TỔNG TÀI XẤU XA CHỈ YÊU VỢ MÙ



Hoắc Tùng Quân định rằng đêm nay sẽ không ngủ, nhất quyết tỉnh táo để trông cánh cửa hang, che chở cho người con gái trong lồng ngực.

Lúc này, đoàn người Ngô Thành Nam với An Bích Hà đã tìm rất lâu rồi, xung quanh đều là cây cỏ rậm rạp cao gần bằng người.

An Bích Hà trầm mặt lại, lại một lần nữa đạp phải vũng bùn, sợ hãi nắm lấy cây cỏ bên cạnh người.

Rất vất vả mới đứng vững lại được.

Kết quả vì cây cỏ quá sắc bén nên đã cứa rách bàn tay của cô ta.

Cô ta rơi nước mắt lã chã nhìn ngón tay bị cửa của mình, phiền não nói với Ngô Thành Nam: “Thành Nam, nếu như tiếp tục tìm như vậy cũng không phải là cách hay.

Căn bản chúng ta cũng không mang đủ dụng cụ chiếu sáng, trời cũng đã tối mịt rồi, không biết được rằng trong rừng cây này có thứ gì.


Nhỡ mà có thú dữ thì phải làm sao?”
Ngô Thành Nam giơ súng trong tay của mình lên, nói với cô ta: “Anh có súng, kể cả gặp phải thú dữ anh cũng có thể xử lý nó”
An Bích Hà cắm môi dưới, vẻ mặt vô cùng bất mãn, cô ta đã đi rất lâu rồi, chân cũng đau nhức tới mức không còn cảm giác nữa.

Bởi vì quá tối nên cánh tay không biết đã bị cứa rách bao nhiêu vết thương trong quá trình đi lại.

Chờ đến khi bọn họ tìm được hai người Hoắc Tùng Quân thì cái mạng nhỏ của cô ta cũng chôn ở nơi này.

An Bích Hà nói lại sự bất mãn của mình, Ngô Thành Nam không nhịn được nhìn dáng vẻ yếu ớt của cô ta nói: “Em muốn đi đâu thì em đi đi, anh phải tìm được Hoắc Tùng Quần, tự tay anh sẽ tiễn bọn họ xuống địa ngục”
Không thì bọn họ sẽ là một tai họa ngầm.

Chỉ cần tra ra được hôm nay là anh ta và An Bích Hà đuổi giết Hoắc Tùng Quân, Hoắc Tùng Quân chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hai người.

Trước kia ông nội cũng vẫn luôn dặn dò anh ta, tuy không e ngại Hoắc Kỳ nhưng tuyệt đối không thể thành địch của Hoắc Kỳ.

Anh ta không phục, vẫn luôn ra tay không ngừng với Hoắc Tùng Quân.

Lúc này mới phái người ám sát Hoắc Tùng Quân.

Nếu chuyện này để ông nội biết, sợ rằng địa vị thừa kế của anh ta cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Sắc mặt Ngô Thành Nam càng ngày càng khó nhìn, đừng nghĩ anh ta là đứa cháu trai duy nhất của ông nội vì ông nội có rất nhiều cháu ngoại.


Chỉ cần ông nội muốn, hoàn toàn có thể lấy một đứa cháu ngoại đổi sang họ ngô, thay thế địa vị của anh ta.

An Bích Hà thấy sắc mặt của anh a vô cùng khó coi, cũng không dám nói thêm gì nữa.

Ngô Thành Nam thấy cô ta không nói gì, vẻ mặt cũng bớt gấp gáp lại, thật lòng khuyên bảo cô ta: “Anh cũng vì lo lắng cho chúng ta, cô đừng giận tôi.

Nếu như không tìm được Hoắc Tùng Quân, An thị cũng sẽ gặp nguy hiểm”
Anh vừa nói, vừa đưa tay ra đỡ An Bích Hà, giúp cô xử lý cỏ dại ở dọc bên đường để cô ta đi lại dễ dàng hơn.

An Bích Hà thấy anh ta quan tâm mình, tức giận trong lòng mới dần dần tiêu tan: “Được rồi, chúng ta cùng đi tìm, nhất định phải xử lý triệt để hai người đó.”
Như vậy mới khiến bọn họ có thể vô tư vô lo.

Ngô Thành Nam đáp lại cô ta vô cùng vui mừng: “Hoắc Tùng Quân mất tích, cấp dưới của anh ta chắc chắn sẽ rất nhanh chóng đi tìm anh ta.

Chúng ta phải giải quyết Hoắc Tùng Quân trước khi bọn họ tìm thấy anh ta, nếu không sẽ không còn cơ hội nữa”.


Vẻ mặt của An Bích Hà cũng căng thẳng.

Đoàn người lại bắt đầu tìm kiếm trong rừng rậm đen mịt.

Lúc này, nhà họ Hoắc cũng đã nháo loạn cả lên.

Ngôi nhà cũ của nhà họ Hoắc vốn yên tĩnh, nhưng giờ phút này lại được thắp đèn sáng chói.

Ông nội Hoắc chống gậy, vẻ mặt rất nghiêm túc căng thẳng ngồi ở trên ghế sô pha, bố Hoắc và mẹ Hoắc đứng ở bên cạnh, vẻ mặt nóng nảy chat vấn Triệu Khôi Vỹ.

“Thằng bé không ở công ty, cũng không có ở nhà, vậy có phải là nó biến mất rồi không? Cậu đi tìm hai thằng nhóc nhà họ Chu và nhà họ Lâm chưa? Không phải bọn họ có quan hệ tốt nhất với Tùng Quận sao?”.


Bình luận

Truyện đang đọc