Dù sao ở trong bệnh làm việc chung lâu như vậy, đối với Thẩm Nguyên nàng cũng biết một ít. Kỳ thật nàng cũng không ưa thích cách làm người của Thẩm Nguyên, cũng biết Thẩm Nguyên đối với Lâm Nhu Nhu trong lòng có ham muốn, nói thật, nếu như Lâm Nhu Nhu thật sự cùng hắn đi lại với nhau, nàng sẽ tiếc thay cho Lâm Nhu Nhu. Bất quá rất may mắn, Lâm Nhu Nhu đối với Thẩm Nguyên không có tình cảm gì, nghe Diệp Khiêm tự giới thiệu là bạn trại của Lâm Nhu Nhu, nàng không khỏi có chút sửng sốt, âm thầm phỏng đoán chỉ sợ là một hồi đại chiến sắp nổ ra.
Nàng đã đoán đúng, đại chiến đúng là có nổ ra, bất quá chỉ là Diệp Khiêm đơn phương chà đạp Thẩm Nguyên mà thôi. Tuy Thẩm Nguyên là chủ nhiệm bệnh viện, ở bệnh viện có quyền lực rất lớn, người nhà bệnh nhân đều làm mọi cách nịnh nọt nịnh bợ hắn, nhưng ở trước mặt Diệp Khiêm, hắn bất quá chỉ là một con tép nhãi nhép mà thôi.
Sau khi Y tá trưởng chỉ cho Diệp Khiêm vị trí của văn phòng Thẩm Nguyên, liền rời đi. Loại chuyện này nàng tự nhiên là không tiện nhúng tay. Diệp Khiêm bảo Lâm Nhu Nhu đi ra cửa bệnh viện chờ mình, không cần lo lắng, chính mình sẽ có chừng mực. Lâm Nhu Nhu ngoan ngoãn gật đầu, hướng cửa bệnh viện đi ra.
Diệp Khiêm vốn không muốn cùng Thẩm Nguyên quá mức so đo, dù sao người ta theo đuỗi Lâm Nhu Nhu cũng không có sai, chỉ là hắn không nên dùng thủ đoạn đê tiện như vậy; hơn nữa, tham gia hoạt động cứu viện của tổ chức Chữ Thập Đỏ quốc tế lần này, là mộng tưởng của Lâm Nhu Nhu, Diệp Khiêm tuyệt đối không cho phép Thẩm Nguyên tước đoạt giấc mộng này của Lâm Nhu Nhu.
Không có gõ cửa, Diệp Khiêm trực tiếp đẩy cửa đi vào văn phòng của Thẩm Nguyên. Trầm Nguyên tuổi cũng không lớn, tối đa chỉ 30 mà thôi, có thể có thành tích như hôm nay, thì cũng là thanh niên tài tuấn."Ai cho ngươi vào?" Trông thấy Diệp Khiêm, Thẩm Nguyên ngẩng đầu phẫn nộ nói.
Diệp Khiêm khóe miệng hiện lên nụ cười tà, trực tiếp đi đến trước Thẩm Nguyên ngồi xuống, nhếch chân lên bắt chéo, lấy ra thuốc lá đốt lên, chậm rãi hít một hơi."Đi thẳng vào vấn đề a, là ngươi muốn Lâm Nhu Nhu đêm nay tăng ca?" Diệp Khiêm chậm rãi hỏi.
"Đúng vậy." Thẩm Nguyên nói, "Đây là quy định của bệnh viện chúng ta, nếu như nàng không muốn có thể từ chức không làm. Ngươi tuy là bạn trai của nàng, nhưng ngươi cũng không có tư cách nhúng tay vào chế độ quản lý của bệnh viện chúng ta?"
Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười, nói: "Ta không có quyền lợi quản lý bệnh viện các ngươi bệnh, bất quá mọi chuyện đều tồn tại chữ lý, ngươi làm như vậy rõ ràng là cố ý làm khó dễ. Đúng rồi, ta còn nghe nói ngươi có ý định hủy bỏ không cho Nhu Nhu tham gia hoạt động cứu viện của tổ chức Chữ Thập Đỏ quốc tế lần này phải không?"
"Chuyện này ta không cần phải giải thích cho ngươi, bệnh viện của chúng ta đều phương pháp làm việc riêng của mình." Thẩm Nguyên nói.
Diệp Khiêm cười lạnh, đứng lên, nhìn chằm chằm vào Thẩm Nguyên nói: "Đcm, chớ ở trước mặt của ta giả trang bức. Nếu như Nhu Nhu là vì kỹ năng bản thân không đủ mà bị tổ chức Chữ Thập Đỏ quốc tế cự tuyệt, ta không lời nào để nói, nhưng nếu là có người dám cản trở, ta tuyệt đối sẽ không cho phép."
"Ngươi... Ngươi như thế nào lại mắng chửi người khác?" Trông thấy Diệp Khiêm thái độ cường ngạnh, Thẩm Nguyên có chút sửng sốt, trong nội tâm không khỏi có chút sợ hãi. Hắn là loại người chuyên bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, nếu có người nhà bệnh nhân cầu hắn, hắn sẽ bày ra bộ mặt tham lam háo sắc. Lúc trước thái độ của Diệp Khiêm cũng coi như khách khí, hơn nữa Diệp Khiêm ăn mặc cũng không có gì đặc biệt, cho nên hắn tự nhiên cho rằng Diệp Khiêm là người dễ bắt nạt, bỗng nhiên trông thấy Diệp Khiêm nổi bão, trong nội tâm khó tránh khỏi có chút chột dạ."Một... Một chút tố chất đều không có." Thẩm Nguyên nói thầm.
"Hừ, cùng loại người như ngươi mà còn cần có tố chất sao?" Diệp Khiêm vừa nói vừa rút Huyết Sóng ra, cắm ở trên mặt bàn trước mặt hắn, nói, "Tốt nhất đừng làm cho ta biết ngươi ở sau lưng đùa nghịch âm mưu gì, bằng không mà nói, ta không ngại cho ngươi biết mùi vị của máu tươi."
Thân đao Huyết Sóng ẩn ẩn tản ra hàn khí cùng sát ý. Với tư cách là một thanh chùy thủ uống vô số máu người, Huyết Sóng dĩ nhiên đã có linh tính, trên người của nó tản ra khí tức tử vong, như phảng phất là lưỡi hái của tử thần, một khi ra khỏi vỏ tùy thời lấy đi linh hồn của người khác.
Thẩm Nguyên lần đầu gặp chuyện như vậy, bình thường giả trang bộ dáng chính nhân quân tử, lúc này thì đã sợ đến toàn thân run rẩy không thôi. Diệp Khiêm cũng không có quá phận, dù sao Lâm Nhu Nhu về sau còn phải ở chỗ này đi làm, Thẩm Nguyên mặc dù có chút tiểu nhân, bất quá cũng còn chưa tới mức phải chết. Lạnh lùng hừ một tiếng, Diệp Khiêm nói: "Nhớ kỹ lời nói của ta!" Vừa nói vừa rút Huyết Sóng ra, ở trên khuôn mặt của Thẩm Nguyên vỗ hai cái, quay người đi ra ngoài.
Thấy Diệp Khiêm rời khỏi, nội tâm của Thẩm Nguyên cuối cùng cũng an tâm xuống.
Lái chiếc xe Porsche lừa từ chỗ Thanh Phong, Diệp Khiêm chở Lâm Nhu Nhu hướng nhà lão tía chạy tới. Trước kia sống ở khu người nghèo, Diệp Khiêm vừa mua một căn nhà ba phòng ngủ một phòng khách, đem lão tía cùng Hàn Tuyết đón tới. Mới đầu lão tía cũng không nguyện ý, nói Diệp Khiêm có tiền thì nên tiết kiệm, đợi về sau lúc lấy vợ thì lại dùng. Bất quá, Diệp Khiêm nói là cùng đại ca Tam đệ hùn tiền mua, với lại hiện tại công tác của mình rất ổn định, để cho lão tía không cần lo lắng. Khuyên rất lâu, lão tía mới đáp ứng dời đi qua.
Hàn Tuyết tự nhiên cũng chuyển tới, tiểu nha đầu đã tốt nghiệp sơ trung, cũng đã thi lên cao trung xong, sáu tháng cuối năm sẽ chuyển lên học cao trung.
Trên đường trở về, Lâm Nhu Nhu kiên trì muốn mua chút ít lễ vật, Diệp Khiêm không lay chuyển được nàng, đành phải cùng nàng đi cửa hàng tùy tiện mua một ít gì đó. Bất quá, Lâm Nhu Nhu lại chọn vô cùng cẩn thận, rất dụng tâm.
Sau khi về đến nhà, gõ cửa, Hàn Tuyết mở cửa trông thấy Diệp Khiêm cùng Lâm Nhu Nhu, có chút sửng sốt, sau đó nở nụ cười, kêu lên: "Nhị ca!" Bất quá, dáng tươi cười lại có chút miễn cưỡng, cái này để cho Diệp Khiêm có chút kinh ngạc.
Diệp Khiêm cười cười, nói: "Đây là Hàn Tuyết, muội muội của anh."
Lâm Nhu Nhu rất lễ phép nở nụ cười, nói: "Chào em!"
Hàn Tuyết chỉ là nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, nói tiếp: "Mau vào đi, lão tía đang nấu cơm, em phải đi hỗ trợ."
Lúc này, trong phòng bếp cũng truyền đến âm thanh của lão tía, "Tiểu Tuyết, có phải nhị ca của ngươi đã trở về?"
"Đúng vậy a!" Hàn Tuyết lên tiếng, cúi đầu hướng phòng bếp đi đến.
"Ah, tiểu nhị a, các ngươi ngồi ở phòng khách đợi chút, cơm nước sắp nấu xong rồi." Lão tía nói.
Diệp Khiêm nắm tay Lâm Nhu Nhu đi vào. Lâm Nhu Nhu có chút kinh ngạc hỏi: "Tiểu Tuyết nàng làm sao vậy? Giống như có chút không vui."
Diệp Khiêm cũng không rõ ràng, ha ha nở nụ cười nói: "Tiểu nha đầu cũng đã đến thời kỳ trưởng thành rồi, thời kỳ trưởng thành nữ hài tử đều rất khó suy đoán. Ha ha!"