TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



Sau khi thang máy xuống đến nơi, Lâm Bách Châu cười lạnh với anh một cái: “Tổng giám đốc Hoắc, tôi khuyên anh vẫn là đừng nên uổng công vô ích, Hiểu Nhã không thể nào chấp nhận anh được đâu, lúc trước anh đã để lại sự ám ảnh cho cô ấy”.

Vẻ mặt của Hoắc Tùng Quận hờ hững: “Cũng không thể nói sớm như vậy được, chúng tôi có cơ sở tình cảm đó, không giống với cậu hai Lâm, bây giờ Hiểu Nhã vẫn còn gọi anh là “Bác sĩ Lâm”, xem ra ở trong lòng của cô ấy, vai trò của anh cũng chỉ là một bác sĩ.

Còn tôi thì khác..”.

Khóe môi của anh đắc ý cong lên mà nói: “Anh có phát hiện ra không, trong buổi tiệc rượu, cô ấy còn gọi tôi là “Anh Hoắc” nhưng bây giờ đã gọi tên tôi, chuyện xảy ra đêm hôm qua giữa chúng tôi còn kích thích hơn anh tưởng tượng rất nhiều”.

Nói xong anh không đợi Lâm Bách Châu trả lời đã ung dung nhàn nhã rời đi.

Trong lòng của Lâm Bách Châu có xúc động muốn giết người, tên Hoắc Tùng Quân này thật sự làm cho người ta tức giận quá, quả thật anh ta cực kỳ muốn biết rốt cuộc tối hôm qua anh đã làm gì với Lạc Hiểu Nhã.


Trong lòng của Hoắc Tùng Quân cũng không thoải mái, đừng nhìn.

thấy vừa rồi anh chiếm ưu thế, nhưng mà cái tên Lâm Bách Châu này có thể tắm rửa ở trong nhà của Hiểu Nhã, cho thấy rõ địa vị của anh ta ở trong lòng của Hiểu Nhã không hề tầm thường.

Khi trở lại công ty, đúng lúc Triệu Khôi Vĩ vừa kết thúc cuộc họp, nhìn thấy Hoắc Tùng Quân trở về thì chuẩn bị tìm anh để báo cáo tình hình.

Hoắc Tùng Quân không nhìn thẳng vào anh ta mà cầm điện thoại di động lên gọi điện.

Sau khi kết nối với đối phương, giọng nói tức giận của Hoắc Tùng Quân giống như là được rặn ra từ trong hàm răng vậy.

“Lâm Bách Vĩ, rốt cuộc người em trai kia của cậu là cái thứ gì thế, vì sao lòng dạ lại sâu như vậy, cố ý lộ ra dáng người ở trước mặt Hiểu Nhã, cái dáng người giống như gà luộc đó của anh ta có gì hay mà lộ ra chứ?
Anh dám thề rằng trong giây lát kia Hiểu Nhã tuyệt đối đã nhìn thấy được.

Trong lòng của Hoắc Tùng Quân vừa thấy chua vừa thấy không phục, anh và Lạc Hiểu Nhã kết hôn ba năm, ngủ chung ba năm, quả thật Hiểu Nhã vẫn chưa từng nhìn thấy thân hình của anh.

.

Tiên Hiệp Hay
Triệu Khôi Vĩ yên lặng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình xuống, may mà vừa rồi anh ta không có đi qua bên chỗ của ông chủ, xem ra tổng giám đốc Hoắc đụng phải cậu hai Lâm ở chỗ của Cô Lạc bên đó tuyệt đối chính là cảnh nảy lửa.


Lâm Bách Vĩ vô tội phải nhận một một trận pháo oanh tạc từ Hoắc Tùng Quân, lúc đang chuẩn bị nói chuyện thì phát hiện ra anh đã cúp máy rôi.

Trong lòng của anh ta vừa ấm ức vừa mờ mịt, chuyện do Lâm Bách Châu làm sao lại đi đổ lên đầu của anh ta chứ, rõ ràng là anh ta đứng về phía của Hoắc Tùng Quân cơ mà!
Chuyện này vẫn còn chưa xong, sau khi Lâm Bách Châu rời khỏi nơi ở của Lạc Hiểu Nhã thì trực tiếp đi tìm Lâm Bách Vĩ để tính sổ, lúc này Lâm Bách Vĩ vẫn chưa biết gì cả.

Vết thương ở chân của Lạc Hiểu Nhã đã tốt hơn rồi nên chuẩn bị bắt đầu gửi sơ yếu lý lịch đi tìm việc làm.

Trên thực tế lý lịch của cô rất đẹp, tốt nghiệp trường đại học thiết kế nổi tiếng thế giới, trong lúc học đại học đã từng nhận được không ít huy Chương vàng từ những cuộc thi thiết kế thời trang, có rất nhiều huy Chương vàng.

Có không ít đàn anh đàn chị đều là nhà thiết kế chuyên dụng của những thương hiệu quốc tế cao cấp, trong lúc học đại học, cô cũng may mắn được thực tập ở những thương hiệu nổi tiếng.

Mặc dù sau khi tốt nghiệp hai mắt bị mù, không có làm việc trong bốn năm, nhưng mà chỉ dựa vào lý lịch này và mối quan hệ thì muốn tìm được việc làm ở thành phố An Lạc này cũng không phải là chuyện gì khó.

Huống chi cô còn kèm theo lời bình luận của chính miệng thầy hướng dẫn trên những bản thảo thiết kế trước đó của mình, tràn đầy thần thái.


Lạc Hiểu Nhã thì cho là như vậy, Sở Minh Nguyệt cũng cho là như vậy, nhưng sự thật lại không giống như tưởng tượng của các cô.

Mấy công ty mà cô xem trọng thì sơ yếu lý lịch trực tiếp không được thông qua, ngay cả cơ hội tiến vào phỏng vấn Lạc Hiểu Nhã cũng không có, cũng không nhận được một cuộc điện thoại nào cả, chuyện này rất kỳ lạ.

Trong lòng của Lạc Hiểu Nhã buồn bực, cô chủ động gọi điện thoại tự tiến cử, kết quả phòng nhân sự của họ vừa nghe đến cái tên Lạc Hiểu Nhã này thì trực tiếp cúp điện thoại luôn.

Không còn cách nào, cô đành phải gửi sơ yếu lý lịch cho những công ty cỡ vừa và cỡ nhỏ, có vài công ty thì được vào vòng phỏng vấn.

Rõ ràng là ở khâu nào cô cũng tự nhận thấy là mình trả lời không có vấn đề gì, nhưng mà rốt cuộc cuối cùng cũng sẽ bị loại..


Bình luận

Truyện đang đọc