TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



Lâm Bách Châu gật đầu, cuối cùng nhìn Lạc Hiểu Nhã với một ánh mắt rất sâu sắc, nhẹ nhàng cười sau đó quay lưng rời đi.

Đợi đến khi không nhìn thấy bóng lưng của anh ta nữa, Lâm Bách Vĩ im lặng một lúc sau đó mới nói với Lạc Hiểu Nhã: “Bách Châu, trạng thái gần đây của nó rất không tốt”
“Anh Lâm, anh có thể nói rõ ràng được không?” Vẻ mặt của Lạc Hiểu Nhã có chút nghiêm trọng, gần đây cô luôn bận rộn với công việc của nhà họ Lạc với nhà họ An, không chú ý đến tình hình của Lâm Bách Châu, nhưng chỉ vừa mới gặp mặt cô đã có thể nhìn ra trạng thái của Lâm Bách Châu dạo này cực kỳ không tốt.

Lâm Bách Vĩ nhìn thấy trong mắt cô có sự lo lắng, rồi nói: “Lúc trước tôi đã khuyên nó hãy từ bỏ cô đi, đêm đó, nó rõ ràng đã nghĩ thông rồi, sau này cô đều rất bận, hai người cũng không có thời gian gặp nhau, tôi tưởng rằng chỉ cần thời gian trôi đi, nó nhất định có thể từ bỏ cô hoàn toàn, và làm bạn bình thường với cô, nhưng tình hình lại không được như mong muốn”
Lạc Hiểu Nhã gặt đầu: “Anh ấy quá gầy rồi”
‘Vừa nấy khi bị anh ta ôm chặt vào người, cô có thể cảm nhận được xương trên người anh ta nhô ra, hai má gầy gò, cả người đều toát ra hơi thở nặng nề.


“Nó ăn cơm không được ngon miệng, mà cứ ưu phiền mãi, khoảng thời gian này, vì lý do sức khỏe, nó đã xin nghỉ phép ở bệnh viện, ở nhà điều dưỡng.

Tối hôm nay tôi đến phòng nó, muốn xem xem nó có ngủ đoàng hoàng hay không, kết quả người không thấy đâu xe cũng mất tích”
Nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, anh ta lại lạnh sống lưng cả người toát ra mồ hôi, may mắn là anh ta đã tìm thấy Lâm Bách Châu ở chỗ của Lạc Hiểu Nhã, không thì ai mà biết sẽ có chuyện gì xảy ra.

Anh ta nhìn gương mặt xinh đẹp của Lạc Hiểu Nhã, cô gái này đúng thật là xinh đẹp hơn người cả về ngoại hình lẫn tính cách đều rất xuất sắc, chẳng trách lại khiến cho cả Hoắc Tùng Quân và Lâm Bách Châu lại mê mẩn đến thế.

Lâm Bách Vĩ rất có lý trí, biết chuyện này không hề liên quan đến Lạc Hiểu Nhã, suy cho cũng từ trước đến nay cô cũng chưa từng có bất cứ ý nghĩ nào với Lâm Bách Châu cả, tất cả từ đầu đến cuối đều là Lâm Bách Châu đơn phương thích cô.

“Từ nhỏ tính cách của Bách Châu đã nhạy cảm, cũng rất ngoan, bố mẹ bảo làm gì thì làm cái đấy, đây có lẽ là chuyện việc khác người nhất mà nó đã từng làm.

Nhưng cô cũng đừng lo lắng quá, gần đây trạng thái của nó cũng tốt lên nhỉ vừa rồi chắc cô cũng đã nói ràng với nó rồi, chỉ cần điều dưỡng tốt, tất cả sẽ đều tốt hơn thôi.


Lâm Bách Vĩ an ủi cô, cười nhẹ rồi lại nói: “Cô là một cô gái dịu dàng, cách từ chối người khác cũng rất nhẹ nhàng và dứt khoát, không để cho Bách Châu mơ mộng nữa, cũng không có làm làm tổn thương đến nó, vừa rồi tôi thấy tỉnh thần của nó đã ổn định hơn rồi.

Hy vọng chúng tôi không có gây ra cho cô phiền phức gì?
Lạc Hiểu Nhã nghe thấy câu này nhanh chóng lắc đầu: “Không đâu, Lâm Bách Châu từ trước đến giờ chưa từng gây cho tôi bất cứ liên phức gì, ngi ¡ anh ấy còn giúp đỡ tôi rất nhiều, mắt của tôi là do anh ấy trị khỏi đó”
Nói đến đây, Lạc Hiểu Nhã nhìn anh ta một cách khó xi ¡ không dám kích động anh ấy, số tiền điều trị tôi để hết trong chiếc thẻ này,..”
Lâm Bách Vĩ lập tức lắc đầu: “Không cần đâu, cô cũng biết chỗ tiền này đối với chúng tôi cũng không là gì cả, hơn nữa Bách Châu chữa mắt cho cô, trước giờ cũng không nhắc đến tiền.

Hơn nữa…”
Anh ta ngập ngừng rồi gật đầu nói: “Hoắc Tùng Quân đã đưa cho chúng tôi từ lâu rồi, nhưng Bách Châu không nhận, sau đó cậu ấy lại gọi cho tôi, còn cho chúng tôi không ít các hạng mục, vợ chồng hai người chính là một, món nợ với Bách Châu sớm đã trả hết rồi Lạc Hiểu Nhã nhíu mày rồi cười nhẹ: “Vậy tôi không khách khí với anh nữa, gân đây tôi không thường xuất hiện trước mặt anh ấy, đợi đến khi tinh thần anh ấy ổn định lại, cảm thấp anh ấy buông bỏ được tôi, tôi sẽ đi gặp anh ấy”
Lâm Bách Vĩ nhìn cô một cách ngưỡng mộ, cô gái này thật sự rất hiểu chuyện, anh ta còn đang do dự không biết nên nói chuyện này như thế nào.


Hai người lại nói thêm vài câu, Lâm Bách ‘Vĩ lo lăng khi em trai mình ở một mình trong xe, vội vàng nói lời tạm biệt với Lạc Hiểu Nhã sau đó quay lưng rời đi Sau khi anh ta rời đi, Lạc Hiểu Nhã thông qua cửa sổ ở hành làng mà nhìn thấy xe nhà họ Lâm đã rời đi, nghĩ lại chuyện vừa rồi mới xảy ra, cô đứng ngoài cửa sổ rất lâu, đang chuẩn bị đi vào nhà, đột nhiên có người ôm cô nhẹ nhàng từ phía sau lưng Lạc Hiểu Nhã sửng sốt, sợ tới mức mồ hôi lạnh toát ra khắp cơ thể, cho đến khi cô ngửi được mùi hương nhẹ nhàng quen thuộc, cô mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Cô quay người trừng mắt lên nhìn anh nói: “Hoắc Tùng Quân, sao anh cứ xuất hiện như quỷ vậy, anh không biết dọa như vậy sẽ dọa chết người sao?”
Hoắc Tùng Quân dùng ánh mắt nhẹ nhàng nhìn cô, im lặng một hồi, cũng không lộ ra nụ cười như trước nữa.

“Anh làm sao vậy?” Lạc Hiểu Nhã cảm thấy tinh thần của anh hôm nay có chút kỳ lạ, kéo ngón tay anh ra nhẹ nhàng nói..


Bình luận

Truyện đang đọc