TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



Hoắc Tùng Quân nhíu mày một cái, nhìn cô với vẻ mặt không hiểu: “Hiểu Nhã, em lúi ra xa như vậy làm gì? Anh lại không có làm gì với em mà”.

Lạc Hiểu Nhã im lặng, anh ngược lại không làm gì đối với cô, nếu như cô không lùi ra, với nhan sắc đẹp trai đầy cám dỗ của Hoắc Tùng Quân, cô sợ rằng chính cô sẽ không kiếm được mà đồng ý mất.

“Cái đó, thời gian không còn sớm, anh về nhà sớm đi, ngủ sớm một chút.” Lạc Hiểu Nhã vội vàng nói sang chuyện khác, xoay người chạy vào trong tiểu khu..

Sau lưng truyền tới giọng nói lanh lảnh của Hoắc Tùng Quân.

“Hiểu Nhã, em còn chưa nói cho anh biết là có thể hay không mà, vậy thì cứ trả phí theo giai đoạn nha.”
Bóng người Lạc Hiểu Nhã dùng một chút, rồi lại chạy nhanh hơn, giống như là một con thỏ nhỏ đang xấu hổ vậy.


Tâm tình Hoắc Tùng Quân vô cùng tốt, khóe miệng anh nở lên nụ cười thật lâu sau chưa ngớt được.

Về nhà, Sở Minh Nguyệt mở cửa cho Lạc Hiểu Nhã, vừa mới muốn nói chuyện, đã nhìn thấy khuôn mặt đỏ tới mang tại của cô.

Cô đem một bọc lớn thức ăn nhét vào trong ngực Sở Minh Nguyệt, sau đó “loạt xoạt” đi vào phòng.

Sở Minh Nguyệt sửng sốt một chút, phát hiện trong phòng khách chỉ còn lại một người là mình.

Cô ấy buồn bực cực kỳ gõ của phòng Lạc Hiểu Nhã một cái: “Hiểu Nhã, cậu đi ra ăn chung bữa ăn tối với tớ đi.”
“Không cần, tớ không đói bụng, cậu ăn đi.” Giọng nói Lạc Hiểu Nhã có chút buồn rầu, giống như là bị cái gì kìm lại trong lúc nói chuyện vậy.

Trực giác Sở Minh Nguyệt nhắc nhở cô đã xảy ra chuyện gì rồi, nhưng nghe thanh âm của cô lộ ra một chút dường như là sự ngượng ngùng, biết là chắc xảy ra chuyện tốt gì rồi đây.

Cô ấy cười một tiếng cũng không có để ý cô nữa, để cho cô tự mình bực bội rồi tự phát tiết ở trong chăn đi.

Không sai biệt lắm khoảng nửa giờ sau, Lạc Hiểu Nhã mới từ trong phòng ngủ đi ra, đỏ ửng trên mặt đã toàn bộ biến mất.

Vừa ra khỏi cửa đã đối mặt với ánh mắt chế nhạo của Sở Minh Nguyệt, có chút ngượng ngùng cười một tiếng: “Cậu còn ở phòng khách à?”.

“Cuối cùng cậu cũng chui ra khỏi chăn rồi.” Bên tại Lạc Hiểu Nhã đỏ một chút, kéo tay cô ấy ngồi xuống: “Tớ có tin tức tốt phải nói cho cậu biết”
Cô đem chuyện mình tham gia thi đấu nói ra, Sở Minh Nguyệt cũng cao hứng vì cô, cô ấy lập tức tiến vào phòng của mình, lục lại một trận, liền đem ra một xấp tài liệu đưa cho Lạc Hiểu Nhã.


“Cho cậu.

Đây là tài liệu tớ đã thu thập trước kia, cậu nhìn xem có thể còn dùng được không”
Lạc Hiểu Nhã lật một cái, trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ.

Những thứ này tất cả đều là thời điểm trước đây Sở Minh Nguyệt sưu tầm được, chạy đến khắp ngõ ngách cả nước, góp nhặt được những phong tục đặc sắc và còn có một chút tài liệu bí mật không tra ra được trên mạng.

Cô lập tức đứng dậy, ôm lấy Sở Minh Nguyệt: “Cảm ơn cậu, hàng tháng đều sẽ mua đồ ăn cho cậu.”
Thanh âm Sở Minh Nguyệt chê bai, nhưng là trên mặt vẫn tràn đầy nhu hòa: “Lạc Hiểu Nhã, không muốn cậu ôm, tớ không thích phụ nữ.”
Lạc Hiểu Nhã vẫn đu trên người cô ấy, ôm cô đến chết không buông tay.

Hai người cười đùa với nhau, bên ngoài trời giá rét mùa đông, trong phòng ấm áp, một mảnh xuân ý.

Hoắc Tùng Quân về đến nhà, nhìn thấy trước cửa có một chiếc xe đang đậu, là xe của ông cụ.


Vẻ mặt anh tràn đầy kinh ngạc, đã trễ thế này, ông cụ tới đây là có chuyện gì.

Nhìn thấy Hoắc Tùng Quân trở lại, ông cụ xuống xe, tuy ông lớn tuổi, nhưng hàng năm ở một nơi yên tĩnh, không giận tự uy.

Dù đã lui về sau, nhưng so với các ông cụ ngang tuổi tầm thường thì ông có nhiều hơn một chút uy nghiêm,
“Tùng Quân, sao trễ như vậy mới trở về nhà? Ông nghe Triệu Khôi Vĩ nói, cháu đã tan ca từ rất sớm mà”
Hoắc Tùng Quân đi tới đỡ ông vào nhà, nghĩ tới Lạc Hiểu Nhã, khóe miệng mỉm cười: “Ông nội, cái này thì ông không hiểu đầu, người trẻ tuổi, dù sao cũng phải có chút sinh hoạt ban đêm chứ.”
“Đi tìm Hiểu Nhã hả?”
Ông cụ không chút lưu tình vạch trần anh: “Tính một chút thì cũng có ba tiếng, trong ba tiếng ấy cháu đều ở cùng một chổ với con bé, vậy tiến triển tới mức độ nào rồi?”
Ông cụ lên tiếng gọi, Hoắc Tùng Quân bỗng cạn lời, nhấp mím môi, không lên tiếng..


Bình luận

Truyện đang đọc