùng súng hay là năng lực tác chiến năng đều không thể khinh thường.

Ngô Hoán Phong tuy đào thoát khỏi Asgaard German Security Group đuổi bắt, nhưng cũng đã mất đi một cánh tay trái. Về sau, đợi Ngô Hoán Phong sau khi thương thế lành, Diệp Khiêm cũng không có lại để cho hắn đi chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm nữa, mà là đưa hắn đến tập đoàn Hạo Thiên phụ trách an toàn cho Tống Nhiên.

"Các ngươi tới lúc nào? Như thế nào cũng không cho chúng ta biết một tiếng, để ta còn đi đón các ngươi." Diệp Khiêm có chút oán trách nói.

"Là Nhiên tỷ nói muốn cho ngươi một kinh hỉ." Ngô Hoán Phong nói, "Chúng ta cũng là vừa đến không có bao lâu, Jack nói cho ta biết ngươi cùng Mặc Long ở chỗ này, cho nên ta tới đây."

Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, sau đó có chút buồn bực thở dài, nói: "Nhiên tỷ nàng tới đây làm cái gì à? Thật sự là phiền toái."

Ngô Hoán Phong cùng Mặc Long nhịn không được có chút nở nụ cười, bọn hắn rất thích xem bộ dạng của Diệp Khiêm ở trước mặt Tống Nhiên."Nhiên tỷ nói dù sao tổng bộ hiện tại cũng không có chuyện gì, tập đoàn đang tại thành phố Thượng Hải phát triển cũng cần người đến giám sát, cho nên sẽ đến đây giám sát công việc tránh bị sai soát." Ngô Hoán Phong nói.

Diệp Khiêm có chút dở khóc dở cười, cái gì mà tập đoàn ở thành phố Thượng Hải phát triển cần người giám sát, còn không phải nữ nhân kia lâu không có tra tấn mình nên có chút ngứa tay sao."Một hồi sau khi trở về chúng ta sẽ trò chuyện." Diệp Khiêm vỗ vỗ bả vai Ngô Hoán Phong, nói.

Ngô Hoán Phong khẽ gật đầu, đi đến bên người Tư Đồ Lập, nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái, một cước đá vào trên người của hắn, tay phải bắt lấy chuôi của thanh phi đao, rút ra. Lập tức, Tư Đồ Lập phát ra âm thanh thảm thiết giống như heo bị giếtt, máu tươi phun ra khắp mặt đất.

Diệp Khiêm chậm rãi đi tới, ở bên người Tư Đồ Lập ngồi chồm hổm xuống, vỗ vỗ mặt của hắn, nói: "Về sau đừng có cho ta thấy ngươi, nếu không sẽ không dễ dàng như hôm nay đâu."

Tư Đồ Lập lúc này đâu còn khí lực đáp lời, chỉ là không ngừng thấp giọng khóc thét. Diệp Khiêm nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, chậm rãi đứng lên, nói: "Ngươi đánh bị thương huynh đệ của ta, hôm nay phải lưu lại một thứ với tư cách tạ lỗi, ngươi cảm thấy thế nào?"

"Ngươi... Ngươi muốn cái gì?" Tư Đồ Lập nhịn đau nhức, hỏi.

"Tay phải của ngươi." Diệp Khiêm thản nhiên nói.

"Không... Không muốn." Tư Đồ Lập sợ hãi nói, "Ta... Ta có thể cho ngươi tiền, ngươi muốn bao nhiêu cũng được."

Diệp Khiêm khinh thường nở nụ cười, không có lên tiếng. Ngô Hoán Phong trực tiếp đi tới, cầm lấy chùy thủ trong tay đâm xuống dưới. Lực lượng to lớn, xuyên thấu cổ tay của Tư Đồ Lập, đưa hắn cả cánh tay của hắn đính trên sàn nhà. Sau đó, Ngô Hoán Phong mặt không biểu tình chậm rãi vung chủy thủ, đem bàn tay phải của Tư Đồ Lập từ chỗ cổ tay ngay ngắn cắt rơi xuống. Tư Đồ Lập kêu thảm thiết, lập tức bất tỉnh nhân sự.

Làm xong hết thảy, Ngô Hoán Phong dùng áo của Tư Đồ Lập lau sạch sẽ máu trên chủy thủ, chậm rãi đứng lên, đem chủy thủ thu nhập trong ngực.

"Bạn thân, ngươi quá khốc rồi, ngươi vừa rồi phóng phi đao có phải hay không giống như trên giang hồ thất truyền đã lâu "tiểu Lý phi đao"?" Vạn Xuân Hoa đi tới, nói.

Ngô Hoán Phong nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, không nói gì.

"Đjxmm~, "tiểu Lý phi đao", ngươi cho là đang đóng phim kiếm hiệp." Diệp Khiêm trừng Vạn Xuân Hoa, nói, "Hắn là huynh đệ Nanh Sói chúng ta, gọi là Phi Thiên Sói Ngô Hoán Phong. Hoán Phong, đây là bằng hữu của ta tại thành phố Thượng Hải."

Ngô Hoán Phong nhìn Vạn Xuân Hoa, chỉ nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, cũng không có quá nhiều biểu lộ.

Diệp Khiêm nhìn thoáng qua Vạn Xuân Hoa toàn thân đều là vết thương, nói: "Ta còn có việc phải đi làm, để cho Thiết Trụ đưa ngươi đi bệnh viện a."

Bình luận

Truyện đang đọc