TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



bên ngân hàng chưa? Bây giờ căn nhà mà chúng ta đang ở không cần phải thế chấp nữa đúng không?”
Bà ta đã ở trong ngôi nhà này nhiều năm như vậy, đã thành thói quen từ lâu rồi, nếu như: bị thế chấp, bà ta và An Bích Hà sẽ chuyển sang một ngôi nhà nhỏ hơn, bà ta không quen.

An Bích Hà gật đầu qua loa: “Đã giải quyết xong, tạm thời đã giữ lại ngôi nhà này, hiện tại chỉ cần bên phía “Khinh Hà” vẫn hoạt động như bây giờ thì cuộc sống của chúng ta cũng sẽ không quá mức tồi tệ.

Nhưng so ra vẫn tệ hơn ngày trước.

An Bích Hà nhớ tới những bữa tiệc trước kia, cảnh tượng chính mình được nhiều người vây quanh ủng hộ, tôn kính mà vẻ mặt có chút ngẩn ngơ, cảm thấy hình như cảnh tượng kia đã cách mình rất xa, xa đến nỗi giống như: chưa từng xảy ra.

Tâm trạng cô ta hơi sa sút, mẹ An vui mừng thở phào nhẹ nhõm, quay đầu thì nhìn thấy vẻ mặt này của cô ta, vỗ vỗ lên tay cô ta và khuyên nhủ: “Bích Hà, như vậy đã tốt hơn nhiều so với suy nghĩ của chúng ta rồi, ít nhất chúng ta sẽ không giống như bố của con”
An Vu Khang bỏ trốn, cũng không biết đã đi đâu, chỉ sợ bây giờ ông ta còn đang chật vật bỏ trốn.


Tất cả bất động sản dưới danh nghĩa ông †a đều bị niêm phong, thẻ ngân hàng cũng bị đóng băng.

Bây giờ thanh toán qua di động nên trên người An Vu Khang cũng không mang theo quá nhiều tiền mặt, chắc chản cuộc sống sẽ cực kỳ khó khăn.

Quả thật nếu như so sánh với ông ta thì hai mẹ cô ta đã may mắn hơn nhiều.

An Bích Hà nghĩ tới đây, trong lòng lập tức cảm thấy cân bắng lại, đột nhiên nhìn về phía mẹ An và nói: “Ông ấy có gọi điện thoại về đây không?”
‘Vẻ mặt mẹ An nghiêm túc, chậm rãi lắc đầu.

Vừa chuẩn bị mở miệng nói chuyện, đột nhiên điện thoại trong nhà reo lên.

Hai người đồng thời nhìn qua, theo bản năng đứng yên tại chỗ, không đề có ý định tiến tới.

“Mẹ, mẹ nói xem có khi nào…” An Bích Hà nhỏ giọng nói Mẹ An nắm tay cô ta, trong lòng nặng nề, chậm rãi bước tới: “Để mẹ nghe máy, con đừng lên tiếng”
“A lô, xin chào.

Bà ta nhận cuộc gọi, cẩn thận thăm dò.


Giây tiếp theo, giọng nói khàn khàn của An Vu Khang từ trong điện thoại truyền đến: “Là Ánh mắt mẹ An run rẩy nhìn An Bích Hà và gật đầu, hai mẹ con đều vô thức nín thở.

Mẹ An nhỏ giọng hỏi: “Ông… Ông đã đi đâu vậy? Ông có biết là bây giờ cảnh sát đang tìm ông không?”
Giọng nói của An Vu Khang cẩn thận dè dặt, mang theo sự khó chịu: “Tôi biết, nếu không thì tôi cũng sẽ không chật vật trốn tránh thế này”
Trước đây ông ta còn có ý định rời khỏi thành phố, kết quả phát hiện, biển số xe của mình đã bị bại lộ, tài chính cũng bị đóng băng, hơn nữ trên màn hình điện tử ở những con đường lớn rời khỏi thành phố đều hiển thị ảnh chụp của ông ta.

Cục diện lớn như vậy thì chắc chăn ngoại trừ bên phía đồn cảnh sát còn cả bên phía Hoắc Kỳ ra tay.

Nghĩ đến đây, trên khuôn mặt vừa nhếch nhác vừa mệt mỏi của An Vu Khang hiện lên vẻ lo lắng “Bây giờ trong tay tôi không còn đồng tiền nào, cũng không dám dùng phương tiện liên lạc của chính mình, bà nhanh chóng gửi tôi ít tiền đi, tôi cần tiền mặt Khi ông ta nói chuyện, giọng điệu vẫn mang theo vẻ cáu kỉnh như trước đây, thái độ không kiên nhẫn, bộ dáng như người ở trên nhìn xuống.

Mẹ An vừa nghe thấy những lời này, mặt mày lạnh nhạt nói thẳng: “An Vu Khang, ông cũng biết bây giờ là thời điểm nào rồi, không phải khi bình thường đâu mà tôi và Bích Hà có thể ra ngoài bất cứ lúc nào.

Ông bỏ trốn toàn bộ thành phố đều truy nã ông, chỉ sợ hành tung của mẹ con chúng tôi cũng bị giám sát, nếu chúng tôi và ông gặp mặt, chắc chắn một giây sau chúng ta đều sẽ bị bắt lại”
Lời này khiến hô hấp của An Vu Khang dừng một chút.


Trong lòng ông ta vừa phiền vừa loạn, nhưng không thể không thừa nhận rằng mẹ An nói đúng.

Thế nhưng bây giờ ông ta thật sự không còn cách nào, ông ta không có tiền, không có thức ăn, lập tức hết sạch lương thực, nói không chừng không bị cảnh sát bắt mà ngược lại chính mình phải chết đói.

Từ trước đến nay, An Vụ Khang chưa từng nghĩ rằng bản thân sẽ có lúc thảm hại như vậy.

Sau một hồi lâu không thấy ông ta nói gì, mẹ An không kiên nhẫn nói: “Tôi cũng không thể bảo người khác đưa tiền qua cho ông, bây giờ thời buổi loạn lạc, thân phận của ông lại nhạy cảm, nhiều người biết chỗ ẩn náu của ông thì ông càng nguy hiểm thêm, thành thật xin lỗi, tôi bất lực.

Ngoài ra, ông đừng gọi điện cho tôi và Bích Hà, nói không chừng cuộc gọi của chúng ta cũng có thể bị nghe lén”.


Bình luận

Truyện đang đọc