SIÊU CẤP BINH VƯƠNG

Nơi gặp mặt là tại một hội sở suối nước nóng, không có bao lâu, xe liền chạy đến trước cửa hội sở. Diệp Khiêm ngẩng đầu nhìn cửa ra vào, nó có phong cách kiến trúc điển hình của thời nhà Đường Hoa Hạ. Diệp Khiêm có đôi khi rất kinh ngạc, vì cái gì rất nhiều văn hóa cổ điển Hoa Hạ truyền tới Nhật Bản lại có thể phát huy cùng phát triển, mà người trẻ tuổi Hoa Hạ hiện tại lại sùng bái văn hóa Tây Phương, chuyện này không biết là thụt lùi hay là tiến bộ, bất quá theo Diệp Khiêm, đây là sự thụt lùi của nền văn hóa Hoa Hạ.

Cửa ra vào, có hai thiếu nữ Nhật Bản mặc sườn xám đang đứng, thấy mọi người tới, cuống quít xoay người hành lễ, "Xin chào, hoan nghênh quang lâm!" Tiếng Hoa tuy không phải rất tiêu chuẩn, nhưng lại có một phen tư vị khác.

"Đây là hội sở suối nước nóng do Phúc Thanh Bang chúng ta quản lý, lão bản đã dặn người làm việc ở chỗ này phải học được một ít tiếng Hoa giao tiếp." Vưu Hiên nói.

Diệp Khiêm gật gật đầu, Phúc Thanh Bang tại Nhật Bản chẳng những nâng cao uy danh của nước ta ở Châu Á, mà còn mang văn hóa Hoa Hạ phát triển thật là đáng giá kính ngưỡng. Quay đầu nhìn Mặc Long, Diệp Khiêm hướng hắn nhẹ gật đầu, Mặc Long hiểu ý, gật gật đầu quay người ly khai.

"Vị tiên sinh này..." Vưu Hiên kinh ngạc nói.

"Ah, hắn đi làm một ít chuyện riệng, sẽ trở về sau, chúng ta đi vào trước đi." Diệp Khiêm mỉm cười, nói.

Vưu Hiên cũng không có tiếp tục hỏi nhiều, làm một thủ thế mời, nói: "Diệp tiên sinh mời!"

Diệp Khiêm cũng không khách khí, đi nhanh vào, Thanh Phong cùng Hoàng Phủ Thiếu Kiệt cũng nối đuôi nhau mà vào. Vừa vào hội sở, Diệp Khiêm liền nghe tiếng hát truyền đến, là tiếng ca của Lưu Đức Hoa. Vưu Hiên mang theo ba người xuyên qua hành lang, rất nhanh liền đến bên trong một căn phòng trong hội sở, ở cửa ra vào có hai nam tử Hoa Hạ tuổi trẻ đang đứng, vẻ mặt nghiêm túc, trông thấy Vưu Hiên, cuống quít hành lễ, nói: "Càng quản gia!"

Vưu Hiên gật gật đầu, hai người đem cửa mở ra, chỉ thấy bên trong phòng đang có một vị nam tử hơn bốn mươi tuổi đang ngồi, mặc một bộ quần áo theo kiểu thời nhà Đường, làm cho toàn thân hắn toát ra khí phách không nói nên lời. Tạ Đông Bách bang chủ Phúc Thanh Bang, không hổ là kiêu hùng một phương. "Bang chủ, Diệp tiên sinh đã đến!" Vưu Hiên nói.

Trước mặt Tạ Đông Bách bày biện một bộ bàn trà, đang có một thiếu nữ Nhật Bản mặc sườn xám ngâm trà vào nước, nước nóng hôi hổi, tại nơi mùa đông rét lạnh này, lại để cho người ta cảm giác ấm áp vô cùng. Tạ Đông Bách buông chén trà trong tay xuống, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Diệp Khiêm liền ha ha cười cười, đứng lên nghênh đón lấy, một tay ôm Diệp Khiêm, nói: "Diệp hiền đệ, đã lâu không gặp, sao lâu nay không đến thăm lão ca?."

"Đệ cũng muốn lắm chứ, từ lần trước từ biệt, một mực khát vọng có thể gặp lại Tạ bang chủ một lần, nhưng công việc quá nhiều không thể bứt ra được ah." Diệp Khiêm nói.

Tạ Đông Bách buông Diệp Khiêm ra, ha ha cười cười, nói ra: "Lão ca không có tự mình đi sân bay đón đệ, Diệp hiền đệ sẽ không trách móc lão ca chứ?"

"Làm gì có, Tạ bang chủ nói quá lời, Càng quản gia tự mình đi đón tiếp, đã để cho tiểu đệ sợ hãi không thôi, không dám quấy rầy Tạ bang chủ." Diệp Khiêm nói xong, quay người nhìn thoáng qua Hoàng Phủ Thiếu Kiệt, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt bước lên phía trước, đưa qua một cái hộp gấm. Diệp Khiêm tiếp nhận, đưa tới tay Tạ Đông Bách, nói: "Tiểu đệ biết Tạ bang chủ ưa thích uống trà, lần này tới vội vàng, cũng không có chuẩn bị lễ vật gì, bên trong là một ít trà Long Tĩnh Minh Tiền, mong Tạ bang chủ vui lòng nhận cho."

"Vẫn là Diệp hiền đệ hiểu ta, trà Long Tĩnh trước Thanh Minh chính là đồ tốt ah." Tạ Đông Bách ha ha cười cười, cầm hộp trà trong tay đưa tới tay vị tiểu thư trà nghệ kia, sau đó nhìn thoáng qua Thanh Phong cùng Hoàng Phủ Thiếu Kiệt, hỏi: "Diệp hiền đệ, hai vị này là?"

"Đây là một trong những Đại tướng của Nanh Sói Thanh Phong!" Diệp Khiêm phân biệt chỉ vào Thanh Phong cùng Hoàng Phủ Thiếu Kiệt nói, "Vị này chính là đồ đệ của ta, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt!"

"Tạ bang chủ!" Thanh Phong cùng Hoàng Phủ Thiếu Kiệt đều kêu lên một tiếng. Trên người Tạ Đông Bách tản ra một loại áp lực vô hình, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt là người hiếu động, vậy mà giờ phút lại ngoan ngoãn giống như đứa trẻ, qua đó có thể thấy Tạ Đông Bách hoàn toàn xứng đáng là kiêu hùng.

"Anh hùng xuất thiếu niên a, xem ra ta là không nhận già là không được nha." Tạ Đông Bách cười nói. Sau đó nhìn Hoàng Phủ Thiếu Kiệt, nói: "Hoàng Phủ Thiếu Kiệt đúng không, chàng trai, ngươi thực sự có phúc khí a, có thể bái Diệp hiền đệ làm sư phụ, đây chính là vận mệnh của ngươi."

Diệp Khiêm ha ha nở nụ cười, nói: "Tạ bang chủ giễu cợt tiểu đệ rồi, tiểu tử này gia thế không phải đơn giản, tiểu đệ ở trước mặt đại bá của hắn ngay cả cái rắm cũng không phải, tuy nhiên tiểu để lại không rõ lão nhân kia vì sao lại đem tiểu tử này giao cho tiểu đệ dạy, ha ha."

"Ah?" Tạ Đông Bách kinh ngạc nhìn Hoàng Phủ Thiếu Kiệt, nói: "Tiểu tử này cũng họ Hoàng Phủ, chẳng lẽ là hậu nhân của Hoàng Phủ Kình Thiên?"

"Hắn là đại bá của ta!" Hoàng Phủ Thiếu Kiệt cung kính hồi đáp.

"Khó trách, ta cảm thấy có chút quen mắt, giang sơn lại có thêm người tài ah." Tạ Đông Bách ha ha vừa cười vừa nói, "Đến đến, đều ngồi, xem ta, nhìn thấy Diệp hiền đệ nhất thời cao hứng quá mức."

"Lão Càng a, ngươi cũng ngồi đi, đều là người một nhà." Tạ Đông Bách nhìn Vưu Hiên, nói.

Mọi người ngồi vào chỗ của mình, Tạ Đông Bách nhìn thoáng qua tiểu thư trà nghệ, phân phó nói: "Đem lá trà vừa rồi ngâm một bình đi!" Sau đó nhìn Diệp Khiêm ha ha cười cười, nói: "Lá trà này giống như là ma túy a, uống vào liền bị nghiện rồi, ha ha!"

Tiểu thư trà nghệ mở ra hộp gấm, sau khi lấy ra một bao lá trà, muốn dùng nước ngâm, Tạ Đông Bách chấn động, liền nói gấp: "Chậm đã!" Tiểu thư trà nghệ toàn thân run lên, thiếu chút nữa liền đem nước đỗ lên trên mặt đất. "Biết đây là lá trà gì không? Là trà Long Tĩnh Minh Tiền, cần dùng nước vô căn, mới có thể làm cho mùi thơm của nó ngưng tụ lại." Tạ Đông Bách nói.

Tiểu thư trà nghệ kinh ngạc nhìn Tạ Đông Bách, hiển nhiên là không biết nước vô căn là gì, tuy nhiên lại không dám hỏi. Tạ Đông Bách bất đắc dĩ thở dài, nhìn Diệp Khiêm cười cười, nói: "Người Nhật Bản thủy chung vẫn là người Nhật Bản, không cách nào lĩnh hội tinh túy của văn hóa Hoa Hạ chúng ta ah."

"Nước vô căn là nước mưa, hiện tại ở bên ngoài đang có tuyết rơi, ngươi đi lấy một ít tuyết, sau đó làm tan chảy nó ra, loại bỏ tro bụi bên trong, sau đó dùng nước đó để ngâm trà." Vưu Hiên nhìn thoáng qua tiểu thư trà nghệ, nói.

Tiểu thư trà nghệ cuống quít đáp ứng, sau đó lui ra ngoài.

"Diệp hiền đệ, nếu không thì đi ngâm suối nước nóng trước?" Tạ Đông Bách nói, "Trời đang rất lạnh, ngâm suối nước nóng thế nhưng mà có một phen tư vị khác ah."

"Sớm đã có ý nghĩ này, ha ha, cầu còn không được." Diệp Khiêm nói.

"Lão Càng, đi tìm mấy tiểu thư xinh đẹp đến hầu hạ Diệp hiền đệ đi tắm." Tạ Đông Bách nói.

"Đừng! Tạ bang chủ, ta không thích trò kia cho lắm, chúng ta hãy ngâm cùng một chỗ, thuận tiện trò chuyện, chẳng phải là tốt hơn sao?" Diệp Khiêm cười cười, từ chối nhã nhặn nói.

"Ha ha, không nghĩ tới Diệp hiền đệ một đời thiên kiêu, vậy mà cũng sợ những người đàn bà kia ah!" Tạ Đông Bách ha ha cười nói.

"Không dối gạt Tạ bang chủ, vợ của tiểu đệ rất thần thông quảng đại, đệ mà làm chuyện này, không chừng sau khi trở về phải quỳ ngủ a. Chúng ta hay là bỏ qua những chuyện này a, chúng ta ở cùng một chỗ, hảo hảo tâm sự, chẳng phải là tốt hơn sao." Diệp Khiêm nói.

"Diệp lão đệ nguyên lai còn là kẻ chung tình a, ha ha, tốt, ta cũng không thích những chuyện kia lắm. Đi, chúng ta cùng một chỗ!" Tạ Đông Bách cười nói. Quay đầu nhìn Thanh Phong cùng Hoàng Phủ Thiếu Kiệt, nói ra: "Lão Càng, mang hai vị huynh đệ này đi đến bên cạnh, tìm mấy tiểu thư hảo hảo hầu hạ a."

"Vâng!" Vưu Hiên đáp.

"Sư phụ, ta hay là ở cùng một chỗ với ngươi a!" Hoàng Phủ Thiểu Kiệt tựa hồ có chút câu thúc nói, có lẽ là do khí phách lăng lệ ác liệt từ trên người Tạ Đông Bách phát ra, làm cho tiểu tử này có chút chịu không được.

Diệp Khiêm ha ha cười cười, nói: "Ngươi không phải đã sớm muốn thể hiện uy phong của nam nhân Hoa Hạ sao, đây chính là một cơ hội tốt, hảo hảo nắm chắc ah." Nói xong, ôm vai Tạ Đông Bách hướng suối nước nóng đi đến. Tạ Đông Bách cũng ha ha cười cười, quay đầu lại nhìn Hoàng Phủ Thiếu Kiệt, nói: "Huynh đệ, cũng đừng làm mất uy phong nam nhân Hoa Hạ ah!"

Hoàng Phủ Thiếu Kiệt có chút cười cười xấu hổ, gãi gãi đầu.

"Hai vị, mời!" Vưu Hiên đứng lên, khách khí nói.

Tắm suối nước nóng là hoạt động hạng nhất của Nhật Bản, ở quốc gia quanh năm đều có động đất, dưới mặt đất có hơn mười ngọn núi lửa, suối nước nóng tự nhiên là bốn phía đều có.

Diệp Khiêm cùng Tạ Đông Bách ngâm mình ở trong suối nước nóng, bên cạnh có hai thiếu nữ Nhật Bản trẻ tuổi đứng cung kính, trong tay bưng y phục cùng đồ dùng tắm rửa. Tạ Đông Bách khoát tay áo, nói: "Nơi đây không cần các ngươi hầu hạ, các ngươi đi ra ngoài đi!"

Hai thiếu nữ lên tiếng đáp ứng, sau đó cung kính lui ra ngoài.

"Diệp hiền đệ, chúng ta đã quen nhau lâu năm, ngươi nói thẳng a, lần này tới Nhật Bản là có chuyện gì? Có cần lão ca hỗ trợ hay không?" Tạ Đông Bách nói thẳng. Hắn đã tùng cùng Diệp Khiêm tiếp xúc, cho nên Tạ Đông Bách biết rõ, Diệp Khiêm là người ngay thẳng, huống hồ hắn cũng không thích làm ra vẻ, cho nên không hề cố kỵ.

Diệp Khiêm mỉm cười, nói: "Mục tiêu lần này chủ yếu là tổ chức sát thủ Ám Dạ Hoa Bách Hợp, các nàng nhiều lần tại Hoa Hạ đánh lén tiểu đệ, tiểu đệ nếu không phải đáp lễ các nàng một chút, chẳng phải lộ ra Nanh Sói chúng ta sợ các nàng sao."

"Tổ chức sát thủ Ám Dạ Hoa Bách Hợp?" Tạ Đông Bách sửng sốt một chút, nói, "Đây chính là tổ chức sát thủ nổi tiếng nhất nước Nhật Bản, từ trước đến nay đều rất thần bí, cơ hồ không có ai biết tổng bộ của các nàng ở nơi nào, có chút phiền phức ah."

Ha ha cười cười, Diệp Khiêm nói: "Chuyện này Tạ bang chủ không cần phải lo lắng, tiểu đệ có biện pháp biết rõ tổng bộ của các nàng ở nơi nào. Không dối gạt Tạ bang chủ, chúng ta có người ở bên trong tổ chức sát thủ Ám Dạ Hoa Bách Hợp, vừa mới rồi tiểu đệ đã để cho huynh đệ của mình đi liên hệ rồi."

Tạ Đông Bách sửng sốt một chút, lập tức ha ha cười nói: "Diệp hiền đệ quả nhiên là có phong phạm của đại tướng bày mưu nghĩ kế, quyết thắng ở ngoài ngàn dặm ah. Nói đi, có chuyện gì cần lão ca hỗ trợ thì cứ việc nói, Phúc Thanh Bang nếu có thể giúp đỡ sẽ không chối từ."

"Tiểu đệ xin cám ơn Tạ bang chủ trước." Diệp Khiêm nói, "Bất quá chuyện đối phó tổ chức sát thủ Ám Dạ Hoa Bách Hợp, Tạ bang chủ vẫn không nên nhúng tay vào, nếu không chẳng phải là quá xem trọng các nàng sao, chỉ một tổ chức sát thủ Ám Dạ Hoa Bách Hợp, tiểu đệ còn không có để vào mắt."

Bình luận

Truyện đang đọc