Kỳ thật Diệp Khiêm hoài nghi cũng không phải là không có nguyên nhân, chỉ cần nói tới biểu hiện vừa rồi củai An Tư khi nghe hắn tự thuật, tuy cô che giấu vô cùng nhanh, nhưng Diệp Khiêm vẫn có thể nắm bắt được. Loại biểu hiện này không giống như là biểu hiện của một người mẹ khi nghe đứa con thất lạc nhiều năm của mình nói ra cuộc sống mà nó đã trải qua, bởi vì cũng không có bao nhiêu đau lòng cùng kinh ngạc, thật giống như là đã sớm biết trước rồi.
Tuy Diệp Khiêm cũng không muốn đi hoài nghi, dù sao trong lòng của Diệp Khiêm vẫn luôn khát vọng có một phần tình thương của mẹ, cho dù chỉ là một chút thôi thì cũng rất đáng giá. Có thể là do hoàn cảnh sống của Diệp Khiêm, cho nên trong tiềm thức của Diệp Khiêm đối đãi với người chợt xông vào cuộc sống mình đều có chút nghi ngờ.
Hiện tại Diệp Khiêm biểu hiện ra thoạt nhìn thì có vẻ rất thành công cùng hạnh phúc, kỳ thật chỉ có hắn tự biết, hắn phải bước đi rất thận trọng, bởi vì không biết lúc nào sẽ có người ở sau lưng cho hắn một đao. Huống chi, trên người hắn còn gánh vác tương lai của rất nhiều người, hắn không thể không cân nhắc mọi chuyện chu toàn, bởi vì chỉ cần hắn không cẩn thận một lần, thì rất có thể sẽ thất bại thảm hại, vĩnh viễn không thể đứng dậy nổi.
Bất kể như thế nào, Diệp Khiêm đều phải biết rõ chuyện này là thật hay giả.
Sau khi nổ máy xe rời khỏi bệnh viện, Diệp Khiêm liền chuẩn bị lái ô-tô đến chỗ Lý Tể Thiên đang ở, cùng hắn thảo luận một chút về kế hoạch phát triển ở tỉnh Hải Nam trong tương lai. Thế nhưng mà, xe mới chạy đi ra ngoài không có bao lâu, bỗng nhiên có hai chiếc xe ngăn cản đường đi của hắn. Nếu như không phải Diệp Khiêm phanh lại nhanh, thì chỉ sợ đã đụng nhau rồi.
Diệp Khiêm khẩn cấp dừng xe lại, ngẩng đầu nhìn lại, thì thấy bốn người trẻ tuổi mặc âu phục từ bên trong hai chiếc xe bước xuống, bọn họ đều đeo một bộ kính râm. Bốn người đứng thẳng chỉnh tề, một người trong đó mở cửa xe, một người trẻ tuổi rất nhã nhặn từ trong xe đi ra.
Mỉm cười, Diệp Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu, âm thầm thầm nghĩ, người nên tới chung quy cũng tới a. Chỉ là Diệp Khiêm thật không ngờ đối phương vậy mà có thể tìm ra mình nhanh như vậy, xem ra cũng có chút năng lực a.
Người tới không phải ai khác, chính là Lôi Giang thành viên hội Intelligent. Diệp Khiêm sửa sang lại y phục của mình một chút, mở cửa xe đi ra ngoài, cũng không nhìn Lôi Giang, mà chạy đến trước xe của mình nhìn một chút, lẩm bẩm nói: "Mịa, còn khá tốt." Sau đó ngẩng đầu, nhìn thoáng qua những người kia, Diệp Khiêm một bộ dạng giống như lưu manh nói: "Bọn mày có biết lái xe không hả? Đây là đường một chiều, mà bọn mày lại chạy ngược tới, bộ muốn chết hả. Con mịa mày, muốn chết cũng đừng có tìm tao a, lão tử cũng không muốn chết cùng bọn mày."
Lôi Giang không khỏi có chút sững sờ, hiển nhiên không ngờ rằng Diệp Khiêm lại có thể nói như vậy, nên có chút dở khóc dở cười. Lôi Giang cũng không ngốc, hơn nữa còn người có IQ rất cao, thông qua đủ loại dấu hiệu, hắn đã phỏng đoán ra người chém hắn bị thương đêm đó là thủ hạ của Diệp Khiêm. Mục đích của Diệp Khiêm là vì muốn châm ngòi mâu thuẫn giữa hắn và Hoa Kiệt. Cho nên, Diệp Khiêm nhất định là nhận biết hắn, mà thái độ của Diệp Khiêm hiện tại lại làm cho Lôi Giang không khỏi cười khổ một trận ah.
Không đợi Lôi Giang lên tiếng, bốn thủ hạ của hắn đã vọt tới trước mặt Diệp Khiêm, hung hăng trừng mắt hắn. Với tư cách là bảo tiêu của Lôi Giang, bọn họ tự nhiên là không cho phép người khác chửi bới Lôi Giang; nhưng không có mệnh lệnh của Lôi Giang bọn họ cũng không dám ra tay. Dù sao, trước khi đến đây Lôi Giang đã nói rất rõ ràng, thân phận của Diệp Khiêm cũng không đơn giản, không có hắn phân phó bất luận kẻ nào cũng không cho phép lộn xộn.
"Như thế nào? Muốn đánh nhau phải không? Rõ ràng là bọn mày không đúng, còn dám hung hăn như vậy?" Diệp Khiêm nói, "Lão tử nói cho bọn mày biết, tao cái gì cũng sợ, nhưng lại không sợ người khác hung hăn càng quấy."
Nhìn thấy một màn như vậy, Lôi Giang bất đắc dĩ cười cười, nếu như không phải đã sớm biết rõ thân phận của Diệp Khiêm, hắn thật sự không thể tưởng tượng được người trước mặt này lại là chủ tịch tập đoàn Hạo Thiên, ngược lại càng giống với những kẻ lưu manh đầu đường xó chợ. Phất phất tay, Lôi Giang ý bảo thủ hạ của mình lui ra, sau đó tiến lên vài bước, có chút cười cười, nói: "Có chút mạo phạm, thật không có ý tứ, xin chào Diệp tiên sinh."
Diệp Khiêm cao thấp đánh giá Lôi Giang, nhàn nhạt nở nụ cười một chút, nói: "Nguyên lai là Lôi tổng. Lôi tổng làm như vậy là có ý gì? Muốn bắt cóc hay là muốn vơ vét tài sản a?"
Lôi Giang nghe xong lời Diệp Khiêm nói cũng không có chút nào chú ý, vẫn bộ dáng tươi cười như cũ, nói: "Nghe nói Diệp tiên sinh đã đến thành phố Hải Khẩu, cho nên tôi muốn mời Diệp tiên sinh ăn bữa cơm rau dưa, không biết Diệp tiên sinh có chịu cho tôi chút thể diện hay không?"
"Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cách thức mời khách như vậy, nếu như là người không biết, còn tưởng rằng Lôi tổng muốn bắt cóc tôi a." Diệp Khiêm thản nhiên nói, "Hảo ý của Lôi tổng tôi tâm lĩnh, bất quá hôm nay tôi có việc bận, hôm nào khác được không?."
"Ăn bữa cơm rau dưa mà thôi, cũng không làm chậm trễ thời gian của Diệp tiên sinh đâu. Hơn nữa, tôi cũng có rất nhiều vấn đề muốn thỉnh giáo Diệp tiên sinh, cho nên kính xin Diệp tiên sinh hãy đi cùng tôi a." Lôi Giang vẫn bộ dáng tươi cười, nói.
"Xem ý tứ của Lôi tổng, thì hôm nay cho dù tôi không muốn đi thì cũng phải đi, có phải vậy không?" Diệp Khiêm lạnh lùng hừ một tiếng, nói, "Bất quá, tôi nghĩ Lôi tổng còn có một chuyện không có biết rõ ràng. Tôi ghét nhất là bị người khác ép buộc làm chuyện gì, cho nên, thật không có ý tứ."
Lôi Giang có chút nở nụ cười, nói: "Tôi nghĩ Diệp tiên sinh đã hiểu lầm, tôi cũng không có bức anh, đây là thành ý tôi mà thôi." Vừa nói, Lôi Giang vừa cho thủ hạ một cái thủ thế. Bốn gã thủ hạ nhìn thấy liền cuống quít xông lên phía trước, nói: "Diệp tiên sinh, mời!"
Tuy ngữ khí giống như là rất khách khí, nhưng tư thế kia rõ ràng là đang bắt buộc Diệp Khiêm. Nếu như Diệp Khiêm không đi thì chỉ sợ bọn họ sẽ động thủ cứng rắn lôi kéo Diệp Khiêm đi nha.
Diệp Khiêm quét nhìn bọn họ, lạnh lùng nở nụ cười một tiếng, nói: "Xem điệu bộ này, hình như tao không đi là không được rồi. Bất quá, bốn người bọn mày có suy nghĩ qua hay không, bọn mày có thể động tới tao sao?" Vừa mới nói xong, Diệp Khiêm liền một quyền đánh qua. Hạ bàn là chính tông Bát Cực Quyền, nhưng mà động tác trên tay lại là Thập Tự Quyền, lực lượng có thể nghĩ, lập tức đem một người trong đó đánh bay ra ngoài.
Ba người còn lại kịp phản ứng, cũng không đợi Lôi Giang phân phó, hét lớn một tiếng hướng Diệp Khiêm công tới. Đừng nói hôm nay Diệp Khiêm đã học được trụ cột cổ võ rồi, coi như là không có, đối phó ba người này cũng không có vấn đề gì. Tuy bọn họ đều tố nghiệp trướng võ thuật, nhưng dù sao bọn họ cũng không có trải qua vô số lần sinh tử giống như Diệp Khiêm, bởi vậy, trên phương diện khí thế đã thua một bậc.
"Đã biết đạo tao là chủ tịch tập đoàn Hạo Thiên, thì cũng nên biết tao người sáng lập Cực Quyền Đạo a?" Diệp Khiêm lạnh lùng nở nụ cười một tiếng, nói, "Tao còn chưa từng dùng Cực Quyền Đạo đánh nhau, vừa vặn, bắt bọn mày đến làm thí nghiệm một chút a." Vừa mới nói xong, quyền thế của Diệp Khiêm nhất chuyển, một cú đá nghiêng của Cực Quyền Đạo nhanh chóng đá ra ngoài. Một cước tiếp một cước, liên hoàn cước để cho người ta có chút nhìn không kịp, Lôi Giang ở bên canh nhìn thấy trợn mắt há hốc mồm.
Nhìn thấy một màn như vậy, Lôi Giang không khỏi bất đắc dĩ thở dài, bốn thủ hạ của hắn, một người thì bị Diệp Khiêm tập kíchi. Ba người còn lại hiện tại cũng không có năng lực hoàn thủ, chỉ có thể cố gắng phòng thủ mà thôi, bất quá xem ra, đoán chừng cũng kiên trì không được bao lâu.
Không có bao lâu, từng tiếng tiếp thảm thiết vang lên, ba người kia cũng bị đánh ngã nằm trên mặt đất. Hơn nữa, Diệp Khiêm ra tay không có lưu tình, tuy không có vận dụng sức mạnh của cổ võ, nhưng lại sử dụng ám kình, đánh nát mấy cây xương sườn của bọn họ. Cho nên, bọn họ đã không còn có năng lực tái chiến. Bất quá, Diệp Khiêm cũng không có quá tuyệt tình, nếu không một cước cũng đủ để cho bọn họ lên đường rồi.
Nhìn bốn người đang nằm trên mặt đất, Diệp Khiêm lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Cũng dám ở trước mặt tao đắc chí, lần này xem như tiện nghi cho bọn mày, lần sau nếu như lại không biết lớn nhỏ như vậy, thì sẽ không còn dễ dàng như vậy nữa." Sau đó, Diệp Khiêm chậm rãi quay đầu, từ trong túi tiền móc ra một điếu thuốc nhen nhóm, hít một hơi, chậm rãi nói: "Lôi tổng, thủ hạ của anh hình như không dùng được ah, lần sau anh nhớ mang thêm nhiều người."
Lôi Giang có chút nở nụ cười, nói: "Bọn thủ hạ không hiểu chuyện, Diệp tiên sinh giáo huấn bọn họ một chút cũng tốt, để cho bọn họ cũng biết thiên ngoại hữu thiên, người giỏi còn có người giỏi hơn, miễn cho về sau làm việc tránh bị luống cuống. Nếu không, vạn nhất về sau gặp người ra tay không biết lưu tình thì mạng nhỏ của bọn họ cũng không còn a."
"Hiện tại người trẻ tuổi quả thật quá táo bạo rồi, đều cho mình là Đệ Nhất Thiên Hạ, giống như ai cũng phải sủng nịnh họ vậy. Anh thấy tôi nói có đúng không? Lôi tổng?" Diệp Khiêm có chút vừa cười vừa nói.
Đây rõ ràng là đang chỉ cây dâu mắng cây hòe, Lôi Giang làm sao có thể nghe không rõ ý tứ trong lời nói của Diệp Khiêm a, đây rõ ràng là đang mắng,chửi hắn nha. Bất quá, bộ dạng của Lôi Giang vẫn rất trấn định, nhàn nhạt cười nói: "Vâng, Diệp tiên sinh nói không sai, xem ra tôi cùng Diệp tiên sinh vẫn rất hợp ý nhau a."
"Stop!" Diệp Khiêm lắc lắc tay, nói: "Kỳ thật anh tìm tôi để nói chuyện gì, thì mọi người đều biết rõ. Sinh ý tôi làm cùng sinh ý anh làm hoàn toàn không có bất kỳ quan hệ cạnh tranh gì, chuyện giữa anh cùng Hoa Kiệt đừng có kéo tôi vào."
"Tổ chim bị phá không có trứng lành, Diệp tiên sinh là người thông minh, không cần tôi nhắc nhở cũng có thể nhìn thấy rõ a. Như vậy đi, chúng ta hãy tìm một chỗ, vừa ăn vừa nói chuyện, anh thấy như thế nào?" Lôi Giang nói.
"Tôi không phải đã nói rồi, tôi còn có việc bận, không có hứng thú." Diệp Khiêm có chút không kiên nhẫn nói. Diệp Khiêm cũng không phải thật sự muốn cự tuyệt Lôi Giang, hắn làm như vậy mục đích là để cho Lôi Giang nghĩ lầm hắn đã cùng Hoa Kiệt đạt thành hiệp nghị nào đó rồi, cho nên mới phải làm như thế. Bởi như vậy, thì càng có thể làm cho mâu thuẫn giữa Lôi Giang cùng Hoa Kiệt càng thêm gay gắt.
"Diệp tiên sinh đừng nóng vội cự tuyệt, tôi muốn giới thiệu cho Diệp tiên sinh một vị mỹ nữ, tôi nghĩ Diệp tiên sinh nhất định sẽ cảm thấy hứng thú." Lôi Giang khẽ cười nói.
Diệp Khiêm có chút sửng sốt một chút, nghĩ thầm, Lôi Giang sẽ không ngốc đến nổi muốn dùng nữ nhân lôi kéo mình chứ? Lôi Giang cũng không phải là người đần a. "Ah? Không biết là vị mỹ nữ nào?" Diệp Khiêm nghi ngờ hỏi.
"Chuyện này đợi tí nữa sau khi Diệp tiên sinh nhìn thấy liền sẽ biết, tôi cam đoan với Diệp tiên sinh chuyến đi này nhất định sẽ không tệ." Lôi Giang tràn đầy tự tin nói.