TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



Cách Lệ Tâm thở dài: “Trong một cuộc thi có thể xuất hiện rất nhiều sự cố ngoài ý muốn khác nhau, năng lực phản ứng hay đối phó của nhà thiết kế cũng rất quan trọng.”
Khả năng tùy cơ ứng biến cũng là một thử thách dành cho nhà thiết kế.

Chuyện sau đó, phải xem Lạc Hiếu Nhã sẽ xử lý như thế nào.

Ánh mắt của toàn bộ hội trường đều đổ dồn trên người Lạc Hiếu Nhã.

Cô cẩn thận nhìn kỹ những nét mực vấy trên ảo, lông mày rốt cuộc cũng dãn ra, trao đổi với nhân viên công tác bên cạnh một chút, rất nhanh sau đó người bên ban tổ chức đã mang lên rất nhiều bút lông, cọ vẽ với nhiều kích cỡ khác nhau.

Lạc Hiếu Nhã nhìn đồng hồ, còn mười lăm phút nữa, chắc là đủ để hoàn thành.

Cô cúi đầu lấy bộ quần áo trải trên bàn thi, đầu bút lông chấm vào lọ mực nước bên cạnh, bắt đầu họa trên vải áo..


Trong mắt Cách Lệ Tâm toát ra sự tán thưởng.

Vừa rồi lúc bộ quần áo bị phá hỏng, mọi người bên dưới đều rất lo lắng, nhưng Lạc Hiếu Nhã lại không thể hiện ra chút gì là bối rối, chỉ đứng yên nhíu mày, tập trung suy nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề.

Loại tính cách này của cô nên được tán thưởng nhiều hơn.

Sau đó, Cách Lệ Tâm chăm chú nhìn Lạc Hiếu Nhã làm cách nào để xoay chuyển tình huống bất lợi.

Thời gian của cuộc thi kết thúc rất nhanh, ngay một khoảnh khắc người dẫn chương trình tuyên bố hết giờ, Ngô Giai Như và Ngôi Thiên Lệ lập tức dừng tay, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý, tự mãn.

Lạc Hiếu Nhã cũng thu bút.

Sau khi giao quần áo cho nhân viên công tác, người nọ nhìn toàn cảnh của bộ quần áo, trên mặt lộ ra thần sắc vừa kinh ngạc vừa kinh sợ, ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua Lạc Hiếu Nhã rồi cầm quần áo đến cho người mẫu.

Lúc ba người về phía sau tập hợp, Ngô Giai Như và Ngô Vân biểu tình cực kỳ đáng tiếc nhìn Lạc Hiếu Nhã: “Thật là đáng tiếc, chúng tôi cũng không nghĩ tới sẽ xuất hiện loại tình huống ngoài ý muốn này”
Lạc Hiếu Nhã cong môi, mỉm cười: “Ngoài ý muốn sao? Không hẳn là vậy đâu”
Vẻ mặt Ngô Giai Như và Ngô Vân đanh lại, ngón tay bối rối xoắn lại với nhau.

Lời này của Lạc Hiếu Nhã là có ý gì, chẳng lẽ cô đã biết cái gì rồi sao? Vẻ mặt của bọn họ đều có chút khẩn trương, Lạc Hiếu Nhã liếc nhìn đối phương một cái, ánh mắt lạnh lùng: “Tôi đã cố gắng hết sức rồi, còn kết quả của cuộc thi, đó là quyết định cho Cách Lệ Tâm và các giám khảo.”
Ngô Giai Như và Ngô Vân nghe xong lời này, khẽ thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Xem ra Lạc Hiếu Nhã đây là phó mặc cho số phận.


Chức quán quân sinh ra là dành cho hai chị em bọn họ.

Trên mặt hai người đều là vẻ tươi cười, bọn họ là hai chị em, bất kể là ai dành được chiến thắng, cũng không vấn đề gì.

Đúng lúc này, đèn trên sân khấu bỗng chốc tối đi, bắt đầu màn trình diễn trang phục của ba người bọn họ.

Ánh mắt Lạc Hiếu Nhã nhìn xuống sân khấu.

Trình diễn đầu tiên chính là trang phục thiết kế của Ngô Giai Như.

Lúc trước nhìn thấy tấm vải lụa thêu rồng phượng của cô ấy, Lạc Hiếu Nhã đã đoán ra được cô ấy muốn làm cái gì.

Theo điệu nhạc, người mẫu từ từ bước ra.

Đường cắt mịn, vải lụa đen, khiêm tốn sang trọng, thêu màu vàng chói mắt rực rỡ, rồng phượng uốn lượn, khóa cài tinh xảo.

Thay đổi từ sự tao nhã cổ điện, mang theo một chút hiện đại.


Lạc Hiếu Nhã nhìn người mẫu trình diễn, nhíu mày, nhưng không nói câu nào.

Sau đó, là màn trình diễn của Ngô Vân.

Biết chị gái mình làm sườn xám, sợ đụng hàng, Ngô Vân không lựa chọn làm sườn xám sở trường của mình.

Thiết kế của cô ta là một chiếc váy dài dạng ống với kiểu dáng ôm sát, khoe trọn vóc dáng nuột nà của người mẫu, với hoa văn gốm thanh hoa.

Đồ gốm, cái này quả thật rất có phong cách Hàn Nguyệt.

Ngô Giai Như Ngô Vân nhìn nhau, đều có chút phấn khích, bọn họ cảm thấy quán quân sẽ là một trong hai người bọn họ, trang phục sau đó của đối thủ Lạc Hiếu Nhã cũng không có gì đặc biệt cả..


Bình luận

Truyện đang đọc